Thục Thành, nhà họ Lương.
Cổng chính xây dựng cực kỳ khí khái, sau cánh cổng là cả một khu trang viên rộng lớn, phô bày rõ thực lực của nhà họ Lương.
Vừa bước vào, Diệp Thiên Tứ nhìn ngó xung quanh, còn khẽ dậm chân xuống đất một cái.
Vương Thanh lập tức càu nhàu:
“Cậu tới đây là để đàm phán, quản cho tốt mắt với tay chân đi, đừng có bày trò!”
Diệp Thiên Tứ chẳng buồn để ý.
3 người theo người làm đi vào phòng khách nhà họ Lương, ngồi trên ghế hơn nửa tiếng mà chẳng thấy ai ra tiếp.
Đến cả một chén trà cũng không có.
“Bảo là tới đàm phán, vậy mà nhà họ Lương cố tình bỏ mặc chúng ta ở đây, đúng là ức hiếp người quá đáng!”
Vương Thanh sốt ruột than phiền.
Hắn vốn là vệ sĩ mà Lâm Đạo Nam thuê, cũng là cao thủ số một của nhà họ Lâm.
Diệp Thiên Tứ thản nhiên mở miệng:
“Cứ chờ thôi, có gì mà phải than vãn.”
Vương Thanh liếc xéo anh, hừ lạnh:
“Cái đồ què, cũng xứng dạy đời tôi à?”
“Tôi không biết cậu là tuổi trẻ nông nổi dễ bị kích động, hay là thật sự đầu óc có vấn đề mới dám chặt tay Cao Hồng Cường.”
“Nói cho cậu biết, máu liều thì chẳng để làm gì, mà đầu óc có vấn đề đem ra dọa người thì càng vô dụng!”
Diệp Thiên Tứ nhàn nhạt hỏi lại:
“Vậy thì cái gì mới có ích?”
Vương Thanh giơ nắm đấm, mặt đầy kiêu ngạo:
“Thứ này mới có ích!”
Diệp Thiên Tứ khẽ cười:
“Thật hả? Nắm đấm của ông lợi hại vậy sao?”
“Nắm đấm người khác thì không, nhưng nắm đấm của tôi Vương Thanh thì đương nhiên có ích!”
“Không phải khoác lác đâu, đám vệ sĩ nhà họ Lương chẳng khác gì gà đất chó ngói, tôi có thể một quyền hạ gục từng thằng!”
“Nếu hôm nay bọn chúng dám giở trò, tôi sẽ cho chúng biết thế nào là lợi hại của Vương Thiết Quyền!”
Quả thật, trên giang hồ Vương Thanh có ngoại hiệu “Vương Thiết Quyền”, từng lăn lộn hai năm trong giới quyền đài chui, thực lực không tệ, bằng không Lâm Đạo Nam cũng chẳng trả giá cao để thuê hắn.
Diệp Thiên Tứ cười rất thản nhiên:
“Được, lát nữa tôi trông chờ màn biểu diễn của anh.”
Vương Thanh hừ một tiếng, khinh miệt:
“Diệp Thiên Tứ, cậu khỏi cần châm chọc. Lát nữa nếu cậu bị đánh, đừng mong tôi giúp, tôi tuyệt đối sẽ không ra tay đâu.”
“Đừng ồn ào nữa.”
Lâm Thanh Thiển nhíu chặt đôi mày thanh tú, thở dài:
“Tứ đại gia tộc ở Thục Thành: Đường, Tống, Tề, Lương, có nhà nào mà không quyền thế ngập trời?”
“Nhà họ Lương tuy là đứng chót trong tứ đại gia tộc, nhưng nhà họ Lâm chúng ta nào sánh được. Chỉ cần họ nhấc một ngón tay, nhà họ Lâm sẽ bị xóa sổ.”
“Cho dù họ cố tình phớt lờ chúng ta thế này, thì còn có thể làm gì khác?”
“Hahaha!”
Lời Lâm Thanh Thiển vừa dứt, bên ngoài bỗng vang lên một tràng cười ngạo mạn.
Một thanh niên mặc áo gấm bước vào.
Phía sau hắn là anh em Cao Hồng Thịnh và Cao Hồng Cường, cùng hơn chục gã trai tráng mặc võ phục.
Cao Hồng Thịnh thê thảm ngồi trên xe lăn, một cánh tay bị gãy được băng bó, treo trước ngực.
Cao Hồng Cường thì mới phẫu thuật nối lại cánh tay, cả cánh tay cố định trước ngực, đi một bước là đau đến nhe răng nhăn mặt.
Thanh niên kia tinh thần phơi phới, mặt mũi tràn đầy khí thế.
Chính là cậu ba nhà họ Lương- Lương Uy!
Lương Uy bước tới bên cạnh Lâm Thanh Thiển, ánh mắt tham lam lướt dọc thân hình cô.
“Thanh Thiển tiểu thư, không ngờ cô lại giác ngộ cao thế. Cô nói rất đúng, nhà họ Lương chúng tôi đứng trong hàng tứ đại gia tộc ở Thục Thành, quả thực quyền thế ngập trời!”
“Đã hiểu đạo lý này, thì tối nay… cô nên biết phải lựa chọn thế nào rồi chứ?”
Vừa nói, Lương Uy vừa đưa tay định nâng cằm trắng trẻo của cô.
Lâm Thanh Thiển né tránh, nghiêm mặt nói:
“Lương Uy, anh cũng được xem là nhân vật có tiếng ở Thục Thành, xin anh đừng quá buông thả cợt nhả như vậy.”
Lương Uy cười nham hiểm, đi vòng quanh cô một vòng:
“Tôi hiểu rồi, cô đang giả vờ.”
“Giả vờ thanh thuần, giả vờ kiêu ngạo.”
“Rất tốt, tôi thích nhất loại phụ nữ biết giả vờ như cô.”
Lâm Thanh Thiển cắn môi:
“Lương Uy, tôi đại diện nhà họ Lâm đến đây đàm phán, xin anh hãy tôn trọng một chút.”
“Muốn đàm phán thế nào?” Lương Uy cười cợt.
“Khu nghỉ dưỡng Tây Sơn là sản nghiệp lớn nhất của nhà họ Lâm. Vốn giá trị một trăm triệu, giờ phát hiện có suối nước nóng, giá trị càng cao. Anh chỉ đưa ra giá mười triệu để mua, chắc chắn là không được!”
Lâm Thanh Thiển nghiêm túc đưa ra điều kiện.
“Cô muốn mặc cả với tôi? Được thôi. Chỉ cần cô tự nguyện leo lên giường của tôi, giá nào tôi cũng chấp nhận!”
“Anh…”
Lâm Thanh Thiển tức đến nghiến răng, không ngờ Lương Uy lại hạ lưu đến thế.
“Sao? Không chịu à? Không chịu thì khỏi bàn nữa.”
Lương Uy cười khinh miệt, còn cố tình thổi gió bên tai cô.
Thấy Lâm Thanh Thiển sợ hãi lùi lại, hắn càng cười khoái trá.
“Thực ra, nhà họ Lương vốn chẳng coi trọng khu nghỉ dưỡng của các người. Chỉ là tôi thêm mắm dặm muối trước mặt cha tôi, mới giành được sự đồng ý để chèn ép nhà họ Lâm.”
“Mục đích của tôi, chính là lợi dụng việc đè bẹp nhà họ Lâm để chiếm được cô!”
Ánh mắt hắn tràn ngập dục vọng bẩn thỉu, khiến ai nhìn cũng thấy ghê tởm.
Trong lòng Lâm Thanh Thiển lạnh buốt, da đầu tê dại.
Bất chợt, Vương Thanh đứng dậy:
“Cậu Lương, tốt nhất là chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Chúng tôi tới đây là với thành ý.”
“Ông là cái thá gì? Xứng lên tiếng trước mặt tôi à?”
Lương Uy lạnh lùng liếc qua Vương Thanh.
Vương Thanh hơi khom lưng, cười làm lành:
“Tôi tên Vương Thanh, bạn bè trên giang hồ đều gọi tôi là ‘Vương Thiết Quyền’. Tôi cũng có không ít bạn bè, mong cậu Uy nể mặt.”
“Vương Thiết Quyền hả?”
“Muốn tôi nể mặt hả?”
“Được thôi!”
Khóe môi Lương Uy nhếch lên, hắn khẽ ngoắc tay với đám vệ sĩ phía sau:
“Đánh nát miệng trước, rồi đánh gãy tay!”
Mấy gã mặc võ phục lập tức lao lên, trong nháy mắt đã đè Vương Thanh xuống.
Đừng nói một quyền hạ gục người ta, đến cơ hội ra đòn cũng không có.
Hai tên giữ chặt, mấy tên khác thay phiên nhau tát như mưa.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng bạt tai vang rền, dồn dập có nhịp điệu.
“Á đau quá!”
“Ahhh!”
“Đừng đánh nữa… Á! Diệp Thiên Tứ, cứu… cứu tôi với!”
Vương Thanh thảm thiết gào la, đau đến không chịu nổi, đành cầu cứu Diệp Thiên Tứ.
Diệp Thiên Tứ thản nhiên nói:
“Ông chẳng phải nói một quyền một thằng sao? Sao giờ lại ăn đòn thế này?”
“Ông lợi hại như vậy, sao còn cầu cứu tôi?”
Vương Thanh khóc, khóc thê thảm vô cùng.
Chẳng mấy chốc, miệng sưng vù, răng gãy bay ra hơn nửa, khóe miệng rách toạc, máu tuôn không ngừng.
Lương Uy đổi động tác tay, vệ sĩ lập tức định phế luôn hai tay hắn.
Lâm Thanh Thiển vội vàng hét lớn:
“Dừng tay!”
Lương Uy phất tay, mười mấy gã mới dừng lại, Vương Thanh mềm nhũn ngã xuống đất.
“Cô Lâm không những xinh đẹp, mà còn nhân từ, biết thương xót người hầu.”
“Đã vậy, nỗi tương tư của tôi, chắc cô cũng sẽ thỏa mãn chứ?”
Từ “thỏa mãn” được hắn cố ý nhấn thật mạnh.
Mặt Lâm Thanh Thiển đỏ bừng vì vừa giận vừa thẹn.
Đúng lúc bàn tay bẩn thỉu của hắn sắp chạm vào, cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ khác chặt chẽ giữ lại.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất