Một mũi tên sắc bén bắn thẳng về phía Diệp Phàm, anh liền quay người nhướn về phía trước, nhích chân tránh sang một bên, mũi tên sắc bén kia chỉ bắn sượt qua quần áo rồi bay ra xa. 

             Có ba người xông tới, một người cầm dao, hai người cầm nỏ, chạy tới chỗ Lâm Phố, bảo vệ cho hắn ta. 

             “Ha ha, một mình đánh không lại, giờ lại định đánh hội đồng hả?” 

             Diệp Phàm lạnh lùng cười, ánh mắt tràn đầy sát ý, ba người bọn họ chính là người của nhà họ Lâm phái đi cùng Lâm Phố. 

             Bọn họ sẽ không giương mắt đứng nhìn Lâm Phố bị Diệp Phàm đánh chết như vậy, cho nên cũng không màng đến thể diện, xông ra cứu Lâm Phố trước rồi tính tiếp. 

             “Diệp Phàm, mày cũng đừng vội đắc ý, vừa rồi là do tao sơ ý, nhưng bây giờ tao sẽ coi mày là đối thủ thật sự!”, Lâm Phố đứng dậy, vẻ mặt hung hãn, nhận lấy con đao thép trong tay một người nhà họ Lâm. 

             Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Lâm Phố lại không thèm để ý tới thể diện của bản thân, cũng như thể diện nhà họ Lâm. 

             Mà nói luôn lý do ban nãy là do bản thân sơ ý, để những kẻ vừa rồi còn đang hò hét tung hô cho hắn ta lúc này phải ngượng chín mặt. 

             Đặc biệt là Diệp Tử Long, vừa rồi cố ý đặt cược thấp cho Diệp Phàm, nhưng cảnh tượng lúc này lại chẳng khác nào Lâm Phố đang vả thẳng vào mặt hắn ta một cái. 

             “Chú què, có phải chú đã sớm nhận ra rồi không?” 

             Chú què vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, cau mày nói: “Lâm Phố không phải là tiểu tông sư, cho dù chỉ mới là một nửa tiểu tông sư, nhưng sức mạnh của hắn ta cũng không kém tôi là mấy. Theo lý mà nói, Diệp Phàm là Cửu Đạo ám kình, cho nên cũng ngang sức, nhưng tại sao trong chốc lại mà lại bại nhanh như thế chứ!” 

             “Diệp Phàm này cũng có phần kỳ lạ, sức mạnh của cậu ta giống như vòi nước được mở chảy ra ào ào, không hề giống với sức mạnh của ám kình...” 

             Chú què hơi kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt hoài nghi. 

             Một bên khác, nét mặt của nhóm người Hàn Tuyết thay đổi hẳn, Âu Dương Ngọc Quân giao Hy Hy lại cho Hàn Tuyết, vội chạy thẳng vào bên trong, cùng Diệp Phàm chiến đấu. 

             Thế nhưng, Diệp Phàm lại nhìn về phía cậu ta nói: “Ngọc Quân cậu quay lại bảo vệ cho bọn họ, một mình tôi ở đây là được rồi!” 

             Âu Dương Ngọc Quân cau mày, nói: “Anh Phàm?” 

             Diệp Phàm cười, ngăn cậu ta, bình thản nói: “Quay về đi, dù sao cũng chỉ là bại tướng, cho dù có gọi thêm mấy người nữa, cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi!” 

             “Láo toét!” 

             “Mất dạy!” 

             Mấy người nhà họ Lâm giận ra mặt, nhưng Âu Dương Ngọc Quân cũng gây áp lực cho bọn họ, cho nên bọn họ không lập tức ra tay ngay. 

             Âu Dương Ngọc Quân gật đầu, giơ ngón tay giữa về phía Lâm Phố, rồi quay lại chỗ Hàn Tuyết. 

             Diệp Phàm giễu cợt, nhìn về phía Long Linh: “Cho mượn cây đao!” 

             Long Linh ừ một tiếng, rồi rút đao từ trên lưng xuống, quẳng cho Diệp Phàm. 

             Đường đao, vũ khí của Long Linh, hôm qua trong lễ khai trương Long Linh vẫn luôn đeo nó bên mình để bảo vệ cho Hàn Tuyết. 

             Con dao dài hai tấc rưỡi, lưỡi dao dài hai tấc mốt, sáng loáng. 

             “Một chọi bốn, Diệp Phàm có thể thắng không?” 

             “Không biết, nhưng nhà họ Lâm giờ cũng đã mất sạch thể diện rồi, nếu như Diệp Phàm có thể thắng, ắt hẳn cậu ta sẽ có chỗ đứng trong giới võ thuật của thành phố Cảng!”  

             Tinh thần của tất cả mọi người ở đây đều bị ảnh hưởng theo, trận đấu có sử dụng vũ khí là trận đấu có tính bạo lực nhất, sặc mùi máu!  

             “Giết!” 

             Diệp Phàm hô lớn một tiếng, toàn thân bùng nổ khí thế, sát ý trong người cũng trào dâng. 

             Tay nắm chặt Đường đao, xông thẳng về phía Lâm Phố. 

             “Bắn chết nó!” 

             Hai cung thủ bắn liên tiếp, Đường đao vung lên, tạo thành tấm lá chắn kiên cố. 

             Tiếng va chạm giữa mũi tên và Đường đao liên tiếp vang lên, những mũi tên kia bị anh chém đứt hết, còn anh vẫn tiếp tục chạy về phía Lâm Phố. 

             Thanh đao dài vung lên, nhắm thẳng vào một người đàn ông đang cầm nỏ. 

             Soạt! 

             Tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, người đàn ông này đưa nỏ lên đỡ, cánh cung lập tức bị chặt gẫy, một tay của người này cũng bị văng ra theo. 

             “Bịch!” 

             “Tôi đến đỡ cho anh!” 

             Lâm Phố hét lớn, con đao thép vừa tung ra đã chặn đứng nhát đao thứ hai, cứu được người đàn ông vừa mới bị mất một cánh tay. 

             Người đàn ông vừa bị cụt tay này vô cùng kinh hãi, vội vàng lùi về phía sau! 

             Thế nhưng, Diệp Phàm sải rộng một bước, lắc cánh tay một cái, Long Lân rơi ngay xuống tay, một luồng sáng phi trúng người đàn ông cụt tay đó. 

             “Xì!” 

             Một âm thanh như tiếng bóng da bị chọc nổ vang lên, người đang ông đang vội vàng chạy về sau kia dùng cánh tay còn lại ôm chạt lấy cổ họng, máu tươi đang không ngừng phun ra.  

             Độ sắc bén của Long Lân khiến người người trầm trồ thán phục, vì dường như con dao chỉ sượt qua cổ họng người đàn ông kia mà thôi! 

             Trong chớp mắt, Diệp Phàm đã giết chết một người! 

             Tất cả mọi người ở đây mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy run sợ trước cảnh tượng vừa rồi. 

             Bởi tính từ lúc Diệp Phàm rút dao ra, tới lúc giết chết đối thủ chỉ vỏn vẹn trong đúng ba mươi giây mà thôi! 

             “A...Diệp Phàm, mày đáng chết, mày đáng chết...” 

             Tròng mắt Lâm Phố lập tức đỏ ngầu, ba người này vì hắn ta nên mới ra mặt, nhưng bây giờ lại có một người bị chết thảm. 

             “Haiz, đừng vội thế, một người cũng không chạy thoát được đâu!” 

             Diệp Phàm cười nhạo, giọng nói của anh vô cùng bình thản, nhanh chóng kéo sợi dây gắn với Long Lân lại, người đàn kia lúc này ngã vật ra đất, vùng cổ hắn ta đã thành một vũng máu. 

             Diệp Phàm liên tục di chuyển, tránh đòn tấn công của Lâm Phố, và chuyển hướng sang người đàn ông khác. 

             Người đàn ông này vô cùng tức giận, tay cầm chắc đoản kiếm bừng bừng khí thế, nhắm thẳng vị trí tim của Diệp Phàm mà xông tới. 

             Diệp Phàm cũng không hề nao núng khi phải đối diện với đòn tấn công dữ đội như thế. 

             “Quá yếu!” 

             Khi Diệp Phàm còn cách người đàn ông kia khoảng hai mét, Diệp Phàm mới ra tay, vũ khí tuy nhỏ nhưng hung hiểm vô cùng, đoản kiếm không thể đấu lại. 

             Trong giây lát, người đàn ông kia cũng chết thảm, đầu của hắn ta bay hẳn lên. 

             Máu tươi cứ thế bắn thẳng vào không trung, một vài người có tố chất tâm lý kém không chịu nổi đã bịt miệng nôn khan. 

             Còn Hàn Tuyết lại chăm chú nhìn không rời mắt, tuy mặt cô cũng này cũng đã trắng bệch ra. 

             Cô chỉ lo lắng liệu nhát dao tiếp theo có găm vào người Diệp Phàm hay không, cho nên cô không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. 

             Bên trong khu rừng nhỏ, Lưu Tú Cầm đã bị doạ sợ tới mức ngã khuỵ ra đất, nhìn cái đầu cứ thế bay thẳng lên, nhưng bà ta lại có cảm giác đó là mình. 

             Thế nhưng chỉ một khắc sau lại giận ra mặt, bà ta tin Diệp Phàm tàn ác như vậy, chắc chắn sẽ ra tay giết chết bà ta, vậy nên bà ta phải nghĩ cách ra tay trước. 

             “Khốn khiếp, có bản lĩnh thì mày đừng có chạy...” 

             Lâm Phố điên tiết hét toáng lên, Diệp Phàm không chiến đấu trực diệp với hắn ta, vì hắn ta vừa đánh tới Diệp Phàm liền tránh, khiến hắn ta không thể nào phát huy được sức mạnh của mình. Không phải Diệp Phàm sợ hắn, mà anh chỉ chuyển hướng tấn công sang phía người nhà họ Lâm. 

             Việc này quá rõ ràng, Diệp Phàm là muốn sỉ nhục Lâm Phố, để hắn ta phải cảm thấy áy náy trước khi chết! 

             Người đàn ông bị Diệp Phàm truy sát mạnh bạo hơn hẳn hai người đàn ông trước. 

             Nhưng hắn ta cũng cảm thấy bất lực, đánh không lại, chạy trốn cũng không xong, chỉ kịp hét lên một tiếng tuyệt vọng khi bị Diệp Phàm đâm xuyên tim. 

             Khi rút Đường đao ra, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Lâm Phố, nói: “Lâm Phố, bây giờ chỉ còn lại một mình anh!” 

             “Giết!” 

             Chỉ nói đúng một chữ, Lâm Phố như kẻ điên lao vào giết Diệp Phàm. Song Diệp Phàm lại vô cùng bình tĩnh khi phải đối diện với một kẻ cuồng loạn như Lâm Phố. 

             Những con dao sáng loáng vung lên, cả hai lao vào chiến đấu, cát bụi mù trời. 

             Sau hai trăm chiêu, một tiếng kêu thảm vang lên, một cánh tay bị văng ra từ trong vùng cát bụi. 

             Sau ba trăm hai mươi chiêu, một cánh tay khác lại văng ra theo, cánh tay này vẫn còn đang cầm chặt con dao thép. 

             Cát bụi lúc này cũng dần tan đi, Diệp Phàm tay vẫn cầm đao đứng vững, khoé miệng anh có vương chút máu, quần áo có xộc xệch, trên người cũng có vết thương, nhưng còn Lâm Phố lúc này đã mất cả hai cánh tay! 

             “Diệp Phàm, nhà họ Lâm chúng tao sẽ đấu với mày đến cùng!”, tự biết bản thân mình chết chắc, nhưng Lâm Phố vẫn hung hăng hét lên! 

             “Xoẹt!” 

             Một nhát đao vung lên, cái đầu của hắn ta cũng bay theo, một người chỉ còn nửa bước sẽ đạt tới tiểu tông sư, lúc này cũng đã bị chặt đầu! 

eyJpdiI6ImJUZ3BOUHFcL09FdzBwT0pBQkVRNk9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxBUlwvZ0o1K3E3VFlDU2F4cDZKd2FWNnk5N253TVJNdXhUT2p1NWs4eFZcL0wzQnE5azlaMTNxQW5KeXVKaTg2U1podE9JZkk4NWdKNnJzVE5uQ05VS0M4WFVScGVqYlNUVjJUR2ExTEwxQjRcL1wvQ0V5WmR1NHBnczdOMm9mYUgxckYwa0lIdVdxXC9vbkZ1QVAwNzRlRUxwUFwvaXE2TWxIZlllVDN2VkplTmEweXNtQlllQ0FsOGh6TThWN1p3VFErQlhQMTV0VUNKR3JtVVhxNEJ1SThYNmYrYzhpWXlDemtzZDd3YWhVYmt4NE4yZ1g1TXFMM09hd1JQY1lBa1hwMHZIalQ4VmJcL2gyanhaS3h5QXZxUVd6NGdaMWN1cG1cL3N6bnA3NlJKZTFRaEpTbjRYQlUzYnd0SUhUNjdwRDFyclMrMWJqNTZxWkppVzZsc09yREZ1eDJLSEVEa0djOThISm1aRjlnUktoXC93OD0iLCJtYWMiOiI0MDk2ZmEyYzU1MWQzZDI3MDYzODA4NTc0ZThlNTg4ZDg3NGQ2YjUwMDcxNzg1ODA1Y2Y0MGQ0ZTgzZDhmZjg0In0=
eyJpdiI6Ikp4dHVHcnRDVVBJOFZiT2FuTElkUGc9PSIsInZhbHVlIjoiTTdhaWNpVVNlOGlwTk9nc3FrSlY5RDdjSlV5aURhYU9LNlRvTVZyTThuaTJDZWh2dmdBWFF3NHpiamExeVlzYmc4eitoTFozbWFuOElUV3JJM3FzcWVIclZ1VnNYYm0yYmREYitvMEVEaFwvMmcwKytVS09MYnBcL3JBWUhYSDlqOVdXbDNpdFNVQTZqVVcyZXc0YVYrNjVFQ3FjUDU2VjZUM1FDSldzbmMyRGJKZ3laQVRDSElXSWNHakVrOVJ0cnFPeGN6ME1LNGxGT0x6Mkt5K1JkRWJkSWNaSUNiSW9lejlFS2dkWlJoRDF6UUNEZjZ5cGVcLzhlcSs3U3hcL3pxTVZjekRCdWZpWHQxTFdHdnJBVVloN0w4bFJEanZDRjZlZXpLWFNCcXdBbUtrOCtjd1YyUTZIdlFqUnVvR2xVQTlNeVJVbEJvb0pYMFwva2kxU2NubENsQ2c9PSIsIm1hYyI6ImMwNjRlMmZmMTBlOTQyZDY5YTYyZWEyOTY4YzMwYmI3YzFhMDg5MjEwZTY3NDAyYzljYzJjNDIzNzgxZWE4MjcifQ==

             “Diệp Tử Long, mày mau ra chịu chết đi!”

Ads
';
Advertisement
x