Hàn Tuyết vô cùng tức giận, vung mạnh cánh tay lên, định tát một cái, nhưng lại bị Diệp Phàm cản lại.
“Không cần phải đánh, cần thận làm bẩn tay em!”
Anh điềm đạm cười, ánh mắt vô cùng đáng sợ: “Diệp Tử Long, vở kịch này thật chẳng ra sao, bảy ngày, tao cho mày nhiều nhất là bảy ngày, rồi tao sẽ tiễn mày đi gặp Lâm Thanh Đế!”
“Còn Hàn Bách Hào anh nữa, làm một con chó, thì đừng mơ sống quá bảy ngày!”
“Ngông cuồng quá rồi đấy!”, Diệp Tử Long tức giận nạt lại, đột nhiên tiến tới: “Nhà họ Lâm đã cử người tới thành phố Cảng, mày nên tự lo cho an nguy của bản thân thì hơn”.
“Cậu Diệp nói không sai, lại bảo tiễn bọn tao đi gặp Lâm Thanh Đế, nhưng tao thấy là mày sẽ tự đi gặp hắn ta thì đúng hơn!”, Hàn Bách Hào cũng hung hăng chõ miệng vào, Diệp Tử Long nói với gã ta, nhà họ Lâm đã phái cao thủ tới giết chết Diệp Phàm.
Diệp Phàm sẽ không sống nổi qua ngày mai, nhà họ Lâm ở thủ đô đã nổi trận lôi đình, thì một đứa con ghẻ như Diệp Phàm có thể chống cự lại được chắc?
Đây cũng là một trong những lý do khiến Hàn Bách Hào tạm thời thay đổi chủ ý, quyết định đường ai nấy đi.
“Không phải, mấy người có ý gì hả? Thanh Đế đâu? Thanh Đế làm sao rồi?”, Lưu Tú Cầm xông lên hỏi. Nếu nói trong những người ở đây người quan tâm tới Lâm Thanh Đế nhất thì phải kể tới Lưu Tú Cầm.
Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, bình thản nói: “Thanh Đế của mẹ chết rồi!”
“Nói láo, tôi không hỏi cậu!”, Lưu Tú Cầm tức điên lên, vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía Diệp Tử Long, bây giờ đến cả Hàn Bách Hào bà ta cũng không tin.
“Anh ta nói không sai, cậu chủ Thanh Đế chết mất xác rồi!”, giọng một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên, người này có cái mũi quằm, hai mắt đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm.
“Anh là người của nhà họ Lâm ở thủ đô?”
“Lâm Phố của nhà họ Lâm, tới lấy mạng của mày!”, người đàn ông mũi quằm vô cùng kiêu ngạo, cho dù ở đây có rất nhiều người nhưng hắn ta cũng không hề kiêng nể ai.
Đám phóng viên nhanh chóng lùi qua một bên, chỉ mấy chữ nhà họ Lâm ở thủ đô cũng đã khiến đám phóng viên tép riu như bọn họ nào dám động tới.
Lời vừa nói ra, mọi người ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, Hàn Tuyết bất giác nắm chặt lấy tay của Diệp Phàm.
Âu Dương Ngọc Quân chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, cậu ta có thể cảm nhận được áp lực toát ra từ người Lâm Phố.
Diệp Phàm lại chỉ bình thản nói: “Lâm Thanh Đế đáng chết, muốn trả thù cho anh ta, thì anh cũng phải chết, đã vác xác đến thì đừng hòng rời đi!”
“Quả nhiên rất ngạo mạn, tám giờ ngày mai tại kho Long Môn Thuỷ!”, Lâm Phố vừa dứt lời, liền vung tay, vứt tờ khiêu chiến về phía Diệp Phàm.
“Xoẹt!”
Diệp Phàm giở ra, cười nhạo nói: “Lỗi lạc hơn cậu chủ nhà anh nhiều!”
“Hừ!”
Lâm Phố ừ hử một tiếng, bất ngờ quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía Lưu Tú Cầm, hùng hổ giơ tay lên, rồi giáng thẳng xuống!
“Bốp!”
Một cái tát giòn giã giáng thẳng vào mặt Lưu Tú Cầm, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Lưu Tú Cầm bị tát một cái liền ngã nhào về phía Hàn Tại Dần, khoé miệng còn vương vết máu.
Cái tát này khiến Lưu Tú Cầm ngẩn người ra, nét mặt trở nên ngây dại.
“Con đàn bà thối, bà cũng liên can tới cái chết của cậu chủ, nên cũng chỉ để bà sống nốt mấy ngày nữa thôi!”, nói rồi, Lâm Phố lại tát thêm một cái nữa, nhưng Diệp Phàm đã trừng mắt nhìn hắn ta, khiến hắn ta dừng tay lại.
Lâm Phố cũng trừng mắt nhìn lại Diệp Phàm, quay người đi mất hút, tới lúc này mọi người mới kịp phản ứng lại.
“Mẹ, mẹ sao rồi...”, dù sao cũng là mẹ ruột, Hàn Tuyết vội vàng chạy tới đỡ Lưu Tú Cầm đứng dậy, ân cần hỏi.
“Người đâu?”
Lưu Tú Cầm đẩy Hàn Tuyết ra, hoảng loạn tìm Lâm Phố, bà ta phải hỏi rõ chuyện của Lâm Thanh Đế.
“Thím ba, đừng tìm nữa, hắn đi rồi”.
Hàn Bách Hào lên tiếng, vờ vĩnh nói: “Quên đã không nói lại với thím ba là Lâm Thanh Đế đã chết và lại còn bị chính đứa con rể quý hoá của thím cho nổ mất xác đấy”.
Nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm đó, trên mặt đất vung vãi những mảng thịt vụn, Hàn Bách Hào không khỏi rùng mình.
Thế nhưng, chỉ qua ngày mai thôi, gã ta sẽ không phải sợ nữa, Lâm Phố sẽ giết chết Diệp Phàm!
Lưu Tú Cầm hồn siêu phách tán, mặt cắt không còn giọt máu, bà ta liền hiểu ngay, nhất định là Hàn Bách Hào đã lừa bà trở về, còn Diệp Phàm lại thật sự đã giết chết Lâm Thanh Đế!
“Diệp Phàm, tôi...tôi không có bất kỳ quan hệ hợp tác gì với Lâm Thanh Đế, tất cả mọi việc đều không liên quan tới tôi, cậu phải tin tôi...”, Lưu Tú Cầm mềm mũn chân tay, nét mặt lộ rõ vẻ cầu cứu.
Diệp Phàm vô cùng chán ngán, nói với Hàn Tại Dần: “Bố, hôm nay khai trương, mẹ không thích hợp ở lại đây lâu!”
Hàn Tại Dần cũng hoảng sợ, ông ta cũng vừa mới biết tin Diệp Phàm giết chết Lâm Thanh Đế, vội vàng kéo Lưu Tú Cầm về phía sau.
Nét mặt Hàn Tuyết không ngừng thay đổi, nhất định có chuyện gì đó mà bọn họ còn giấu cô.
Diệp Phàm nhìn cô, nói: “Đợi xong chuyện sẽ nói cho em biết”.
Thực ra, anh cũng không ngờ hôm nay người nhà họ Lâm lại tới, hơn nữa lại còn đang tay tát Lưu Tú Cầm một cái, khiến Lưu Tú Cầm sợ hãi đến mức nói lỡ miệng.
“Khưa, thím ba thật là, làm thế khác nào là bạn đểu...”
Hàn Bách Hào cười nhạo, nhìn Diệp Phàm đùa cợt nói: “Hy vọng ngày mai mày không bỏ chạy, chứ không hèn lắm đấy!”
“Hàn Bách Hào, muốn ép tôi ra tay để Công Nghệ Tuyết Phàm phải chịu tiếng xấu hả, thôi bớt mấy trò đấy lại, lát nữa sẽ có người tới xử lý anh thôi!”
Diệp Phàm vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Mọi người dần giãn ra, xe cảnh sát đi thẳng tới trước mặt bọn họ.
Cửa xe vừa mở ra, Trần Hoa bước xuống, theo sau là một đội cảnh sát.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không rõ đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Trần Hoa sải bước đi tới: “Hàn Bách Hào, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan tới vụ án mưu sát, bây giờ mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến!”
“Còng lại!”
Không đợi Hàn Bách Hào kịp phản ứng lại, Trần Hoa vừa ra hiệu liền có hai nam cảnh sát đi tới, lấy chiếc còng số tám sáng bóng tra vào tay Hàn Bách Hào.
Hàn Bách Hào vội gào lên: “Nói láo, tôi là người làm ăn chân chính, tôi sẽ tố cáo các người tội phỉ báng!”
Hàn Bách Hào có chút kích động, gã ta muốn chứng kiến Diệp Phàm chết thảm trong tay Lâm Phố, nhưng giờ bị phía cảnh sát bắt đi thật không tốt chút nào, mà gã ta cũng không biết mình đã giết ai?
Gã ta nghi ngờ Diệp Phàm đã giở trờ, dù sao bây giờ Diệp Phàm cũng quen biết rất nhiều người, ngay cả nhà họ Đàm cũng còn tới chúc mừng nhân ngày khai trương, chỉ có điều không biết Đàm Trác Ngôn mang quà gì tới.
Trần Hoa nhìn chằm chằm gã ta, rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy, mở ra: “Hàn Bách Hào, đây là lệnh bắt, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan tới vụ ám sát bà nội mình, bà Vương Thái Anh, mọi câu nói của anh đều sẽ là bằng chứng trước toà, anh có quyền mời luật sư, hoặc chúng tôi sẽ sắp xếp luật sư cho anh!”
“Trời ạ, mưu sát chính bà nội mình, còn có là con người không nữa?”
“Đừng nói nữa, tôi nhớ ra rồi, nhà chúng tôi có làm ăn qua lại với nhà họ Hàn, bà cụ Hàn hình như bị người ta giết chết thì phải”.
“Giết người nhà, là súc sinh chắc...”
Xung quanh bắt đầu lời ra tiếng vào xì xào bàn tán, Hàn Bách Hào mặt trắng bệch, còn Hàn Tuyết lại vô cùng kinh ngạc, không ngờ Hàn Bách Hào lại chính là hung thủ?
Hàn Tuyết phản ứng lại, tức giận hét lên: “Hàn Bách Hào, tại sao chứ? Tại sao giết bà nội...”
“Không phải tôi, thật sự không phải là tôi, tin tôi đi...”
Diệp Tử Long điềm đạm nói, và gỡ tay Hàn Bách Hào ra, hai nhân viên cảnh sát tóm gọn, rồi dẫn gã ta đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất