Lưu Tú Cầm rất tức giận, Âu Dương Ngọc Quân lại dám rủa Lâm Thanh Đế là người chết, thật là không thể chấp nhận được. 

             Đặc biệt là ánh mắt của Âu Dương Ngọc Quân càng khiến bà ta phẫn nộ. 

             “Ha ha, xem ra bà chưa biết gì rồi…” 

             Âu Dương Ngọc Quân cười khẩy, bế Hy Hy quay người rời đi. 

             Cậu biết chuyện Lưu Tú Cầm bỏ trốn, nhìn thấy bà ta bây giờ vẫn chưa biết tin Lâm Thanh Đế đã chết. 

             Là cậu biết Hàn Tại Dần cũng chưa biết, nhưng nực cười ở chỗ mấy người Hàn Bách Hào lại không hề nói với Lưu Tú Cầm. 

             Tất nhiên Âu Dương Ngọc Quân sẽ không nhiều chuyện, để bà ta vui mừng, bây giờ càng ngông nghênh, sau này ngã càng đau. 

             Dù sao đây cũng là chuyện nhà Diệp Phàm, tuy là anh em tốt nhưng cậu nói cũng không hay. 

             “Thằng chó, đúng là đáng ghét…” 

             Lưu Tú Cầm giận không để đâu hết, thái độ của Âu Dương Ngọc Quân còn kiêu ngạo hơn bà ta, nhất là câu cuối của cậu khiến bà ta khó hiểu. 

             “Lão Hàn, cậu ta nói câu cuối là có ý gì thế?” 

             “Có phải có chuyện gì ông không nói cho tôi biết không?” 

             Hàn Tại Dần lắc đầu, ông ta cũng không hiểu, Lưu Tú Cầm đột nhiên có cảm giác không ổn, có phải mình quay về không đúng lúc không? 

             Bà ta vội vàng cầm điện thoại gọi cho Hàn Bách Hào, đầu dây bên kia vừa bắt máy bà ta liền đi thẳng vào vấn đề chính: “Hàn Bách Hào, cậu giấu tôi chuyện gì phải không?” 

             “Thím ba, thím nói vậy oan cho tôi quá, bây giờ chúng ta đang cùng hội cùng thuyền, có chuyện gì giấu thím được chứ?” 

             Hàn Bách Hào ở đầu dây bên kia nói chắc như đinh đóng cột, nhưng Lưu Tú Cầm vẫn hơi nghi ngờ, hỏi chuyện của Diệp Phàm với Lâm Thanh Đế. 

             Hàn Bách Hào lên tiếng nói luôn: “Thím ba, nếu thím không tin thôi thì giờ tôi sẽ đi đón thím, chúng ta cùng đến gặp cậu Lâm, để đích thân cậu ấy nói với thím!” 

             Hàn Bách Hào nói vậy rồi thì Lưu Tú Cầm cũng buông bỏ ngờ vực xuống, bây giờ bà ta không dám gặp trực tiếp Lâm Thanh Đế. 

             Trước đó không nói câu nào mà đã bỏ trốn, trong lòng bà ta hơi sợ gặp hắn, sợ hắn sẽ tính sổ với bà ta. 

             Phải đợi một thời gian, mọi thứ xuôi xuôi rồi tính tiếp! 

             Cúp điện thoại, Lưu Tú Cầm hừ lạnh: “Thằng ranh giả thần giả quỷ!” 

             Sắc trời chuyển tối, chị Hạ bưng từng đĩa đồ ăn ngon lành từ phòng bếp ra đặt lên bàn, Diệp Phàm và Hàn Tuyết cũng lái xe về đến nơi. 

             “Mẹ, sao mẹ về rồi?”, Hàn Tuyết vào trước, vừa vào đã thấy Lưu Tú Cầm nằm trên ghế tựa, Hàn Tại Dần thì ngồi cạnh bóc nho cho bà ta ăn. 

             “Ai dà, con gái cưng của mẹ về rồi, có nhớ mẹ không?”, Lưu Tú Cầm đứng đậy, tươi cười rạng rỡ nói. 

             Hàn Tuyết cười nhạt: “Không nhớ!” 

             Nụ cười của Lưu Tú Cầm sững lại, gượng cười, không tự nhiên oán trách: “Đứa con gái trời đánh này, mẹ là mẹ ruột của con đấy, con không thể nói một câu tử tế à, nói nhớ mẹ thì làm sao?”  

             “Thì sẽ buồn nôn, buồn nôn đến không ăn nổi cơm mất!” 

             Diệp Phàm từ đằng sau đi vào, giọng nói mang theo sự châm biếm, đôi mắt mạnh mẽ nhìn chòng chọc Lưu Tú Cầm, nhàn nhạt nói: “Hàn Tuyết chỉ nói sự thật mà thôi!” 

             “Diệp Phàm, đó là mẹ em!”, Hàn Tuyết quay đầu đánh nhẹ Diệp Phàm một cái, để anh không nói tiếp nữa, cô không hề biết chuyện Lưu Tú Cầm thông đồng với Lâm Thanh Đế định giết Diệp Phàm. 

             Bởi vì Hàn Tại Dần đã thiếu điều quỳ gối xin anh, Diệp Phàm không nỡ để bố vợ hơn năm mươi tuổi phải quỳ xin nên đã đồng ý với ông ta tạm thời bỏ qua cho Lưu Tú Cầm, đồng ý không nói chuyện này cho Hàn Tuyết. 

             Mà bên này, Hàn Tại Dần cũng vội vã kéo Lưu Tú Cầm lại khuyên bảo, khuyên bà ta đừng nói nhiều nữa, tránh chọc giận Diệp Phàm. 

             Lưu Tú Cầm cứ như đớp phải ruồi, rất muốn lớn tiếng quát tháo một trận, đạp Diệp Phàm xuống dưới chân. 

             Có điều lý trí nói cho bà ta biết không thể làm như vậy, lỡ mà Diệp Phàm nổi điên lên động tay, cho dù cho bà ta một cái tát cũng là bà ta chịu thiệt! 

             “Hừ, không thèm so đo với trẻ ranh!”, Lưu Tú Cầm bực tức ừ hứ, lại ngồi xuống, giống như nhìn Diệp Phàm thêm một cái cũng khó chịu muốn chết. 

             Hàn Tại Dần đứng bên cạnh đánh mắt ra hiệu cho Diệp Phàm, thậm chí còn mang theo ý lấy lòng, Hàn Tuyết thấy kỳ lạ vô cùng. 

             Cô nghi hoặc hỏi: “Diệp Phàm, anh với bố có chuyện gì giấu em sao?” 

             Diệp Phàm cười cười, vỗ vỗ bàn tay cô: “Đừng nghĩ linh tinh, anh đi gọi Ngọc Quân xuống ăn cơm!” 

             Nói rồi Diệp Phàm quay người đi, nếu đã hứa với Hàn Tại Dần thì anh sẽ không nói với Hàn Tuyết. 

             Một lúc sau, mấy người Diệp Phàm quay về, hai mẹ con chị Hạ cũng làm xong món canh rong biển nấu trứng bê lên bàn ăn. 

             “Chị Hạ, Sương Nhi, bận rộn lâu vậy rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi!”, Diệp Phàm nói rồi cầm đũa lên, gắp một miếng thịt nguội xé sợi cho vào miệng. 

             “Hừ!” 

             Lưu Tú Cầm hừ lạnh một tiếng, Hạ Sương Nhi vừa đặt mông xuống thấy thế liền đứng dậy ngay, cô ta hơi sợ Lưu Tú Cầm. 

             “Bữa cơm tối ngon lành này là để tẩy trần cho tôi, mẹ con cô là người ở, không có tư cách ngồi, tự đi vào nhà bếp mà ăn!” 

             Chị Hạ chỉ bàn cơm đầy đủ các món, Âu Dương Ngọc Quân ngồi rồi bà ta không dám nói, vì sợ bị đánh, nhưng mẹ con Hạ Sương Nhi thì bà ta không cần kiêng nể gì cả! 

             “Cạch!” 

             Không đợi mẹ con chị Hạ lên tiếng, Diệp Phàm đã đập mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn Lưu Tú Cầm lạnh lùng nói: “Đừng có xem mình là bà chủ, không muốn ăn thì mau cút ra ngoài!” 

             “Diệp Phàm…”, Lưu Tú Cầm lập tức hét lên một tiếng, không đợi bà ta tiếp tục kêu, đôi đũa trong tay Diệp Phàm giống như một thanh kiếm sắc bén phi trúng chiếc ly bên cạnh Lưu Tú Cầm. 

             “Choang…” 

             Chiếc ly vỡ tan, những mảnh thủy tinh vỡ tung tóe, khiến mọi người sợ giật nảy mình. 

             May mà bên trong không có rượu vang, Lưu Tú Cầm vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, bà ta cảm giác Diệp Phàm như bị điên vậy, giống như đang tìm mọi cơ hội để chỉnh bà ta. 

             Thấy vậy, Hàn Tuyết vừa định lên tiếng, nhưng rồi lại thôi, cô đoán trong này chắc chắn còn nguyên do khác, nếu không Diệp Phàm sẽ không như vậy. 

             Chỉ có Âu Dương Ngọc Quân là vẫn bình thản, thậm chí khóe miệng còn cong lên nụ cười mỉa nhàn nhạt, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Hy Hy. 

             “Ăn cơm, ăn cơm, Hạ Ngọc Thiền hai người cũng ngồi xuống ăn cơm đi, mảnh vỡ để tôi thu dọn…”, Hàn Tại Dần gấp gáp nói, thầm đẩy mạnh Lưu Tú Cầm một cái, ý bảo bà ta đừng nói nữa. 

             Lưu Tú Cầm tức đến xì khói, rất muốn hất bàn cơm trước mặt vào mặt Diệp Phàm, đôi mắt lóe lên tia thù hằn. 

             Nhưng hất bàn cơm vào mặt Diệp Phàm chính là hành động tìm cái chết, hơn nữa ngày mai bà ta còn muốn lên sân khấu cắt băng khánh thành nữa. 

             Một bữa cơm, Diệp Phàm tuoi vui cười nói, Lưu Tú Cầm thì ấm ách một bực tức giận chỉ uống mọt bát canh rong biển nấu trứng. 

             Ăn cơm xong, Lưu Tú Cầm kéo tay Hàn Tuyết vào phòng, trên mặt đầy vẻ lấy lòng. 

             “Mẹ, có gì mẹ nói đi, đừng như vậy!”, Hàn Tuyết cau mày, Lưu Tú Cầm thay đổi như này khiến cô cảm thấy kỳ lạ, còn có chút chán ghét. 

             Lưu Tú Cầm cười cười: “Hàn Tuyết à, ngày mai công ty con khánh thành, mẹ có chuyện muốn xin con, con xem có được không?” 

             “Chuyện gì?” 

             “Con đồng ý trước đi rồi mẹ nói!” 

             “Không nói thì thôi, con đi đây!” 

eyJpdiI6ImdxOHA2UVJxRU1ZUXdsT0pKd0hGSGc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9UXC9zV2ZPTDQzY1JGdkYrZURKUmNmQkE2cmpWMGQ0UjlQdkpKbEtKM1dqQ2lpK0JqY2JyOSt3RWpPakhvUTdrSVp2ck5wa0ordWUzTFF6VzVMaHhnQUFScVFcL2ZlQ2s1ZzcrczVZSkEwWEV4cFB6b1o2VjBkb2ZJUFJjd2JjY1dTMUJDb0d4eGQ2YlJLbmtXNW9ZRnhYdzJpSnZxTlgyRU9TOVBpVGlnc2poYWFGbE1CSis3UFgyeEs3XC94T2RQRHFWaGp1eFlHdCtWV3BvTUkwckdmMkszWEUzdVVMUVg1dGxUWFo1a3NmTnpFc1ZhOWxsUVdEcFlmVER1cXpnT2cxcGJwTVdtRHRlNjNGeEJLelwvXC9hM1BcL21uV2VOdXpoMjJXRXMydytmQTVpZWZ2YlozaitmcEdiZ1NacTJuc05VcWs0TFR2XC9uK3M5WjRJamxrdEtKQ01Ya2psYThua01jVHp6K0xUSlFxaUpDeFJzemZcL2FiYUlIdG9GeDZqNTJ5T2xycWJaSTZYY25CTHFvSzlNbkgrV2FXXC9MNjJuYkN4VWRNZElqM1NWbzU3ZG1qYXJZXC9SRWFIQ1FhM0RGZUN0alhDK2RFOE9ORVVzZGpCemFlZ3Jtdz09IiwibWFjIjoiYjRmNWZkNDU3MzUyNDFmNTNiZjhlYjk3NjUxZjFmNTNiZTM5YjQ2ZWM0MDIwMDgwMDhhYTIwM2MyNjUwNjVmZSJ9
eyJpdiI6IkM4Y3RQQ2pRRzZkOEVBTTFBU3pOTVE9PSIsInZhbHVlIjoiUGhRQmgxNllTbGZ6QVV4cmg0UjFyYnlrXC9aK0NwdXNtMXQ5NzFqamFzS0lNK3dVTlFVcmRzWStYWVYyU29pMGQ0VDc4aXVqSHlNbTRcL1o0dFpiWUZyVjdJd0tTcTdJcWp6V3B2NzJzR0dFdmRHMlwvelNNQ1BnQ1NhSDVoYUVSNmMwRk1OaHkyeUFEeWFzRG5oZVNzOUNQSjQxMFg1MG15TU1jclBFaGZoSCtkbTkwa0xvOXhcL3VWQ1o3NTB0amErUFdTZFh0ZFRHQSs5OURhMXdrMld4eWc9PSIsIm1hYyI6IjcyODgxNTRhZWIzZGFkMTFmZWVjOWRmYWQyMGI0MTJhZTVlNTI1Njc4NjdhMTdiM2RlMTVhOGZkZWY3ODY2MmYifQ==

             Hàn Tuyết sững lại một lóc rồi lắc đầu: “Bỏ cái suy nghĩ đó đi!”

Ads
';
Advertisement
x