Mấy người trở về nhà, Trịnh Mai lập tức lao vào phòng ngủ, chẳng mấy chốc kéo ra một cái vali. 

 

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” 

 

Lâm Thanh Thiển chặn bà lại. 

 

Trịnh Mai khó chịu hất tay con gái: 

 

“Đầu tiên là thằng què, bây giờ lại thêm một ông già, toàn thêm gánh nặng thôi!” 

 

“Ngày tháng thế này sao mà sống nổi nữa!” 

 

“Mẹ!” Lâm Thanh Thiển ra hiệu cho bà bớt lời. 

 

“Mẹ cái gì mà mẹ! Tao về nhà mẹ đẻ đây, mấy ngày khổ sở này tụi bây tự mà chịu!” 

 

Trịnh Mai sa sầm mặt, xách vali đi thẳng, không thèm quay đầu lại. 

 

Lâm Đạo Nam ngồi trên sofa, sắc mặt u ám. 

 

Lâm Thanh Thiển lặng lẽ ngồi cạnh ông nội. 

 

Lâm Trường Lễ thì như chẳng có chuyện gì, mang tạp dề vào bếp nấu cơm. 

 

Ông ấy bưng ra bốn món mặn và một canh, mở thêm một chai rượu, cung kính mời cha ra bàn ăn. 

 

“Cha, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Cho dù cả nhà mình bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì cũng chẳng có gì to tát. Con nuôi cha cả đời!” 

 

Vừa nói, Lâm Trường Lễ vừa đặt chén đũa trước mặt cha. 

 

Lâm Đạo Nam gật đầu: 

 

“Bao nhiêu sóng gió cha còn vượt qua được, chút sóng gió này tính là gì.” 

 

“Cứ yên tâm, chỉ cần cha còn sống, con vẫn là người của nhà họ Lâm! Là đứa con trai tốt của cha!” 

 

“Rồi sẽ có ngày, cha dẫn con quay về nhà họ Lâm, để thằng Lâm Trường Nhân bất hiếu kia phải mở to mắt mà nhìn!” 

 

Dù tóc đã bạc trắng, lại mới khỏi bệnh nặng, nhưng khí phách của Lâm Đạo Nam vẫn ngút trời. 

 

Nghe lời ông, tâm trạng Lâm Thanh Thiển cũng khá lên, trên mặt nở nụ cười. 

 

Lâm Trường Lễ cũng mỉm cười, quay sang Diệp Thiên Tứ: 

 

“Thiên Tứ, bất kể người khác nói gì, trong mắt bác, cháu chính là con rể!” 

 

“Nào, chúng tôi cạn một ly!” 

 

“Cảm ơn bác Lâm!” 

 

Diệp Thiên Tứ nâng ly. 

 

Mấy ly rượu vào, Lâm Trường Lễ bắt đầu ngà ngà, mặt đỏ gay. 

 

Ông vỗ vai Diệp Thiên Tứ: 

 

“Bác thật không chịu nổi bộ dạng qua cầu rút ván, tiểu nhân đắc chí của ông anh trai. Tiệc bái sư của tiểu công chúa nhà họ Đường ngày mai, bác thật sự muốn đến xem. Thiên Tứ, bác biết cháu không phải người thường, cháu có cách gì không?” 

 

Diệp Thiên Tứ mỉm cười: 

 

“Bác Lâm muốn đi thì ngày mai cháu dẫn bác và Thanh Thiển đến khách sạn Long Tường.” 

 

Dưới gầm bàn, Lâm Thanh Thiển đá nhẹ vào chân Diệp Thiên Tứ, lắc đầu ra hiệu anh đừng nói khoác. 

 

Lại thêm vài ly, Lâm Trường Lễ say mèm. 

 

“Thiên Tứ, cháu có biết không, bao năm qua bác sống mệt mỏi lắm rồi!” 

 

“Dù bác có cố gắng thế nào, Trịnh Mai cũng chẳng coi trọng bác, còn thường xuyên mỉa mai bác!” 

 

“Bác càng ngày càng trầm lặng, bên cạnh không có ai để tâm sự, lòng bác khổ lắm.” 

 

… 

 

Lâm Trường Lễ tuôn hết nỗi lòng, nói càng lúc càng buồn, cuối cùng nắm tay Diệp Thiên Tứ khóc òa. 

 

“Cha, cha say rồi.” 

 

Lâm Thanh Thiển vội vàng dìu ông vào phòng. 

 

Nhân lúc đó, Diệp Thiên Tứ gọi điện cho Lương Hiển Vinh, kể lại tình hình. 

 

Nghe xong, Lương Hiển Vinh nổi giận đùng đùng, la hét phải lập tức sa thải Lâm Trường Nhân, đình lao thẳng tới phá sập nhà họ Lâm. 

 

Diệp Thiên Tứ ngăn lại, dặn: 

 

“Nhớ kỹ câu này: Trời muốn diệt ai, ắt trước tiên khiến kẻ đó tự tung tự tác. Cứ trao thêm quyền cho gã đi.” 

 

“Diệp tiên sinh, tôi hiểu rồi! Nước cờ này của ngài đúng là cao tay, vừa buông vừa nắm! Tôi nghe theo ngài hết!” 

eyJpdiI6ImlINTF3RkpYOVN6aFVGa0J4SlIzSVE9PSIsInZhbHVlIjoiM1FqbXdVMThDODRHMTJHSVUxblVGUFlxOVBmYUQrbEJwMzN6Q1JHaVg3ak1ocE9PUjRUa0ZrWTBpUDAyNmRrRyIsIm1hYyI6ImM2MTVmZjFmNWVjYTJkMjMwMGI3MTM4ZTBlNGE3ZGYwMWI2NjFjYzg3YjYyZDdkOWQzZmViM2UzMWU3OTQxYmYifQ==
eyJpdiI6IkxEbmhJK2hTZUF5dVNaVm1NS2JHc3c9PSIsInZhbHVlIjoiT0FkcThxSFM2M3hpT3pDNFBZMVdhQzBBRWZERGZPeThQeEdSSG5DdGNrbVFxU2g2SzJKazB0Rm5FTFlqcmQrb1hBWUlEZGhjc05QdmRaR3hsMzRDXC9vbXJndzNLa3pJT3FSVXRFUXRVVnZHYWxROGtvSXBqRzhCemxJWm0wWVg3YVZGYzR1MkJwVk4zRjFrOFNJVG5wZDkwWldKTUFwNGhzZ2Q1T0hHM0pTbFNndjhFMXRBMmQ2bjBrem1kSmV4UXJFaXhUa3lWRjVhc2tseEFtRHIzWlE9PSIsIm1hYyI6ImEyNzhjNjVjY2Y3NTU5YzJhYTNhOThlZTlkMWUyNDMyOGY2NDYyNGNhYTU5NjllODNmNWMzMzQ4ODI3ZjdiNjgifQ==

“Ngày mai trong tiệc bái sư của cháu gái ông – Đường Quỳnh, tôi không muốn thấy vài người xuất hiện…”

Ads
';
Advertisement
x