Đường Trấn Quốc trịnh trọng đáp, giọng đầy kính phục: 

 

“Thiên Môn Bát Tướng, Thục Thành Đường gia – Tướng chủ Đường Trấn Quốc, bái kiến Môn chủ!”

Cùng lúc đó, Đường Trấn Quốc lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài, giơ lên trước mặt. 

 

Diệp Thiên Tứ nhận ra ngay, đó là Tướng Chủ Lệnh của Thiên Môn Bát Tướng. 

 

Anh buông Đường Anh ra, dùng hai tay đỡ Đường Trấn Quốc dậy, trầm giọng nói: 

 

“Tôi chỉ nghe sư phụ nhắc qua rằng Thiên Môn có Bát Tướng, không ngờ nhà họ Đường các ông lại là một trong số đó.” 

 

Đường Trấn Quốc nghiêm nghị, chắp tay: 

 

“Đa tạ Môn chủ!” 

 

Ông nhìn chiếc nhẫn Môn Chủ Thiên Môn trên tay Diệp Thiên Tứ, càng thêm cung kính: 

 

“Tôi cũng là nhờ thấy chiếc nhẫn đó, mới dám xác nhận ngài chính là Môn chủ. Xin cho tôi được biết quý danh?” 

 

“Diệp Thiên Tứ.” 

 

Đường Trấn Quốc xúc động thốt lên: 

 

“Không ngờ Môn chủ mới của Thiên Môn lại trẻ tuổi, tài giỏi đến vậy! Xin hỏi… lão Môn chủ hiện giờ còn mạnh khỏe chứ?” 

 

Diệp Thiên Tứ mỉm cười: 

 

“Sư phụ tôi ngoài mái tóc bạc thêm vài phần thì vẫn khỏe mạnh, tinh lực dồi dào lắm.” 

 

Nghe vậy, trong lòng Đường Trấn Quốc càng thêm cung kính, cúi đầu: 

 

“Thì ra ngài chính là đệ tử của lão Môn chủ.” 

 

Ông chép miệng, thở dài: 

 

“Từ khi lão Môn chủ ẩn cư hơn mười năm trước, Thiên Môn cũng dần lụi tàn. Ngoài Thiên Môn Bát Tướng và Huyết Y Thập Tam Vệ, gần như môn hạ đã tan tác hết cả.” 

 

“Thiên Môn suy bại, nay chỉ mong ngài có thể chấn hưng lại uy thế năm xưa!” 

 

Diệp Thiên Tứ khẽ gật đầu: 

 

“Yên tâm, Thiên Môn nhất định sẽ mạnh mẽ hơn cả trước kia.” 

 

Anh đưa mắt nhìn sang Đường Anh, khóe môi nhếch lên: 

 

“Đây là cháu trai ông à? Cũng cứng cỏi đấy.” 

 

Đường Trấn Quốc lập tức quát lớn: 

 

“Ai cho mày đứng lên? Mau quỳ xuống, dập đầu tạ tội với Môn chủ đi!” 

 

Cảnh tượng Đường Trấn Quốc quỳ bái Diệp Thiên Tứ vừa rồi đã khiến Đường Anh chết lặng. Lúc nghe ông nội quát, hắn mới sực tỉnh. 

 

“Diệp Môn chủ, trước đó tôi có nhiều chỗ mạo phạm, xin được tạ lỗi.” 

 

Hắn định quỳ xuống, nhưng Diệp Thiên Tứ phất tay một cái, một luồng kình khí vô hình ập tới, khiến hắn không tài nào quỳ được. 

 

“Không cần. Nhà họ Đường các người là một trong Bát Tướng, anh cũng coi như là người trong Thiên Môn.” 

 

Đường Anh ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Thiên Tứ mà vừa kính nể vừa ngưỡng mộ. 

 

Người này nhìn còn trẻ hơn hắn, vậy mà nội lực lại sâu không lường nổi – thật quá kinh khủng! 

 

Thấy Diệp Thiên Tứ không trách tội cháu trai, Đường Trấn Quốc thở phào, rồi cúi người nói: 

 

“Hơn mười năm trước, trước khi ẩn cư, lão Môn chủ từng hứa sẽ nhận cháu gái tôi, Đường Quỳnh làm đồ đệ khi xuất sơn.” 

 

“Tôi cũng có ý muốn truyền lại vị trí Tướng Chủ của Thiên Môn Bát Tướng cho Đường Quỳnh.” 

 

“Vì vậy, tôi muốn thỉnh cầu Môn chủ thay lão Môn chủ, thu cháu gái tôi làm đồ đệ.” 

 

Diệp Thiên Tứ gật đầu: 

 

“Sư phụ tôi đã không còn muốn nhúng tay vào thế sự nữa, nên lời hứa năm xưa không thể thực hiện. Cứ như ông nói đi, để tôi thay sư phụ thu Đường Quỳnh làm đồ đệ. Tất cả sở học của sư phụ, tôi cũng sẽ truyền lại cho cô ấy.” 

 

Đường Trấn Quốc mừng rỡ khôn xiết: 

 

“Môn chủ, ngày kia là sinh nhật hai mươi ba tuổi của Đường Quỳnh, cũng đúng ngày lành tháng tốt. Tôi đã đặt tiệc bái sư ở khách sạn Long Tường. Ngài thấy sao?” 

 

Diệp Thiên Tứ xua tay nhàn nhạt: 

 

“Ông cứ sắp xếp là được.” 

eyJpdiI6ImpTOVF5ajloK25qdFd3b3ZBbGlUQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiaFd3WWRSb2tsaitETVpUeFFcLzJtOVNyNlV2dWY2RjNpOWFxXC85OWRGQmhxR1wvM25kYXNvMHZGTUpNeUFIem9mdSIsIm1hYyI6IjVlMTZjY2QzNWE1MDEyOTQyNmY3ZTNkZjQ1OWJlMjk5YjM5NjM3OWViODdiZjFlMmVmZTRhNDQ0NjE5ODgxODYifQ==
eyJpdiI6InRQWU02WFJHUEJjbk1Tc1lLQlFrRlE9PSIsInZhbHVlIjoiekozdEdEamw3cFBjR244djVTOGhvMUl6TTlMQVRoWjRZK24yenNRT1BPZXE3Q3dtNlhQSk1KQ0tHTXhhTTQ1b2NMVHBvcUFKSHozUHp4cU45U2ErNGhiVXhEWWFjdXJrUjV2YTJFSXp0cHg5Y05acTBxUFJSTW1RdndsWWxhSzIiLCJtYWMiOiI3NmM1ZjAyMGE3NDMzMjhlZGI0YzM4MjdkYWU2M2JjOTA1NDZlYTIxNGZlZjk5OWZlMTJjMDBkOGFjMGM4MGFlIn0=

Đường Trấn Quốc hớn hở như một đứa trẻ.

Ads
';
Advertisement
x