Diệp Phàm đỗ xe ở ngoài khu phố, mỗi người đội một chiếc mũ, trong tay Hoắc Thanh Thanh còn xách một túi rau xanh. 

             Trong lúc bọn họ đi, một cậu thanh niên mặc quần áo shipper tới gần bọn họ, nhỏ giọng nói với Hoắc Thanh Thanh: “Cô cả, nằm ở tầng bảy cao nhất trong tòa nhà bên tay trái!” 

             Đó là người nhà họ Hoắc, bọn họ đã truy tìm tung tích của cô nàng Chuột Bạch được một thời gian rồi, thậm chí để xác nhận mức độ chính xác của tin tức này, bọn họ đã làm nhân viên ship thức ăn ở đây rất lâu. 

             Hôm nay truy tìm ra hang ổ, Hoắc Thanh Thanh không bảo bọn họ hành động luôn, cô nàng Chuột Bạch có võ công cao cường, nên tránh những thương vong không cần thiết. 

             Hơn nữa nếu làm cô ta sợ chạy mất thì sẽ rất khó để tìm lại. 

             Trên tầng bảy của tòa nhà bên trái, tia sáng lắt léo, xung quanh toàn là rèm cửa màu đen, phòng ngừa có kẻ theo dõi. 

             Một cô gái nhỏ nhắn đang nghịch một hạt trân châu màu trắng sữa, cô ta chính là cô nàng Chuột Bạch. 

             Trong phòng không có đèn, nguồn sáng được phát ra từ viên trân chân trong tay cô ta. 

             Dạ Minh Châu! 

             Nếu có nhà khảo cổ học hoặc người chuyên về đồ cổ ở đây thì nhất định sẽ hô lên thất thanh. 

             Dạ Minh Châu là thứ không biết có tồn tại thật hay không, vậy mà lại có một viên ở đây. Nghe đồn lúc Từ Hi chết, trong miệng bà ấy ngậm một viên Dạ Minh Châu thần kỳ. 

             Cho dù là ở cổ đại, Dạ Minh Châu cũng chỉ là thứ đồ trong truyền thuyết, ngoài hoàng thất ra thì rất ít người được nhìn thấy. 

             “Cộc cộc cộc…” 

             Lúc này, cửa phòng của cô nàng Chuột Bạch bị ai đó gõ vang. Cô ta đang nằm ngắm nghía Dạ Minh Châu, bèn vội vàng lộn mèo đứng lên khỏi ghế sô pha. 

             Đi tới bên cạnh rút một thanh kiếm ngắn ra, cô nàng Chuột Bạch nhẹ nhàng bước tới cửa, áp sát vào cửa để nhìn qua mắt mèo, đó là một nhân viên ship thức ăn. 

             Cô ta không lên tiếng, cầm chặt thanh kiếm trong tay, bởi vì cô ta không gọi thức ăn, đồng thời cũng chưa gọi thức ăn ngoài bao giờ. 

             Shipper gõ cửa hai lần không thấy ai đáp lại, bèn giơ tờ đơn lên nhìn lại. Như thể phát hiện ra rằng mình đã gõ nhầm phòng, người đó xoay người đi về phía đối diện và chuẩn bị gõ cửa. 

             "Phù..." 

             Cô nàng Chuột Bạch thở dài một hơi, người kia nhầm phòng thôi. 

             Cô ta cầm thanh kiếm ngắn xoay người đi, mới được mấy bước, trong lòng cô ta bỗng trào dâng cảm giác nguy hiểm. 

             Cô ta nhớ trong căn phòng đối diện không có người ở, bởi vì từng có người chết trong đó nên chưa từng có ai tới đây xem phòng cả. 

             "Rầm!" 

             Đúng lúc này, cửa phòng bị phá ra, cả tầng lầu như rung lên dữ dội. 

             Cô nàng Chuột Bạch lập tức dồn lực vào chân, nhảy vọt sang bên cạnh. 

             Tiếp đó, ba người đi từ ngoài vào, có nhân viên ship thức ăn và một nam một nữ. 

             Hoắc Thanh Thanh sờ lên vách tường để tìm công tắc bật đèn. 

             "Là các người!" 

             Cô nàng Chuột Bạch cầm kiếm trong tay, vẻ mặt kinh hãi. 

             "Cô nàng Chuột Bạch, chúng ta lại gặp nhau rồi!" 

             Diệp Phàm quan sát mọi thứ trong căn phòng, bức tranh đắt giá, đồ mỹ nghệ xa xỉ, trên bàn còn tùy ý bày những tảng ngọc để chạm khắc. 

             Tất cả mọi thứ trong phòng đều có giá trị cao ngất ngưởng, rất khó tưởng tượng ra căn phòng bình thường này lại chứa những vật phẩm đắt giá đến thế. 

             "Diệp Phàm, cô cả nhà họ Hoắc, sao các người lại tìm ra nơi này?", hành tung của cô nàng Chuột Bạch luôn là một bí ẩn, từ trước tới nay chưa từng có ai phát hiện ra cô ta, vậy mà hôm nay lại bị người ta tìm tới tận nơi. 

             Cho dù cô ta là người chững chạc bình tĩnh, nhưng cũng không tránh được sự kinh hãi. Hang ổ của siêu trộm bị tìm ra, đó là tai họa ngập đầu với cô ta. 

             Nhất là khi cô ta không phải đối thủ của Diệp Phàm. 

             Thời khắc ấy, trong lòng cô nàng Chuột Bạch căm tức không thôi. Nếu thực sự không được thì cô ta chỉ có thể chạy trốn, bảo vệ mạng sống mới là quan trọng nhất. 

             "Cô nàng Chuột Bạch, giao báu vật của nhà họ Hoắc ra đây!", Hoắc Thanh Thanh sờ vào eo, một khẩu súng lục màu bạc xuất hiện trong tay, trên đó có tia laze, chiếu thẳng vào trán của cô nàng Chuột Bạch. 

             "Chậc chậc, không hổ là truyền nhân của Quỷ Đạo Tông, lấy trộm được nhiều báu vật quá nhỉ..." 

             Diệp Phàm đi qua đi lại trong phòng như không có chuyện gì xảy ra, câu nói của anh khiến vẻ mặt của cô nàng Chuột Bạch trở nên căng thẳng. 

             Quỷ Đạo Tông là một môn phái được truyền lại từ xa xưa, nghe nói bắt nguồn từ thời nhà Thanh, mục đích thành lập ra là để trộm của người giàu cứu giúp người nghèo. 

             Trong thời chiến tranh, bọn họ lấy trộm báu vật của những địa chủ và những thương nhân giàu có, bán thành tiền rồi chia cho người nghèo, vào thời kỳ lập quốc thì lại đánh cắp tình báo của người Tịch... 

             Nói tóm lại, đây là một môn phái yêu nước. Sau khi đất nước thành lập, bọn họ dần dần biến mất khỏi tầm mắt của người đời. Về sau xảy ra mấy vụ việc lớn, khiến Quỷ Đạo Tông trở thành mục tiêu công kích, kể từ đó, bọn họ luôn ẩn náu rất kỹ. 

             Vậy mà Diệp Phàm lại biết chuyện này, khiến cô nàng Chuột Bạch không khỏi đề phòng, bởi vì số người biết Quỷ Đạo Tông thực sự không nhiều. 

             "Chậc chậc... Không ngờ ngay cả thứ này cũng là do các người lấy trộm, hơn tám triệu đó..." 

             Diệp Phàm đi tới cạnh một bức điêu khắc người mẫu, anh nhẹ nhàng vuốt ve một lượt. 

             Sau đó, anh quay đầu nhìn cô nàng Chuột Bạch, như thể ướm thử xem có vừa người cô ta không. 

             "Tên khốn kiếp!", cô nàng Chuột Bạch mắng thầm một tiếng, Hoắc Thanh Thanh thì nhổ một ngụm nước bọt, mắng Diệp Phàm là lưu manh. 

             Diệp Phàm không hề để ý tới, anh bước về phía cô nàng Chuột Bạch, lúc này trông cô ta như đang phải đối mặt với một kẻ thù ghê gớm lắm: "Cô không cần căng thẳng, thầy tôi có quan hệ với Quỷ Đạo Tông các người, tôi sẽ không động tới cô, tất nhiên với điều kiện là cô phải giao ra thứ mà chúng tôi muốn!" 

             Lời nói của Diệp Phàm khiến cô nàng Chuột Bạch sửng sốt: "Anh nói thật sao?" 

             "Ha ha, lần trước trốn thoát, cô tưởng đó là bản lĩnh của cô sao?", Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, nhưng không hề có ý trào phúng. 

             Cô nàng Chuột Bạch cẩn thận nghĩ lại, hôm đó cô ta bị thương trong lúc đánh nhau với Diệp Phàm, nhưng lúc chạy trốn, anh không hề đuổi theo. 

             Hoắc Thanh Thanh nhìn hai người họ, không ngờ là bọn họ từng đánh nhau rồi, chỉ có điều cô ta cũng không định giết cô nàng Chuột Bạch, chỉ cần lấy lại báu vật của nhà họ Hoắc là được. 

             Cô nàng Chuột Bạch rất dứt khoát, quăng thanh kiếm ngắn đi rồi bước tới cạnh một chiếc hộp giữ ấm, trịnh trọng lấy thứ đồ trong đó ra. 

             Hoắc Thanh Thanh lập tức tiến lên, vén tấm khăn phủ bên trên ra, tia sáng màu tím lóe lên đầy mộng ảo. 

             "Tử Ngọc San Hô!", Diệp Phàm ngạc nhiên nói, không ngờ báu vật mà Hoắc Thanh Thanh nói tới lại là Tử Ngọc San Hô. 

             Thứ này cực kỳ quý giá, Diệp Phàm mới chỉ nghe nói qua mà thôi, đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy. 

             "Gì đấy? Anh đừng có ý đồ với nó!", Hoắc Thanh Thanh vội vàng che Tử Ngọc San Hô đi, cảnh giác trừng mắt nhìn Diệp Phàm. 

             Diệp Phàm sửng sốt, anh dở khóc dở cười: "Tôi là loại người thấy tiền sáng mắt như thế sao?" 

             Hoắc Thanh Thanh nghiêm túc gật đầu: "Không những thấy tiền sáng mắt, mà còn gặp sắc quên nghĩa!" 

             Diệp Phàm trợn trắng mắt, anh nhìn về phía cô nàng Chuột Bạch: "Cây gậy mà Hàn Bách Hào bảo cô lấy trộm có còn không?" 

             Cô nàng Chuột Bạch ngớ người ra: "Anh đuổi theo tới đây là vì tìm gậy?" 

             Cô nàng Chuột Bạch không phủ nhận, mà nói với vẻ ngạc nhiên. Vốn cô ta tưởng rằng Diệp Phàm chỉ muốn giúp Hoắc Thanh Thanh, không ngờ lại là vì cây gậy ấy, cô ta sắp quên nó luôn rồi. 

             "Đương nhiên, cây gậy ấy có tác dụng với tôi, nó có còn ở chỗ cô không?", Diệp Phàm hưng phấn hẳn lên, nghe cô nàng Chuột Bạch nói vậy thì chắc là nó vẫn còn ở đây. 

             Có cây gậy ấy, anh phải khiến Hàn Bách Hào ngồi tù mục xương! 

eyJpdiI6IkV2Q2pmN2Rac2UrNE5WOVh5ZkZ4Q3c9PSIsInZhbHVlIjoibnBmVHdiZkF6WmZCRm9YM2g0cWhQQUt0M1wvdzZoV3RuUktLSkpsSDJPejU5d2ErVUVVemM2MGQ0M2lUNFJ3OW54TjJLWGJxU2NGUkFQenNGZzlUS0hSS1dWb3BCSlpjQVc5SmxWdHg5VkpIM0dHcUxOamFLSWVGOW5zQjQzT3VDa2lIYVlVdnd6XC95aEJMT05SNGdjRWRYQTRzTXZIaXhiNkQyNUUzNzNkRHliS1RWRlVPY0ZuRnVkRFliMkFsWTBvT2R4NlJwMmNKbXJJUWxcL3hhbm9sZ1NaY1RPVjJlOUFDeWtuNE9maXA4b0I1bXpTTEVPVzVPRU9mTGJ4RzFFQ3p2K21ZZSs4cWVBWDZCSEs1aHVrcitKZ2tJZUFXVGt2dm1KbkxyMTJaSENkZ3RMd0FDeDluNjh5ZXpSWnhpeXFUR0RmdzdsYlpyNDZlVEcxYmhVbE1keDR4YWxNSjFROEVja2YySlduajZxaXJXQmZlT243bFhGOEtBdDFpWnBJOUF5dmZZMDJPMEVHditBaXk0ZnlnTUZRMmhuY3ptMFJ1RmNiczRBbUpLYVQ1RW02Rm5lbGZJdVNsakllWjRlbiIsIm1hYyI6ImU3MzAwMTkxMGJlZDI5YzZkZmI3ZTUyOTMwNWIxOTI3OGQ1M2ZkZmY4OTg4MjJmNTBlNDgwMjZjMDc3ZTY5ODYifQ==
eyJpdiI6IlRNQXZmWFJRakpETUsxd3orSUozbnc9PSIsInZhbHVlIjoiSFZHZ1pqcWw3ZHpScWZWeG44aFpwWFdvYzdtQndFTlZONGJ1eUVLenVwdmxUTGFmMm5oVDQ1eFRQZURxb2p6SlZXVThMMmNRU2I1ZmpoVzJvek5iWk5mUVNoVWhDY0hmVTZTUE5OeDRvYkREUnRka3UzYTd4bjJoMzZrUDU3UkpnWUZFTkJxMHR1ZlMxUm0zbkNFdjRSZ1wvMzRuRGtQaTd5b200b3paSVVjU0ZSUjZsVmJEQlVxZFpRWWhDdzVjZkRtM1gzVlByT0Q0TDhcL0tNQkdPY2p2RnRDVzV4TER2MnFnMjIxa3U0bkVLd2h1OE1vb3FERVFOT0R2dDg4dzZEN2dGRXZCS01vQTdEM0FKaW44V2JJc29Vc0JUeUtkVlZhaWN4NWRyZDJ2VkZqbjJFTE1CRzNUU0dmY1RKTG10K1NJbDllSWU5VWlOTFBBYmpQK0tOM1E9PSIsIm1hYyI6IjFkY2M1OGUwMjg2YmE5Yjg2ZTc1ZDlkZGNhMTVjOWU4M2QyMTAxYWIzNGUyOGE5NGQyNTgzYWFkYzZiY2I3MDgifQ==

             "Anh hên đó, cây gậy này được làm từ gỗ Kim Tơ Nam, ngọc và đầu rồng trên thân gậy được khắc từ ngà voi, có giá trị rất cao, nếu không thì tôi đã tiêu hủy nó từ lâu rồi!"

Ads
';
Advertisement
x