Từ bỏ suy nghĩ ấy đi!
Lưu Tú Cầm nghệt mặt ra, sao Hàn Tuyết có thể nói ra câu nói vô tình như thế?
Bà ta không thể kìm nén được cơn tức: "Tiểu Tuyết, con có ý gì hả? Mẹ quay về chỉ để tham gia nghi thức cắt băng của con, vậy mà con lại từ chối, con có còn coi mẹ là mẹ nữa không!"
"Có chứ, mẹ là mẹ ruột con, nhưng chuyện này liên quan gì tới việc không cho mẹ tham gia nghi thức cắt băng?", Hàn Tuyết hỏi ngược lại.
"Con..."
Lưu Tú Cầm giận dữ: "Con biết mẹ coi trọng mặt mũi, mẹ bị Diệp Phàm bắt nạt, mất hết cả thể diện, con đã không nói đỡ cho mẹ thì thôi, chẳng lẽ còn không cho mẹ tham gia nghi thức cắt băng để vớt vát lại một chút mặt mũi sao?"
"Phải biết rằng hai người anh họ Lưu Dũng và Lưu Bưu của con vẫn đang nằm trong bệnh viện, có thể nửa đời còn lại sẽ phải ngồi trên xe lăn, con không giúp đỡ cũng chẳng cảm thấy hổ thẹn gì à!"
Lưu Tú Cầm mặt dày vô đối, bà ta chẳng biết cái gì gọi là xấu hổ, không ngừng trách mắng Hàn Tuyết.
Nghe vậy, khuôn mặt của Hàn Tuyết lập tức trở nên lạnh lùng: "Ngồi xe lăn cũng là đáng đời, nếu cho con xử lý, để bọn họ đi bóc lịch nốt quãng đời còn lại thì sẽ phù hợp hơn!"
Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới là cô lại cảm thấy tức giận. Hai tên anh họ của cô suýt thì cưỡng hiếp Hạ Sương Nhi, hơn nữa còn vu vạ ngược lại, Lưu Tú Cầm thì bênh vực bọn họ.
Nếu không có Diệp Phàm thì Hạ Sương Nhi đã bị làm nhục rồi, cùng là con gái, cô không thể chấp nhận nổi loại cặn bã như vậy.
Lưu Tú Cầm tức đến mức phát run: "Hàn Tuyết, con nhất quyết phải chống đối mẹ đúng không? Con muốn mẹ chết đúng không?"
"Chỉ cần con nói đúng, mẹ sẽ lập tức chết trước mặt con!"
Tiếng ồn ào trong phòng vọng ra bên ngoài, Hàn Tại Dần vội vàng chạy tới.
"Tú Cầm, bà bớt giận đi, Tiểu Tuyết, con cũng thế...", Hàn Tại Dần đứng ra giảng hòa, vừa dứt lời thì Lưu Tú Cầm đã véo mạnh một cái vào người ông ta.
Bà ta quát mắng: "Nhìn con gái ông đi, nó chống đối tôi một cách trắng trợn như thế, tôi là mẹ nó, đi cắt băng cho nó là bởi vì cảm thấy tự hào và cho nó mặt mũi đấy thôi!"
"Nó thà để tôi chết cũng không chịu đồng ý, đứa con gái bất hiếu này, có còn thiên lý nữa hay không!"
Hàn Tại Dần đau đầu, tất cả là bởi vì ông ta ăn nói hàm hồ, vì muốn Lưu Tú Cầm trở về nên mới nhắc tới chuyện cho bà ta lên sân khấu cắt băng.
Ông ta chưa từng bàn bạc chuyện ấy với Hàn Tuyết, bây giờ thì hay rồi, Hàn Tuyết kiên quyết phản đối.
Hàn Tại Dần gượng cười: "Tiểu Tuyết, cắt băng chỉ là một nghi thức thôi, để mẹ con đi cắt băng cũng được mà, con đồng ý đi!"
"Không được!"
Hàn Tuyết từ chối thẳng thừng: "Con đã sắp xếp người cắt băng ngày mai rồi, vả lại, công ty là do Diệp Phàm bỏ tiền đầu tư, bất kể thế nào cũng không tới lượt mẹ lên sân khấu".
Lưu Tú Cầm cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ lại là tiền của Diệp Phàm, xem ra cái thằng nhà họ Diệp vứt bỏ ấy vẫn có đôi chút thực lực.
Nhưng ngẫm lại, như thế đã là gì, Diệp Phàm nhất định sẽ thua Diệp Tử Long, đến lúc đó sẽ là kẻ trắng tay.
Nghĩ đến đây, bà ta cảm thấy mình phải khuyên bảo Hàn Tuyết: "Tiểu Tuyết, Diệp Phàm bỏ tiền thì đã sao, Thanh Đế có thể bỏ ra gấp mười, gấp trăm lần số tiền đó, coi như phí chia tay trước khi hai đứa ly hôn thôi..."
"Im miệng!"
Không đợi bà ta nói hết, Hàn Tuyết đã quát lên: "Mẹ đừng có được nước lấn tới, Hàn Tuyết này đã là người của Diệp Phàm rồi. Ngày mai mẹ không cần tới tham dự lễ khánh thành đâu, cứ ở nhà cho con!"
Dứt lời, Hàn Tuyết xoay người đi ra ngoài.
"Rầm..."
Cô đóng cửa cái rầm, cả căn phòng như rung lên một cái, chứng tỏ cô rất tức giận.
"Cái đứa bất hiếu, đồ vong ân phụ nghĩa, a a a...", Lưu Tú Cầm tức điên lên, cả cơ thể phát run.
Về phòng mình, thấy Hàn Tuyết thở phì phò, Diệp Phàm bước tới ôm eo cô, hỏi: "Sao lại tức như thế, nói với anh, anh đánh chết bà ta!"
Hàn Tuyết trợn trắng mắt: "Ngày mai mẹ muốn cắt băng trong lễ khánh thành ngày mai, đúng là mơ tưởng hão huyền, em từ chối luôn, mẹ làm ầm lên với em, tức chết em mất!"
"Đừng tức, đừng tức, ai mà nói lý với mấy bà thím đanh đá như thế được, tức giận sẽ sinh ra nếp nhăn đấy, để anh massage cho em..."
Diệp Phàm ngồi trên giường, bảo Hàn Tuyết gối lên đùi anh, dùng tay day huyệt Thái Dương cho cô.
Nhìn cô vợ vẫn rất xinh đẹp ngay cả khi nhắm mắt của mình, Diệp Phàm bắt đầu sinh ra tâm tư khác.
Hàn Tuyết đỏ mặt, giữ lấy bàn tay đang sờ mó lung tung của anh, hờn dỗi nói: "Xấu xa".
"Ai nói không có? Anh phải tận mắt nhìn mới được..."
Diệp Phàm chơi bài mặt dày, trong phòng nhanh chóng vang lên những âm thanh trầm bổng.
Cùng lúc đó, trong một khách sạn xa hoa của thành phố Cảng, Đường Kỳ Tài đang tiếp khách, đám Chung Dật Phi cũng có mặt ở đó.
Đường Kỳ Tài bưng ly rượu vang lên, cười nói: "Cô Từ, anh Trịnh, ngày mai phải dựa vào hai người rồi..."
Hai người kia vội vàng nâng ly: "Yên tâm đi anh Đường, tuyệt đối sẽ không để anh thất vọng đâu".
Một nam một nữ bưng ly rượu vang lên uống cạn sạch.
Bọn họ chính là tiểu hoa đán đang nổi - Từ Diệc Huyên và gương mặt mới trong làng điện ảnh - Trịnh Tuấn Triết.
Mặc dù bọn họ chỉ là minh tinh hạng hai, nhưng có rất nhiều scandal đánh bóng tên tuổi, vậy nên khá có tiếng tăm, có một đám fan cuồng.
Vì muốn đạt được hiệu ứng quảng cáo, Hàn Tuyết đã mời bọn họ lên sân khấu. Vốn dĩ tối nay Hàn Tuyết sẽ mở tiệc chiêu đãi bọn họ, nhưng bọn họ lại kiếm cớ từ chối, nếu không thì lúc này người đang ngồi ăn cơm với bọn họ phải là nhóm Hàn Tuyết mới đúng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm và Hàn Tuyết dậy rất sớm, lái xe tới thẳng Công Nghệ Tuyết Phàm.
Chỉ có chị Hạ ở lại biệt thự quét dọn, những người khác thì đều đi hết.
Lưu Tú Cầm lên xe của Hàn Tại Dần, trên mặt bà ta chỉ toàn sự oán giận, bởi vì Hàn Tuyết thực sự không mời bà ta.
Tại hội trường tổ chức lễ khánh thành của Công Nghệ Tuyết Phàm, những dải biểu ngữ được treo lên, màn hình LED khổng lồ đang phát những sản phẩm của Công Nghệ Tuyết Phàm.
Những người qua lại trên đường dừng chân quan sát, tinh chất dưỡng thể, trong uống ngoài thoa, làm đẹp cơ thể, chăm sóc làn da.
Nói là có thể khiến người ta thay da đổi thịt, các cơ quan trong cơ thể như được thanh lọc, tóm lại rất thần kỳ.
Tuy rất đông người, nhưng lại trật tự đâu ra đấy.
Sau khi tới nơi, nhóm Diệp Phàm cũng rất ngạc nhiên. Lý Thế Hằng điều khoảng một trăm năm mươi người tới, toàn là những người đàn ông cao to đeo kính đen, mặc vest đi giày da.
Không biết còn tưởng là nhân vật có máu mặt nào sắp tới ấy chứ.
"Anh Lý...", Diệp Phàm đi tới chào hỏi, nhìn sang bên cạnh thì thấy một cặp nam nữ trẻ tuổi, khuôn mặt của cô gái hơi ửng đỏ vì xấu hổ, chàng trai kia đang nắm tay cô ta.
"Thằng nhóc này khá đấy nhỉ, tán đổ người đẹp này rồi", Diệp Phàm vươn tay ra đấm cho hắn ta một cái.
Nhưng lúc này, Vu Hân Tuệ đi tới, sắc mặt rất khó coi: "Tiểu Tuyết, chúng ta bị cho leo cây rồi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất