Có điều, anh hiểu rất rõ, lão què không dám đấu với anh, chỉ là bởi vì Diệp Tử Long mà thôi, chứ không dám liều mạng chiến đấu. 

             Mục đích ông ta đến thành phố Cảng chủ yếu là bảo vệ Diệp Tử Long, chứ không phải là để giết Diệp Phàm! 

             “Lão què chết tiệt, giao hắn ta ra, tôi sẽ tha mạng cho ông!”, Diệp Phàm hét lớn, đập Đường đao xuống đất, một viên đá to bằng nửa nắm tay bị anh đập ra rồi đánh về phía lão què. 

             Nhìn viên đá đang vù vù bay đến, Diệp Tử Long cắn răng, giơ tay chặn. 

             Nếu như hắn ta không chặn lại, viên đá rất có thể sẽ đập vào sau đầu lão què, vậy bọn họ chết chắc. 

             “A”. 

             Diệp Tử Long gào lên thảm thiết, tay hắn ta máu thịt loang lổ, xương tay bị viên đá đập gãy. 

             Cái đau đớn vì gãy xương khiến mồ hôi rịn đầy trán hắn rồi tí tách rơi xuống, nhỏ trên vai lão què. 

             “Vù vù vù…” 

             Lại có ba viên đá liên tiếp bay đến, vẫn là Diệp Phàm đánh tới, lão què tuy mất một chân, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn. 

             Mà đột nhiên ông ta lại quay người bỏ chạy, cho dù là anh cũng không thể đuổi kịp trong giây lát. 

             Nhìn viên đá đang bay tới, Diệp Tử Long sợ phát khóc, giơ hai cánh tay lên đỡ, khiến hắn ta đau đớn cùng cực. 

             Có điều, vẫn có một viên đá đập vào sau lưng ông ta, lão què đang chạy trốn ho ra một ngụm máu tươi!  

             “Lão què chết tiệt, khoanh tay chịu chết đi, tôi tha mạng cho ông…” 

             Diệp Phàm hét lên, khoảng cách giữa anh và lão què càng lúc càng gần, nhưng đột nhiên lão què lại bật cười lớn. 

             Dưới ánh mắt giật mình của Diệp Phàm, lão què ném mạnh Diệp Tử Long xuống đoạn dốc bên kia. 

             Đoạn dốc bên kia là một con đường nhựa, nhưng cũng phải cao bằng ba bốn tầng nhà, với độ cao như vậy, người rơi xuống chắc chắn sẽ chết. 

             Chả lẽ lão què muốn bỏ Diệp Tử Long lại còn mình chạy thoát thân? 

             Nhưng ngay sau đó, Diệp Phàm nghe thấy tiếng động cơ gầm rú của xe ô tô, chỉ thấy Diệp Tử Long gào hét kêu lên rồi rơi xuống thùng xe của một chiếc xe kéo. 

             Diệp Tử Long rơi từ trên cao xuống, ngã vào thùng xe tải rồi theo chiếc xe đi xa mất! 

             “Lão què, ông tự tìm đường chết đấy!” 

             Mặt Diệp Phàm hung ác, đường đao lay động trong tay, mạnh mẽ lao về phía lão què. 

             Lão què không hề sợ hãi, điềm nhiên huýt sáo, Diệp Tử Long đi rồi thì nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành. 

             Bụi cuộn tung mù, cây cối đổ rạp, hai người đánh nhau vô cùng quyết liệt, mức độ tàn phá cực kỳ lớn. 

             Những người từ hồ chứa nước chạy tới đây, từ xa xa nhìn cảnh đánh nhau khiến người nào người nấy sợ run người. 

             Lại sau một chuỗi đòn tấn công dồn dập, cây gậy của lão què bị đánh bay, mất đi vũ khí cũng chứng tỏ cuộc đời của ông ta đã đi đến hồi kết! 

             “Phập”. 

             Một đao xuyên người! 

             Đường đao đâm vào ngực ông ta, xuyên ra sau lưng! 

             Máu tươi nhuốm đầy đất! 

             Những người theo dõi trận chiến đều cảm thấy chấn động thần hồn. 

             “Lão què chết rồi, bị đâm xuyên người, Diệp Phàm…quá là đáng sợ!” 

             “Không thể chọc vào, dưới bậc tiểu tông sư anh ta chính là vô địch!” 

             “Còn trẻ như vậy đã gần đạt ngưỡng tiểu tông sư, tôi có dự cảm võ đạo của thành phố Cảng trong tương lai, chắc chắn sẽ là thiên hạ của anh ta!” 

             Mọi người xôn xao bàn luận, thành phố Cảng là một trong những thành phố lớn nhất ở Hoa Đông, chắc chắn là có hóa kính tiểu tông sư, mà không chỉ có một hai người. 

             Nhưng, tuổi còn trẻ đã gần đạt tiểu tông sư, thậm chí có thể giết chết người cùng bậc, thì chỉ có mình Diệp Phàm! 

             “Diệp Tử Long đâu? Sao không thấy hắn ta?” 

             “Chả lẽ hắn ta chạy trốn rồi?” 

             Chẳng mấy chốc đã có người phát hiện không thấy Diệp Tử Long, mọi người thì thầm to nhỏ, nhưng lúc này Diệp Phàm rút Đường đao ra, đi lên trên. 

             Tiếng bàn tán xì xầm đột nhiên im bặt, bởi vì họ nhận ra ánh mắt Diệp Phàm lại đang nhìn về một hướng khác. 

             Theo bước chân anh đi, mũi đao chúc xuống, máu nhỏ từng giọt từng giọt. 

             Anh khẽ vẩy một cái, lưỡi đao lại sáng trong bóng loáng, không còn vệt máu bám vào! 

             “Đao tốt đấy!” 

             Diệp Phàm tán thưởng, nhìn về một phía rồi sải bước đi lên. 

             Mọi người chiếu theo ánh mắt anh nhìn sang và cực kỳ kinh ngạc, phía Diệp Phàm nhìn chính là đám người Đường Kỳ Tài, Chung Dật Phi. 

             Đường Kỳ Tài là người của võ đường, trong võ đường thì nhà họ Đường cũng là một nhánh quan trọng. 

             Chung Dật Phi là cháu ruột của ông chủ là họ Chung, gã ta lại là đệ tử của môn phái Lăng Tiêu Sơn có lịch sử lâu đời. 

             Đều là những người có địa vị cao, hơn nữa họ không phải người đến từ nơi khác như Lâm Phố hay Diệp Tử Long, mà là thế lực địa phương ở thành phố Cảng! 

             Chả lẽ Diệp Phàm còn muốn giết cả họ? 

             Bị ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm nhìn chằm chằm, mấy người Đường Kỳ Tài cảm thấy nổi da gà. 

             Sát khí, trong mắt Diệp Phàm tràn đầy sát khí, người Diệp Phàm giờ đây dính đầy máu đỏ, giống như chiến thần vậy, khiến họ lạnh người! 

             “Diệp Phàm, anh đứng lại, mau đứng lại!” 

             “Chúng tôi là đệ tử của Lăng Tiểu Sơn, anh không thể giết chúng tôi!” 

             Trong mấy người nhìn thấy Diệp Phàm đang đi đến, Lâm Vân là người đầu tiên không chịu nổi mà kêu lên. 

             Cô ả này từ Lăng Tiêu Sơn xuống, coi trời bằng vung, từng nói sẽ giết Diệp Phàm như giết một con chó. 

             Thế nhưng, bộ ngực xinh đẹp của ả bị Âu Dương Ngọc Quân đạp một cái, hai bên to nhỏ không đều khiến ả giận không chịu nổi! 

             Diệp Phàm không thèm để ý đến ả, vẫn thản nhiên bước tới, mấy người Đường Kỳ Tài không chịu được nữa, hét tới tấp nói Diệp Phàm dừng bước. 

             “Diệp Phàm, sư huynh Đỗ Trạch của tao vẫn đang bế quan, bây giờ mày giết bọn ta là không công bằng!” 

             Diệp Phàm vẫn đi tới, đến khi cách họ khoảng chừng ba mét mới dừng lại, khóe miệng cong lên nụ cười khinh bỉ: “Không công bằng?” 

             “Đúng, không công bằng!” 

             Mặt Đường Kỳ Tài đỏ lên hét lớn: “Sư huynh Đỗ Trạch nói muốn cùng mày đánh một trận công bằng, mày cũng đồng ý rồi, không được nuốt lời!” 

             “Hơn nữa, mày yên tâm, bọn tao chỉ nhắm đến mày thôi, sẽ không động đến người nhà!” 

             Đường Kỳ Tài la lối, gã ta biết không thể uy hiếp Diệp Phàm, trước có Tiết Oánh bị đâm ba nhát đao xuyên người mà chết, sau có Lâm Thanh Đế bị nổ chết trên ca-nô, động đến người nhà của Diệp Phàm thì chỉ có tìm đường chết sớm! 

             Diệp Phàm trầm ngâm một cái, rồi đột nhiên cười lớn, tra đường đao vào vỏ: “Tao đợi Đỗ Trạch ra ngoài vậy!” 

             Lập tức đám người Đường Kỳ Tài thở phào nhẹ nhõm, lúc này gã ta mới phát hiện sau lưng mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh! 

             Diệp Phàm ôm Đường đao đi về phía Hàn Tuyết, đưa đao cho Long Ling: “Cảm ơn cô, đây là một cây đao tốt!” 

             “Hừ, chả thế, đây là tác phẩm của thầy Âu đấy!”, Long Linh đắc ý nói. 

             “Diệp Phàm, vết thương trên người anh, mau đến bệnh viện đi…”, Hàn Tuyết nhìn thấy vết thương trên người Diệp Phàm, đau xót không thôi. 

             “Chuyện nhỏ…”, Diệp Phàm cười cười, sau đó phân phó cho Lý Thế Hằng phái người thu dọn thi thể. 

             Anh có thân phận Ám long Hoa Hạ, chuyện hôm nay sẽ không có người quản, cho dù là sở cảnh sát thành phố Cảng cũng không có quyền! 

             Sau khi Diệp Phàm với mấy người bàn bạc xong, cùng đám đông rời đi, bọn họ không hề nhận thấy ở một góc khuất có người cầm máy ảnh đang chụp toàn bộ cảnh tượng ở đây. 

             Trong rừng cây nhỏ ở bên khác, Lưu Tú Cầm ngã khụy dưới đất, rất lâu sau mới đứng dậy được. 

             Người nhà họ Lâm bị Diệp Phàm giết hết rồi, lão què mất mạng còn Diệp Tử Long thì không thấy đâu. 

             Hàn Bách Hào bị buộc tội giết người, những người liên hợp giết Diệp Phàm, dường như chỉ còn lại bà ta vẫn còn ở ngoài. 

             “Làm sao đây… Làm sao đây…”, Lưu Tú Cầm hoảng hốt lẩm bẩm, bà ta sợ, nhưng bà ta càng không cam lòng nhiều hơn! 

             Chuyện này đã không liên quan gì đến làm mẹ vợ nhà giàu rồi, bà ta sợ rằng Diệp Phàm sẽ giết bà ta, bởi vì Diệp Phàm chưa từng nói sẽ bỏ qua cho bà ta. 

eyJpdiI6IkJSdmMydG92emNmKzBJbXV2R0FDekE9PSIsInZhbHVlIjoickg2aHhkakF0WHRNTzNFQUo3SjJ2STV5RnVWTjk2VU1rbE9CcXROM0lsZVFzdEd2QURETVdMWWg1dkNtdXI3cXlib0ZBRk1NbGZMNk10NE45VHN2TXgzb0VPQ0hmc3A5enJmSFBpWkFyTkdpU0VQb3V5ZSszU0p6MkJGMHRGcTFNb0xMMmpNRFJoQnNzU3hOUFhWUWM3K1hYMTRpWUFrWkhMVjk0R0Q1Y1llNDJJWWhKVnprNmc0YmY5RHNtR0pFRVE1OFdCV2dLTTRZdFdWaE1RcU9wSWF4TVFWSHhpVm1OSFdIMnl0K3lNTEw3WE5LWUs2dEN2U29PbVZFRm9ZNTE2N2VDVE9XTndFWTBHRDcwSXBqOVE9PSIsIm1hYyI6IjIwYTVhMmU4Nzk5YjAyYWQ0ZWQ4YmVhMDAxZDFjYTM3MDQ0YmQ1ODc2YTA5NWFkMGMxODM5YjhiMTU1Nzg5YzQifQ==
eyJpdiI6ImgrdkdFZGZyNjVtNGFyTDAxY1dnbGc9PSIsInZhbHVlIjoiMDE2ZVJhNmFLMmpURmhqbnlsRUlWTjI2T2hXTXdWVmFyclBNSXNQNXVjZEFKKzlOYXR4ZGpCWkFQK0xwWjRQbzR0OWk0S3VEQXlzZVdFNVpxSzdlYWdMS25RXC9ZVjNLYktYY0tFaGJsSmxDR3hJbXRSSG80clY3WDJGR0Fhb3RNSFc2NEhaMDFKMTR1S0treHkreE0rNGRQQ0xXOFFSVDhDNTR2dWdCY1wvODRsTDhNRFJweWJJN0V2dU1jZVFER0cxSUNiNXAyeGJUK05aYXJacDJYaU9tOTQ1c2FYUmEyeGt3VTVDMG9pWjE0T01LQUx5akx0cDM4bWpHZWUwNkd1WGlFSXE3aVZBdUxrTm9KdmEyQ3N4dz09IiwibWFjIjoiYmY3OTI2ZjU3Y2U2MWY0NmE4YmE4ZDM1Mjg4MWY5YjdkOTMyMWU4N2YxNTI4ZTM1ZDJhZjg1ZWJiYTg3MGY2MyJ9

             Mặt Lưu Tú Cầm đầy vẻ thù hằn, rời khỏi đó từ một con đường nhỏ khác!

Ads
';
Advertisement
x