Khi Lâm Thanh Thiển quay lại, Diệp Thiên Tứ vừa cúp điện thoại.
Cô tò mò, khẽ mấp máy môi, rồi lại nuốt lời.
“Có phải muốn hỏi anh vừa gọi cho ai không?” Diệp Thiên Tứ chủ động nói.
Lâm Thanh Thiển gật đầu:
“Đúng là muốn hỏi, nhưng em sẽ không tò mò chuyện riêng của anh.”
Diệp Thiên Tứ bật cười.
Lâm Thanh Thiển vừa hiền lành, vừa kiên cường, lại hiểu chuyện, còn biết giữ không gian cho đối phương. Một cô gái tốt như vậy, thật đáng để trân trọng.
“Cha em chẳng phải muốn đi tiệc bái sư nhà họ Đường sao? Anh vừa sắp xếp xong rồi.”
Diệp Thiên Tứ chủ động nói.
Lâm Thanh Thiển mỉm cười dịu dàng:
“Em hiểu cha đã khổ sở thế nào bao năm qua. Anh quan tâm đến ông ấy như vậy, cho dù anh có nói khoác hay không làm được, em cũng thật lòng cảm ơn anh.”
“Ông nội ngủ trong phòng anh rồi, nhà không còn phòng trống.”
“Anh đi rửa mặt đi, tối nay, anh và em ngủ chung một phòng.”
Nói xong, Lâm Thanh Thiển bước vào phòng trước.
Nhìn dáng lưng thon thả của cô, tim Diệp Thiên Tứ đập thình thịch.
…
Đêm xuống, ánh trăng trong vắt.
Trong phòng Lâm Thanh Thiển phảng phất hương thơm nhẹ nhàng.
Hai người không nằm chung giường, Diệp Thiên Tứ trải chiếu dưới đất, ngồi xếp bằng.
Lâm Thanh Thiển tò mò nhìn:
“Anh nằm vậy ngủ được sao?”
“Anh quen rồi.” Diệp Thiên Tứ đáp.
Lâm Thanh Thiển im lặng một lát, rồi hỏi:
“Ngày mai anh thật sự đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi à?”
“Ừ, ngày mai em và bác Lâm có thể đi cùng anh dự tiệc nhà họ Đường.”
Diệp Thiên Tứ ngồi dưới đất, khép mắt, giữ tâm trạng bình thản.
“Ban đầu em không định đi, nhưng nghe anh nói vậy, tự nhiên lại mong chờ ngày mai.”
“À, mà chân anh rốt cuộc bị sao vậy? Hai lần trước em đều chưa nghe kỹ, giờ có thể kể cho em không?”
Lâm Thanh Thiển ngồi bên mép giường, nhìn Diệp Thiên Tứ đầy hiếu kỳ.
Diệp Thiên Tứ mở mắt:
“Em thật sự muốn biết sao?”
Lâm Thanh Thiển nghiêm túc gật đầu:
“Em đã chấp nhận hôn ước với anh, chẳng lẽ lại chẳng biết gì về anh? Nếu thực sự liên quan đến bí mật của anh thì em sẽ không nghe.”
Cô rất biết điều.
Diệp Thiên Tứ cười khẽ, chậm rãi kể:
“Cũng không phải bí mật gì lớn. Chuyện này phải nói từ mười lăm năm trước. Năm đó, mẹ anh dẫn anh trôi dạt đến Thục Thành…”
Anh kể sơ qua chuyện năm ấy.
Diệp Thiên Tứ giấu đi một phần, không nhắc đến việc mình là người nhà họ Diệp ở Yến Kinh, cũng không nói về cha mình- Diệp Tiêu Dao.
Chuyện hai lòng bàn chân có bảy nốt ruồi đen, đạp lên Thất Tinh, anh cũng giấu kín.
Không phải anh không tin Lâm Thanh Thiển, mà nói ra cũng chẳng giúp gì cho cô.
Nghe xong, Lâm Thanh Thiển vô cùng kinh ngạc:
“Chân anh hóa ra là do Tề Xương Lăng đánh gãy!”
“Lão gia nhà họ Tề thật quá độc ác! Ngay cả một đứa bé năm tuổi cũng ra tay được!”
Diệp Thiên Tứ lạnh giọng:
“Tề Xương Lăng không chỉ đánh gãy chân anh, còn bắt cóc mẹ anh khiến anh lưu lạc đầu đường, làm 2 mẹ con chia xa mấy chục năm. Đến giờ anh cũng không biết mẹ còn sống hay không.”
Lâm Thanh Thiển nhìn anh đầy cảm thông, ánh mắt dịu dàng:
“Thiên Tứ, em không ngờ anh phải chịu nhiều khổ sở từ nhỏ đến vậy. Em tin dì vẫn còn sống, có khi đang ở đâu đó chờ anh. Rồi sẽ có ngày hai mẹ con đoàn tụ!”
Diệp Thiên Tứ khẽ cười:
“Nhờ lời chúc của em, anh cũng tin sẽ có ngày ấy.”
“Vậy sau này anh định thế nào? Muốn tìm Tề Xương Lăng báo thù à?” Lâm Thanh Thiển thấp giọng hỏi.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất