Diệp Phàm nhìn cây gậy tinh xảo ấy, không ngờ cây gậy này của bà cụ lại có giá trị đến thế.
May mà cây gậy này có giá trị, nếu không thì chắc chắn cô nàng Chuột Bạch đã tiêu hủy rồi, chứng cứ chứng minh Hàn Bách Hào mưu sát bà cụ cũng biến mất.
Thế nhưng anh cũng cảm thấy buồn cười, nhìn cô nàng Chuột Bạch bằng ánh mắt quái dị.
"Ngay cả đồ của người chết cũng giữ, người của Quỷ Đạo Tông các cô lạ đời thật đấy".
"Hừ, chỉ cần là đồ xịn thì bọn tôi đều giữ lại", cô nàng Chuột Bạch hừ lạnh một tiếng, cô ta tìm một tấm màng giữ thực phẩm để bọc cây gậy lại, tránh đụng vào dấu vân tay trên đó.
"Tôi tò mò lắm nhé, cô lấy nhiều báu vật như thế để làm gì? Dù sao Quỷ Đạo Tông cũng mai danh ẩn tích rồi", Diệp Phàm nghi hoặc hỏi.
Trong mắt cô nàng Chuột Bạch hiện lên một tia sắc bén: "Anh không hiểu đâu, chúng tôi sẽ giành lại những thứ đã bị mất!"
Diệp Phàm lắc đầu không nói gì nữa, anh và Hoắc Thanh Thanh cầm đồ của mình, xoay người rời khỏi đây.
Anh tin là sau khi bọn họ đi, cô nàng Chuột Bạch sẽ rời khỏi nơi này, chưa biết chừng đây sẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
Sau khi tạm biệt Hoắc Thanh Thanh, Diệp Phàm lái xe tới cục cảnh sát thành phố Cảng, tìm Trần Hoa và giao cây gậy cho cô ta.
"Đây là cây gậy của bà cụ Hàn sao?", Trần Hoa ngạc nhiên nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng thế, có lẽ trên đây có chứng cứ của vụ sát hại bà cụ".
"Anh tìm được nó ở đâu vậy?"
Trần Hoa nghi hoặc, Diệp Phàm cười trêu chọc: "Người của Ám Long làm việc mà còn cần báo cáo với cô à?"
"Hừ!"
Trần Hoa hừ lạnh một tiếng, Diệp Phàm không nói, cô ta cũng không hỏi nữa, đừng nói là cô ta, cho dù cục trưởng hỏi thì anh cũng có quyền không nói.
"Vậy được rồi, tôi sẽ đi khám nghiệm ngay!"
Trần Hoa cầm gậy đi luôn, Diệp Phàm sờ mũi một cái, hoa khôi của cục cảnh sát cũng nóng tính đấy.
Trong sân bay quốc tế thành phố Cảng, Hàn Tại Dần đang đứng ở lối ra, cứ đi đi lại lại.
"Lão Hàn..."
Lúc này, có một bàn tay vỗ vào lưng ông ta, Hàn Tại Dần quay người lại.
Người phụ nữ trước mặt đeo kính râm, vòng tay lớn bằng vàng, dây chuyền phỉ thúy xanh biếc, mặc bộ quần áo Chanel.
Trông rất giống một vị quý bà!
"Sao thế, không biết tôi nữa à?", Lưu Tú Cầm tháo kính ra, vẻ mặt tươi cười đắc ý, trông trẻ ra mấy tuổi.
Hàn Tại Dần hơi ngơ ngác, chẳng phải Lưu Tú Cầm chạy trốn đó sao?
Sao trông bà ta như vừa trúng năm triệu vậy?
Hơn nữa, nụ cười trên mặt Lưu Tú Cầm trông rất đắc ý.
Tất nhiên là Hàn Tại Dần không biết Hàn Bách Hào đã nói với Lưu Tú Cầm là Diệp Phàm đánh nhau với Lâm Thanh Đế, cuối cùng còn bị thương.
"Tú Cầm, bà...", Hàn Tại Dần lo lắng bà ta sống chầy trật ở bên ngoài, bởi vì ông ta biết Lưu Tú Cầm để hết tiền ở nhà, chắc chắn không có nhiều tiền trong tay.
Nhưng bà ta ăn mặc thời thượng như thế...
"Sao?"
"Tôi chỉ đi du lịch thôi, ăn ngon mặc đẹp, ông đừng hỏi gì hết, tóm lại là rất tốt!"
Lưu Tú Cầm không nói là bà ta đã lợi dụng thân phận mẹ vợ tương lai của Lâm Thanh Đế để lừa được tám triệu, cung cấp cho cuộc sống xa xỉ của mình.
Không biết khi hay tin Lâm Thanh Đế đã bị Diệp Phàm giết đến mức không còn tro cốt, bà ta sẽ có biểu cảm như thế nào đây!
"Đi thôi, chúng ta về nhà!", Lưu Tú Cầm cầm tay Hàn Tại Dần đi ra khỏi sân bay.
Bà ta không liên lạc Lâm Thanh Đế, ngày mai sẽ khánh thành công ty của Hàn Tuyết, nếu liên lạc với Lâm Thanh Đế, nhỡ hắn ta tới gây chuyện thì sao?
Bà ta biết rất rõ, kiểu gì Diệp Phàm cũng có mặt trong lễ khánh thành.
Nếu Lâm Thanh Đế tới và xảy ra xung đột, tuy rằng sẽ làm sượng mặt Diệp Phàm, nhưng bà ta cũng mất mặt theo, dù sao hiện tại Hàn Tuyết vẫn chưa ly hôn với Diệp Phàm.
Hơn không bõ hao!
Hàn Tại Dần lái xe, bọn họ trở về biệt thự số một, nhìn thấy mẹ con chị hạ và Hạ Sương Nhi đã trở về. Hàn Tại Dần chỉ hơi ngạc nhiên chứ không hỏi nhiều.
Lưu Tú Cầm thì bước tới, nói với vẻ mặt ngạo mạn: "Tối nay làm thêm vài món để chiêu đãi tôi trở về!"
Chị Hạ vội vàng đáp lời, rảo bước về phòng bếp để làm việc, Hạ Sương Nhi vẫn tiếp tục quét dọn vệ sinh.
"Đi gọt táo cho tôi!", Lưu Tú Cầm ngồi vào ghế, sai khiến Hạ Sương Nhi mà chẳng buồn ngước mắt lên.
Hạ Sương Nhi vâng dạ, đặt chổi xuống đi gọt táo.
"Chị Sương Nhi, đi chơi bóng với em được không...", lúc này, một giọng nói ngây ngô vọng tới.
Tiểu Hy Hy cầm một quả bóng chạy vào, vẻ mặt vui tươi hớn hở.
Âu Dương Ngọc Quân phải tập võ, không có thời gian chơi với cô bé, Hàn Tử Di thì đi học, chỉ có Hạ Sương Nhi là có thể chơi với cô bé thôi.
"Hừ, con nhóc đáng ghét, sao mày vẫn ở đây?"
Nhìn thấy Tiểu Hy Hy, khuôn mặt của Lưu Tú Cầm lập tức sa sầm lại. Bà ta nhớ rất rõ, lúc cháu mình cưỡng hiếp Hạ Sương Nhi, chính Tiểu Hy Hy đã nhìn thấy và đi báo tin.
Vậy nên bà ta không có thái độ tốt đẹp gì cả, ngược lại còn rất ghét cô bé.
Tiểu Hy Hy chu môi lên, không yếu thế chút nào: "Đương nhiên là cháu ở đây rồi, đây là nhà của anh Diệp, anh ấy bảo cháu ở đây!"
"Vớ vẩn!"
Lưu Tú Cầm giận dữ mắng mỏ: "Đây là nhà tao, không liên quan gì tới thằng bất tài ấy, con súc sinh, cút ra ngoài mau lên!"
Tiểu Hy Hy rụt cổ lại, hiển nhiên là bị tiếng chửi của Lưu Tú Cầm làm giật mình. Hàn Tại Dần vội vàng đứng ra hòa giải, bảo bà ta đừng chấp với trẻ con.
"Ông hồ đồ rồi, tôi đang chấp với nó sao?"
"Tưởng chó mèo gì cũng tới nơi này được chắc!"
Lưu Tú Cầm chỉ vào Hàn Tại Dần và mắng nhiếc. Trên mặt Hàn Tại Dần chỉ toàn sự bất đắc dĩ, nhưng ông ta vẫn nhẹ giọng nói: "Tú Cầm, bà nhất định phải thay đổi, căn biệt thự này là do Diệp Phàm mua, tính bà như thế này, không cẩn thận là cậu ấy sẽ đuổi bà đi đấy!"
"Đuổi càng tốt!"
Lưu Tú Cầm gân cổ lên quát: "Ông tưởng tôi sợ hắn chắc, đuổi tôi thì tôi sẽ bắt Tiểu Tuyết ly hôn, cái biệt thự đổ nát này á, Thanh Đế có thể mua mười căn, một trăm căn, sợ đếch gì hắn!"
"Bà...", Hàn Tại Dần tức đến mức không nói thành lời. Lưu Tú Cầm đúng là đồ óc lợn, không hề hay biết là ông ta suýt thì phải quỳ xuống với Diệp Phàm mới khiến anh đồng ý cho bà ta cơ hội thay đổi.
Bố vợ quỳ xuống trước mặt con rể, còn là ở rể nữa, quả thực là chưa nghe nói bao giờ!
"Ha ha, đúng là loại thiển cận!"
Âu Dương Ngọc Quân bước tới từ lúc nào không hay. Nghe thấy Lưu Tú Cầm vẫn đang tâng bốc Lâm Thanh Đế, cậu ta cảm thấy nực cười.
Người chết cũng làm chỗ dựa cho Lưu Tú Cầm được ấy hả? Đúng là làm làm thiên hạ cười rụng răng!
"Anh ơi...", nghe thấy giọng nói ấy, Tiểu Hy Hy chạy tới, Âu Dương Ngọc Quân nở nụ cười, ôm cô bé vào lòng.
Nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân, sắc mặt của Lưu Tú Cầm càng thêm khó coi, trên mặt hiện lên nét căm hận.
"Âu Dương Ngọc Quân, cậu đừng đắc ý, đi theo thằng Diệp Phàm ấy không có kết cục tốt gì đâu! Tục ngữ có câu 'người tài chọn chủ hiền', nếu cậu quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi có thể tiến cử cậu, kẻo đến cuối cùng lại tan xương nát thịt!"
Ánh mắt của Lưu Tú Cầm lóe lên, bà ta nói mấy câu ấy rõ ràng là muốn sỉ nhục Âu Dương Ngọc Quân.
Lưu Tú Cầm giận tím mặt!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất