“Tên phản nghịch Diệp Tử Long, ra đây nhận chết đi”. 

             Lời nói đầy sát khí này khiến cho tất cả người ở đây đều vô cùng kinh sợ, tất cả đều đã đoán xem câu nói này của Diệp Phàm có ý gì. 

             Nhưng Diệp Tử Long sau khi nghe thấy lời này thì giật mình một cái rồi tức đến run lẩy bẩy. 

             “Diệp Phàm, mày muốn làm gì?” 

             “Diệp Tử Long này tôi biết, chính là chủ của tập đoàn Phục Hổ, nghe nói cũng là người nhà họ Diệp ở thủ đô, đều là người một nhà, lẽ nào muốn chém giết lẫn nhau sao?” 

             Có người tò mò hỏi, nhưng cũng có người biết được một chút tình hình nội bộ. 

             “Nghe nói, nhà họ Diệp chia thành hai chi, Diệp Phàm tuy là đứa trẻ bị bỏ rơi của nhà họ Diệp nhưng cũng là chi chính của nhà họ Diệp, còn Diệp Tử Long chỉ là chi thứ, nhưng dù chi thứ có thực lực lớn như thế nào thì vẫn kém xa chi chính”. 

             “Tên Diệp Tử Long này muốn thâu tóm cả nhà họ Diệp, nghe nói hắn ta đến thành phố Cảng chỉ là để giết chết Diệp Phàm, bị nói là tên phản nghịch cũng không sai”. 

             Người biết được nội tình này chính là người làm trong giới giải trí cho nên cũng biết được rất nhiều chuyện. 

             Người này có làm ăn kinh doanh cả ở thành phố Cảng và thủ đô, thậm chí còn hợp tác với nhà họ Diệp. 

             Thường xuyên qua lại giữa thủ đô và thành phố Cảng, nên cũng biết được một vài tin đồn về nhà họ Diệp. 

             Lời này của anh ta khiến sắc mặt mọi người vô cùng kì lạ, sự cạnh tranh của các gia tộc ở thủ đô còn vượt qua sự tưởng tượng của họ, giống như những trận chiến sinh tử vậy. 

             Nói gì thì nói, Diệp Phàm và Diệp Tử Long cũng là con chú con bác. 

             Diệp Tử Long tức đến run người, sắc mặt vô cùng khó coi: “Diệp Phàm, mày đừng có nói linh tinh, nhà họ Diệp không chỉ có mỗi chi của bọn mày, mà còn là chi của bọn tao nữa”. 

             “Huống hồ, mày chỉ là tên bị gia tộc bỏ rơi từ sớm, có tư cách gì mà sỉ nhục tao”. 

             Diệp Tử Long hét lớn, Diệp Phàm thì chỉ đứng yên, sắc mặt không có gì thay đổi. 

             Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Diệp Tử Long, mày có nói gì đi chăng nữa thì hôm nay cũng không thay đổi được quyết tâm muốn giết mày của tao đâu”. 

             “Đồ khốn, mày giết tao chính là tự tìm đường chết, tao sẽ không thể nào chết được, còn mày thì chỉ có cái chết mà thôi, tên em trai đáng chết của mày cũng thế, cả chi của chúng mày sẽ phải tiêu đời thôi”. 

             “Mày mà chết, Hàn Tuyết cũng chết, chính là chôn theo mày đó”. 

             Bịch! 

             Tất cả người ở đây đều cảm nhận được một cảm giác ớn lạnh, một luồng khí phẫn nộ toát ra từ trong cơ thể của Diệp Phàm, nó dày đặc sát ý, bộc phát toàn bộ. 

             “Diệp Tử Long, không thể không nói, mày thành công khơi lên sát ý của tao rồi đó”, Diệp Phàm tay nắm chặt đường đao, đằng đằng sát khí. 

             Diệp Tử Long không nên lấy sống chết của Hàn Tuyết ra uy hiếp anh, đấy chính là cái vảy ngược của anh. 

             Đụng đến nó, ai, cũng phải chết. 

             “Phựt”. 

             Đường đao trong tay Diệp Phàm như một mũi tên sắc bén lao thẳng về phía phía Diệp Tử Long. 

             Đường đao xẹt qua không khí rồi phát ra một tiếng chói tai, gây chấn động màng nhĩ. 

             “Keng!” 

             Lão què đột nhiên hét lên một tiếng rồi gõ cây gậy lên sàn nhà một phát, thân người lao thẳng về phía Diệp Phàm. 

             Tốc độ vô cùng nhạy bén và nhanh chóng này không có chút liên quan gì đến một lão què cả, thế nên mọi người đều ngây người ra nhìn. 

             Lẽ nào lão què này là một cao thủ? 

             “Chíu chíu chíu...” 

             Trong khoảnh khắc, hoa lửa bắn ra tứ phía, hai người đánh nhau không dưới 30 chiêu, rồi cuối cùng một tiếng động vô cùng lớn vang lên, lão què và Diệp Phàm đều bật ngược ra sau. 

             Diệp Phạm bật ngược ra sau thì ánh mắt cứng lại, lão què này còn có thực lực cao hơn Lâm Phố. 

             Lão què rút về chỗ Diệp Tử Long, rồi nói: “Tử Long, cậu rời đi ngay, lập tức về thủ đô”. 

             “Tôi không đi”. 

             Diệp Tử Long thẳng thừng từ chối, giọng nói lạnh lùng: “Tôi muốn nhìn thấy Diệp Phàm chết một cách thảm hại dưới tay chú”. 

             “Ngu xuẩn, bây giờ mà cậu không đi thì chút nữa sẽ không dễ mà đi được đâu”, giọng lão què có chút nghiêm trọng, Diệp Tử Long nhíu chặt mày một lúc rồi không đợi hắn ta hỏi Diệp Phàm đã hét lên một tiếng rồi thân người rất nhanh đã lao về phía hai người. 

             Không kịp nói nữa rồi, cây gậy trên tay lão què gõ mạnh xuống đất rồi một ít đá vụn bay thẳng về phía Diệp Phàm, ông ta cũng theo đó mà lao lên. 

             Diệp Tử Long nhíu chặt lông mày, hắn ta không tin lão què đánh không lại Diệp Phàm, anh đã bị thương trong trận chiến với Lâm Phố rồi, sức lực chiến đấu chắc chắn sẽ giảm xuống. 

             “Bịch”. 

             Trong nháy mắt, hai người lại lao vào nhau, cây gậy của lão què được đúc từ thép cứng rắn, khi chạm vào đường đao của Diệp Phàm thì tóe ra vô số tia lửa. 

             Lúc va chạm thì cánh tay lão què đau nhức, khí huyết trong người cuồn cuộn, sắc mặt ông ta lại càng nghiêm trọng hơn. 

             Đồng thời cũng mắng Diệp Tử Long trong lòng, đã biết Hàn Tuyết là vảy ngược của Diệp Phàm rồi mà còn lấy đó để khích. 

             Diệp Phàm khi tức lên chẳng khác nào một con quỷ, luồng sát khí đó còn khiến ông ta cảm thấy kinh ngạc. 

             Lão què không dám sơ suất, cây gậy trong tay ông ta thiên biến vạn hóa đánh về phía Diệp Phàm. 

             “Diệp Phàm, đều là con cháu nhà họ Diệp, cũng nên biết khoan dung, dù gì cậu cũng phải lên thủ đô cứu người, không bằng quay về nhà họ Diệp, rồi để người lớn nhà họ Diệp phân giải?” 

             Lão què mồm thì nói thế nhưng động tác trong tay vẫn chưa dừng lại chút nào, như hình với bóng với cây gậy. 

             Ông ta không chắc có thể giết chết được Diệp Phàm, thậm chí còn phát hiện anh càng ngày càng mạnh, cứ như là đang ổn định ở cảnh giới cửu đạo ám kình vậy. 

             Thực lực này, thật sự khiến ông ta ngạc nhiên, Diệp Tử Long chỉ có cách là chạy về thủ đô thì mới giữ lại được mạng mà thôi. 

             “Ngừng lại, nói ít thôi lão què chết tiệt, tôi nhất định phải giết chết Diệp Tử Long, ông muốn cản tôi thì tôi phải giết ông trước”. 

             Sắc mặt Diệp Phàm vô cùng giận dữ, đừng nói là lão què đáng chết này, kể cả Chu Tình có khuyên thì anh cũng không có chút lưỡng lự nào khi giết chết Diệp Tử Long. 

             Diệp Phàm vận dụng tâm pháp Bổ Thiên Quyết mà sư phụ truyền cho, một luồng khí nóng từ đan điền lan đến khắp kinh mạch trên người anh. 

             Trong nháy mắt, quanh anh như có một luồng khí dao động, đất đá dưới chân cuồn cuộn cuốn lên, trông vô cùng kì lạ. 

             Nội lực thoát khỏi cơ thể rồi hình thành khí tức, thậm chí có thể cắt đứt vàng và đá. 

             Lão què thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, vừa rồi Diệp Phàm vẫn còn che giấu, chưa dùng hết sức lực để đánh nhau với Lâm Phố. 

             Một tiếng cắt vang lên. 

             Lão què không tấn công Diệp Phàm nữa mà nhanh chóng lùi lại, túm lấy Diệp Tử Long vác lên vai rồi lao xuống hồ chứa nước. 

             Tốc độ này thực sự khiến cho người khác phải kinh ngạc, Diệp Phàm cũng sững lại một chút rồi hét lên một tiếng như một con khủng long bạo chúa rồi đuổi theo. 

             “Cái gì thế?” 

             “Đây là chơi trò gì thế, tự nhiên chạy rồi?” 

             Đám người ở đó đều ngạc nhiên không ngớt, mỗi người một câu, như một sân khấu kịch nói vậy. 

             Sự dũng mãnh vừa rồi của lão què khiến cho họ cứ nghĩ là Diệp Phàm sẽ thua, dù gì anh cũng đang bị thương chiến đấu, lão què còn mạnh hơn Lâm Phố nhiều. 

             “Chú què, sao lại như thế này, chú nói cho tôi biết đi...”, Diệp Tử Long bị vác lên vai rồi chạy vừa nhanh vừa xóc nảy đến nỗi hắn ra muốn nôn hết cả ra ngoài rồi. 

             “Giấu, Diệp Phàm đang giấu giếm, thực lực thực sự của cậu ta đủ sức chống lại cảnh giới hóa kình tiểu tông sư”, lão què hét lớn, Diệp Tử Long run rẩy, cuối cùng sắc mặt cũng lộ ra sự sợ hãi. 

             Hắn ta không thể phát ra tiếng được nữa, cảnh giới hóa kình tiểu tông sư quá đáng sợ rồi, Diệp Phàm mới ngần đấy tuổi, sao có thể mạnh như thế được? 

             Giống như là đang gian lận vậy, hắn ta làm đủ trò rồi Diệp Phàm chỉ rút đao ra lấy mạng hắn ta. 

             Có nhiều kế sách hơn nữa thì cũng uổng phí thôi. 

             Cảm nhận được sát khí ở sau lưng, Diệp Tử Long quay lại nhìn một cái thì cả người lập tức run lẩy bẩy, nói liên thanh: “Chú què, nhanh lên chút, Diệp Phàm đuổi đến nơi rổi”. 

eyJpdiI6IkwxRWNlSWlMNWtFbmJSWnZra2JhSHc9PSIsInZhbHVlIjoic2wrU0NRMjVHM2FJSWRaSXJTaGtJRzlLN0NTYWVVMkt0clRqSjBUVHdXTCtCc2F1WHFEZ2FoSFRPU2VScWdjMDF5SDFZMWt0eXUzQlp2Tzg5OWl5NTZTZVlLUzF1Ull3YVdJYU1Vc0RUS0RZZ3dEXC93RDk1M3ZBV3JaZ0hGZGxpcStQOURRVW80dnBFbmV0cmxQSW1nQnBNenVJblZMQzRQMEw2SWp4NGJvZXdnN0ZLaldzNUxST2tGcnhwZkxlWlNMVDk0VGxKaVZIUHQ3M0VYYW9XaFBmeFZ6VEYrODdteDVOWGdSSnBOWHEzd05icHNMNUlCSXpVaTk2aWRnZFFuYmREK1VvcXFmN0FHMWpyNE04YitHbllmeVwvME9YM21ISmVYeHFJaXQ1YUpxY1VNNHlrbXlqeDdkU0xpaE1wb1lzRHhpdk9NY25Nb1hjOEhhR1BnZFBJMndDRjRmNDZJMHFkTzNCM3l3N0ZCb05sNnlzVHBRRDd1dUlCU21ic3V3M1d4d05EbmpUM1JsYUU0YkJFZmRrb2FtbnUrYzZ2QTNVc2pZalVNY2poTXZmbGpXWnNMc1VFMGJtckUrckVqIiwibWFjIjoiMDQ2MzBmMGMwNDVmYTNkM2I1MDcxNmZlY2VjZmI3MjJiMTEwNmYyMDM0OWY5YTk2M2IzNjAxMjM4NzViNTQxNCJ9
eyJpdiI6InBtNlJQOXJFeVc2QlhMWWFjQzRaVWc9PSIsInZhbHVlIjoic0pJNXl4YVVZQlZiUm5oWjVuV2FWQ1wvZzNlXC9iTnJ6RjRwMlN6QlFqNTFaMUVcLzVjVHBhREliZThsY0tOTlp1UEIwUzhVNk1MOW5Nb2Z5NDBUZmVyUk1aVUFFdzZQaUIwcENjS1h3RVwvQ2JIdHFVWVdhSFp3SCtxYmZ3MFRna3pydmtCYWZpV2xLeFIxbXIzR1JITHNhMEpTYU04d1UzWTNhbHM1YjUrUTFpcDF5SkZLUXp5RGprN244TE1aUjcwenZBVUpHQkZVUzlBNHhhR3JxS1JuZDNtSVJBUXFXcmI0SVwvUXJsRUExSDU4PSIsIm1hYyI6IjZkMGJjZjE5MGE3ODE5OWRjODlmYWM5ZWE4Y2NlNWE3Y2I2NzE2ZWQ2MTc0YzJhMWZkNGQ4ZTk2MDBkNjVlMjYifQ==

             Thể diện của một cao thủ đâu?

Ads
';
Advertisement
x