Bị cho leo cây?
Hàn Tuyết sửng sốt: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Mấy doanh nghiệp nổi tiếng hợp tác với chúng ta vừa thông báo là không thể tham gia lễ khánh thành hôm nay được, trong đó có Công nghệ Bối Hâm, Thực nghiệp Vĩnh Khang, Y dược Hoành Bác, Hồi Xuân Đường..."
Vu Hân Tuệ kể tên ra, có khoảng chín công ty, tất cả đều là những doanh nghiệp lớn có tên tuổi ở thành phố Cảng.
Nhất là Y dược Hoành Bác và Hồi Xuân Đường, các hiệu thuốc lớn của bọn họ trải dài khắp thành phố Cảng, Công Nghệ Tuyết Phàm cần những cửa hàng thuốc lớn như thế, nếu chỉ dựa vào nguồn cung cấp của bọn họ thì sẽ rất chậm, cần thời gian nhất định để thành lập.
Hàn Tuyết trầm mặt xuống: "Không có khả năng thay đổi sao?"
Sự có mặt của mấy doanh nghiệp này rất quan trọng với Công Nghệ Tuyết Phàm.
Vu Hân Tuệ cười khổ: "Không, thậm chí còn không để chúng ta có cơ hội nói gì thì đã tắt máy rồi!"
Diệp Phàm cầm tay Hàn Tuyết và nói: "Đừng lo, chỉ là mấy doanh nghiệp mà thôi, nguồn cung cấp có thể triển khai từ từ, bây giờ chúng ta chủ yếu làm tinh chất dưỡng thể, thứ đó là hàng xịn đấy!"
"Anh Diệp, tôi tặng món quà này, không biết Diệp Phàm có biết ơn không, ha ha ha..."
Trong một chiếc xe MPV, Hàn Bách Hào cười to, gã ta quyết định hôm nay sẽ đích thân tới tặng chuông cho Diệp Phàm, gã không tin là Diệp Phàm dám làm gì mình ngay trước mặt mọi người.
Phải biết rằng sẽ có rất nhiều phóng viên có mặt ở hiện trường, gã ta muốn nhìn thấy dáng vẻ tức tối của Diệp Phàm, dù sao Diệp Phàm muốn giết gã ta, gã sợ cũng vô dụng, hiện giờ bọn họ đã đến tình cảnh sống mái với nhau rồi.
"Uỳnh..."
Lúc này, hai chiếc xe lái tới, đằng trước là một chiếc Rolls-Royce, đằng sau là một chiếc xe tải nhỏ.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đầu trọc bước xuống, sắc mặt hồng nhuận: "Công ty khai thác mỏ Tây Sơn tới chúc cậu Diệp khai trương thuận lợi!"
"Shhh, Diêm Thiết Sơn của công ty khai thác mỏ Tây Sơn, ông chủ số một trong ngành than đá thành phố Cảng, vậy mà mời được anh ta tới, công ty này có bối cảnh không nhỏ đâu..."
Có người qua đường trầm trồ, Diệp Phàm tươi cười ra đón. Chiếc xe tải đằng sau Diêm Thiết Sơn mở ra, một tác phẩm được điêu khắc bằng ngọc, dài ba mét và cao bằng khoảng một người được sáu người khiêng xuống.
Bức tượng ngọc vừa to vừa tinh xảo, trên cùng là một con đại bàng giương cánh, với ngụ ý "làm ăn phát đạt"!
Một lần nữa, mọi người phải giật mình vì mức độ chịu chi này, Diệp Phàm bắt tay cám ơn, anh thích tính cách của Diêm Thiết Sơn.
"Tập đoàn Hoàng Minh tới tặng quà, chúc anh Diệp khai trương thuận lợi!", Diệp Trung và Vương Trường Hà cùng nhau tới đây, mang quà tới chúc mừng.
Nhà họ Lục, nhà họ Khổng ở thành phố Cảng, Chấn Uy võ quán, Bá Đao võ quán... Bọn họ lần lượt tới đây, các mối quan hệ của Công Nghệ Tuyết Phàm khiến mọi người phải há hốc miệng, đám phóng viên sắp choáng váng luôn rồi.
E rằng gia tộc lớn ở thủ đô tới thành phố Cảng khai trương cũng không được nhiều thế lực tới ủng hộ như vậy.
Nhà họ Hoắc của thành phố Cảng, nhà họ Thượng Quan của thành phố Cảng... Người chủ trì lần lượt đọc tên.
Bất chợt, người chủ trì hơi sửng sốt, cất cao giọng nói: "Nhà họ Đàm của thành phố Cảng tới chúc mừng!"
Diệp Phàm ngạc nhiên, anh bỗng nhớ tới lời nói của Hoắc Thanh Thanh. Ở thành phố Cảng, nhà họ Hoắc rất đáng gờm, nhà họ Thượng Quan rất đáng gờm, thậm chí võ đường cũng rất đáng gờm, nhưng so với nhà họ Đàm thì vẫn kém hơn một chút, ngay cả khi nhà bọn họ rất khiêm tốn.
Quyền thế của nhà họ Đàm không chỉ là tin đồn suông mà thôi, từ địa phương cho tới tỉnh lị, thậm chí là ở tầng thứ cao hơn, người nhà họ Đàm vẫn luôn có người làm trong chính trị.
Không rêu rao gì cả, nhưng lại có thực lực lớn nhất, bất kể gia tộc các người có phát triển đến mức nào thì cũng chỉ là muỗi với các cơ quan quốc gia.
Diệp Phàm không hề quen biết người nhà họ Đàm, Đường Kỳ Tài ở bên kia đường cũng trầm mặt xuống.
Nếu Diệp Phàm có mối quan hệ gì với nhà họ Đàm thì ngay cả võ đường của gã ta cũng phải dè chừng.
"Không mời mà tới, anh Diệp không để bụng đâu nhỉ!", người đàn ông tới đây tươi cười vui vẻ.
Diệp Phàm cười một tiếng: "Đương nhiên rồi, ai tới cũng là khách, Diệp Phàm vô cùng hoan nghênh!"
"Tên tôi là Đàm Trác Ngôn, không có quà cáp gì cao sang, chỉ có một tấm thiệp của ông cụ, xin được kính tặng anh Diệp!", Đàm Trác Ngôn đưa một tấm thiệp cho Diệp Phàm.
Sau đó lại nói: "Tôi xin phép về trước!"
Ở bên kia đường, có người gõ cửa xe Đường Kỳ Tài, một người đàn ông tự xưng là người nhà họ Đàm cũng đưa ra một tấm thiệp.
"Diệp Phàm, ý anh ta là sao?", Hàn Tuyết nghi hoặc nói.
Diệp Phàm lắc đầu, anh mở tấm thiệp ra, trong đó chỉ có hai chữ lớn: "An phận!"
Ở bên kia, tấm thiệp mà Đường Kỳ Tài nhận được cũng là hai chữ "an phận"!
"Ha ha, xem ra nhà họ Đàm cảm thấy bất mãn vì những chuyện xảy ra gần đây rồi..."
Diệp Phàm cười lạnh, anh đưa tấm thiệp cho Âu Dương Ngọc Quân: "Lát nữa thiêu hủy đi!"
Nhìn thấy hai chữ ấy, Đường Kỳ Tài cũng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Giết người mà thôi, gây ra sóng gió gì được đây, nhà họ Đàm cứ quan trọng hóa vấn đề!"
Vừa nói, gã ta vừa xé nát tấm thiệp.
Gã ta không ngờ là trong tương lai không xa, thành phố Cảng sẽ thay đổi hoàn toàn.
"Tới lượt chúng ta rồi!"
Trong chiếc xe MPV, Diệp Tử Long cười lạnh, hắn ta và Hàn Bách Hào cùng nhau xuống xe.
Ba người khiêng một thứ được trùm vải đỏ đi về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lập tức nhìn thấy đám Diệp Tử Long, Hàn Tuyết trầm mặt xuống: "Bọn họ tới làm gì?"
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng: "Không biết, nhưng chắc chắn là không có ý đồ tốt đẹp gì cả!"
Nhìn thấy Diệp Tử Long và Hàn Bách Hào tới đây, Lưu Tú Cầm mừng thầm, trực tiếp đi ra đón mà chẳng chú ý tới sức ảnh hưởng gì cả.
"Ái chà, cậu Diệp đích thân tới, làm vẻ vang cho công ty chúng tôi rồi...", Lưu Tú Cầm xun xoe cầm tay Diệp Tử Long, nhưng hắn ta đã né tránh.
Hàn Tại Dần đứng đằng sau, thấy vậy, ông suýt dậm chân, muốn kéo bà ta về, nhưng lại sợ bà ta gây chuyện, làm mất mặt Hàn Tuyết.
"Cậu Diệp, Thanh Đế đâu? Sao không thấy cậu ấy tới?", Lưu Tú Cầm nghi hoặc hỏi. Mặc dù bà ta không muốn Lâm Thanh Đế tới gây rối, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu.
"Lát nữa bà sẽ biết, người nhà họ Lâm ở thủ đô sắp tới rồi!", Diệp Tử Long cười cợt, nói một câu rồi đẩy Lưu Tú Cầm ra và tiếp tục bước về phía trước.
"Diệp Phàm, ai tới cũng là khách cả mà, không chào đón sao?", trên mặt Diệp Tử Long mang theo nét mỉa mai.
"Đương nhiên là chào đón rồi, nhưng chào đón người chứ ai lại chào đón chó, làm ảnh hưởng tới bộ mặt của thành phố!", Diệp Phàm nở nụ cười, anh nhìn về phía Hàn Bách Hào.
Hàn Bách Hào lập tức nổi khủng lên, sỉ nhục gã ta là chó ngay trước mặt mọi người, bên cạnh còn có phóng viên quay chụp, ngày mai gã ta sẽ được lên báo với tiêu đề là “người nhà họ Hàn bị người ta ví với chó” mất.
"Diệp Phàm, mày bớt cái thói lẻo mép lại đi, món quà tao tặng mày hôm nay nhất định sẽ khiến mày hài lòng!"
Hàn Bách Hào lùi về sau một bước, kéo tấm vải đỏ xuống, một chiếc chuông lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
"Tặng chuông?"
"Á đù, anh ta là ai vậy? Tặng chuông vào ngày khánh thành..."
Những tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, phóng viên điên cuồng bấm máy, Hàn Bách Hào cười một cách đắc ý.
Hàn Tuyết tức nghẹn lời, hai tay nắm thật chặt.
"Sao hả Hàn Tuyết, có hài lòng với món quà này không?"
"Tôi thấy cô tức lắm nhỉ, có phải muốn đánh tôi không?"
Có nhiều phóng viên ở đây như thế, Diệp Phàm sẽ không dám làm gì gã ta, phải xỉa xói cho đã mới được!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất