“Cậu không được vào phòng con gái tôi! Muốn đi vệ sinh thì phải ra ngoài! Buổi tối ngủ cũng không được nằm trên ghế sofa, chỉ được trải chiếu ngủ dưới đất thôi!”
“Nhà họ Lâm mà vượt qua được cửa ải lần này, cậu muốn cưới con gái tôi cũng không phải không được… nhưng phải đủ bốn điều kiện!”
“Cưới hỏi phải có 10 triệu tiền sính lễ! Một căn biệt thự! Một chiếc Maybach! Một đám cưới chấn động cả thành phố!”
Nói xong, Trịnh Mai liếc nhìn Diệp Thiên Tứ với ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Thế nào, dám nhận không?”
Bà ta cố tình làm khó để ép Diệp Thiên Tứ phải rút lui.
Nếu ép không được thì cũng phải dọa cho anh sợ hãi bỏ chạy.
Thế nhưng, sắc mặt Diệp Thiên Tứ lại vô cùng bình thản, anh khẽ gật đầu:
“Được thôi.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
Lâm Thanh Thiển hờn trách nhìn mẹ, rồi kéo tay Diệp Thiên Tứ:
“Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói.”
Hai người vào phòng, Lâm Thanh Thiển lập tức khóa cửa lại.
Ở ngoài, Trịnh Mai vừa gõ cửa vừa hô lớn:
“Con gái ngốc của mẹ! Con đừng ở riêng với nó như vậy, coi chừng nó làm bậy đó!”
“Con là bảo bối của nhà họ Lâm, trước khi kết hôn nhất định phải giữ gìn thân thể!”
Lâm Thanh Thiển làm như không nghe thấy, cô ấy nghiêm túc nói với Diệp Thiên Tứ:
“Tôi vẫn nói câu đó, cảm ơn anh đã cứu ông nội. Y thuật của anh khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng… chỉ dừng ở đó thôi.”
“Cô muốn hủy hôn ước sao?” Diệp Thiên Tứ nhàn nhạt hỏi.
Lâm Thanh Thiển khẽ cười gượng:
“Không hủy thì được gì? Tối nay, trong buổi thương lượng với Lương Uy, em biết rõ mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì.”
Cô khẽ thở dài, gương mặt lộ rõ vẻ bi thương.
Trong lòng cô ấy rất rõ, tên công tử ác độc kia tối nay sẽ làm nhục mình.
Nghĩ đến đây, cả người cô ấy run lên, hai hàng nước mắt bất giác lăn dài.
Nhìn gương mặt xinh đẹp cùng nét u sầu ấy, Diệp Thiên Tứ đưa tay định lau đi nước mắt cho cô ấy.
Nhưng Lâm Thanh Thiển theo bản năng né tránh, tự mình vội vàng lau đi:
“Xin lỗi, để anh thấy tôi yếu đuối như vậy.”
“Cô muốn hủy hôn cũng không sao, nhưng hãy để qua tối nay rồi hãy nói, được chứ?” Diệp Thiên Tứ bình thản.
Lâm Thanh Thiển khẽ gật đầu.
Cô ấy nhìn bộ quần áo cũ kỹ trên người Diệp Thiên Tứ, rồi lấy trong tủ ra một bộ bồ Tôn Trung Sơn:
“Đây là đồ của cha tôi hồi còn trẻ, anh thử mặc đi.”
“Tối nay, anh mặc bộ này cùng em đến nhà họ Lương thương lượng.”
Diệp Thiên Tứ cởi áo ngoài.
Lâm Thanh Thiển lập tức sững sờ, đôi mắt mở to kinh ngạc.
Bình thường áo anh mặc khá rộng, che đi dáng người. Giờ vừa cởi ra, từng đường cơ bắp rắn chắc liền hiện rõ, tràn đầy sức mạnh.
Điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là trên lưng anh có một hình rồng uốn lượn như hình xăm.
“Trên lưng anh còn có hình xăm ư?”
Vừa thay đồ, Diệp Thiên Tứ vừa đáp:
“Không phải xăm, đó là bớt bẩm sinh. Ngay từ khi sinh ra, tôi đã mang trên lưng hình rồng.”
“Mang trên lưng hình rồng? Trên đời lại có loại bớt như vậy sao? Thật kỳ lạ!” Lâm Thanh Thiển kinh ngạc.
Diệp Thiên Tứ mỉm cười bình thản:
“Cũng chính vì vậy mà năm năm tuổi, tôi đã bị người ta rút gân bẻ xương.”
Lâm Thanh Thiển tròn mắt:
“Người nào mà tàn độc vậy, lại đi hành hạ một đứa bé mới năm tuổi? Phải hận đến mức nào chứ?”
“Anh có thể kể cho tôi nghe được không?”
Diệp Thiên Tứ vừa định mở miệng thì điện thoại Lâm Thanh Thiển vang lên.
Là Lâm Trường Nhân gọi đến.
Ông ta dặn đi dặn lại rằng ăn cơm xong phải lập tức đến nhà họ Lương thương lượng.
Đồng thời còn báo cho cô ấy biết, đi cùng sẽ có vệ sĩ của ông nội cũng là cao thủ số một nhà họ Lâm: Vương Thanh.
Vương Thanh là đệ tử tục gia Thiếu Lâm, luyện võ hơn hai mươi năm, công phu cực kỳ lợi hại, tay không cũng có thể chém gạch đá.
Nghe xong điện thoại, Lâm Thanh Thiển thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cô ấy thầm nghĩ, có Vương Thanh đi cùng, thêm cả Diệp Thiên Tứ biết chút võ, tối nay có lẽ mình sẽ thoát khỏi kiếp nạn.
Cô đi thay quần áo.
Diệp Thiên Tứ thì ra phòng khách ngồi yên trên ghế sofa.
Trịnh Mai càng nhìn càng chướng mắt, không ngừng châm chọc.
“Bà xã, nói ít thôi. Thiên Tứ được vào cửa nhà ta, sau này dù có thành con rể hay không thì cũng là duyên phận.” Lâm Trường Lễ lên tiếng.
“Duyên phận cái khỉ gì!” Trịnh Mai trừng mắt, nước bọt văng tung tóe vào mặt chồng, quát:
“Ông còn dám nói? Mau đi nấu cơm!”
Lâm Trường Lễ không dám cãi, lặng lẽ đi vào bếp.
Diệp Thiên Tứ liếc nhìn Trịnh Mai, chậm rãi nói:
“Bác gái, con chó Poodle của bà vừa ăn phân của nó xong, rồi bà lại hôn nó. Trong 3 ngày tới bà sẽ nổi nhiệt miệng.”
“Nặng đến mức, bà sẽ không nói chuyện nổi, uống nước cũng đau.”
Nghe vậy, Trịnh Mai lập tức nhảy dựng lên, mắng xối xả:
“Ăn phân cái gì? Con trai ngoan của tôi rất nghe lời, làm gì có chuyện đó!”
“Còn nói tôi sẽ bị nhiệt miệng? Toàn nói nhảm!”
“Tôi chỉ nói mấy câu thì cậu rủa lại tôi à? Đàn ông gì mà nhỏ nhen thế?”
Con chó Poodle trong tay bà ta cũng sủa ầm ĩ về phía Diệp Thiên Tứ.
Người và chó đều rất hống hách.
Chỉ thấy ánh mắt Diệp Thiên Tứ khẽ nheo lại, lập tức con chó run bần bật, cụp đuôi, chui tọt vào lòng Trịnh Mai, cả người run lẩy bẩy.
“Con ngoan, đừng sợ, mẹ không mắng con.”
Diệp Thiên Tứ cạn lời.
Không hiểu sao Lâm Thanh Thiển lại có người mẹ như vậy?
Chẳng lẽ hồi trẻ ăn nhiều thuốc lú quá sao?
Anh thầm nghĩ, không biết khi miệng bà ta nổi đầy nhiệt, đau đến mức không nói nổi thì bà ta còn kiêu ngạo thế nữa không.
Chẳng mấy chốc, Lâm Trường Lễ nấu xong cơm, bốn món một canh, có cả gà lẫn cá.
“Thiên Tứ, trước kia chú chưa biết cháu, nhưng cháu cứu cha chú, lại còn chém Cao Hồng Cường để cho nhà họ Lâm hả giận, chú thật sự nể cháu là đàn ông có khí phách!”
“Chú đặc biệt nấu bữa cơm này để mời cháu.”
Ông cởi tạp dề, tươi cười nói.
Trịnh Mai hừ lạnh một tiếng, lườm chồng khiến nụ cười ông lập tức tắt ngấm, lặng lẽ cúi đầu ăn, chai rượu vừa cầm lên cũng đặt xuống, không dám uống.
Lâm Thanh Thiển thì chẳng buồn động đũa, Trịnh Mai chỉ ăn chút cháo, Lâm Trường Lễ cũng ăn không nhiều.
Một bàn đồ ăn sắp bỏ thừa, ai ngờ Diệp Thiên Tứ vừa gắp thì ăn như gió cuốn mây tan, quét sạch cả bàn!
Trịnh Mai tức đến run người:
“Chân đã tật còn ăn khỏe thế kia! Đúng là cái thùng cơm!”
May mà đúng lúc ấy, bạn đánh mạt chược gọi đến, Trịnh Mai trang điểm loè loẹt, ôm chó ra ngoài đánh bài, chẳng thèm quan tâm con gái sắp phải đến nhà họ Lương thương lượng.
Lâm Trường Lễ kéo Diệp Thiên Tứ ra một góc, nghiêm túc nói:
“Tối nay Thanh Thiển nhờ cả vào cháu, nhất định phải bảo vệ nó.”
“Chú chỉ có một đứa con gái, nó là tất cả hy vọng của chú… Chú… chú xin cháu.”
Ông thậm chí còn định quỳ lạy.
Diệp Thiên Tứ vội đỡ:
“Chú Lâm, đừng như vậy!”
“Yên tâm, có cháu ở đây, sẽ không ai làm hại con gái chú.”
Anh dừng lại một chút rồi nói thêm:
“Cháu nói thêm một câu, nghiệp duyên hai mươi năm của chú sắp kết thúc rồi. Khoảng một tháng nữa, chú sẽ gặp được mối duyên thật sự của đời mình.”
Lâm Trường Lễ sững sờ.
Ông ngẩn ngơ, muốn hỏi kỹ hơn thì Diệp Thiên Tứ đã cùng Lâm Thanh Thiển ra cửa, hướng đến nhà họ Lương để thương lượng.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất