Viên Huy không ngờ Diệp Phàm lại đưa tay ra chặn lại, sau khi cố gắng mở cánh cửa tàu ra, Viên Huy chỉ liếc Diệp Phàm một cái.
Hắn ta vốn đã không thèm để ý tới Diệp Phàm, nhưng bây giờ Diệp Phàm lại dám chặn hắn ta.
“Thằng kia, chuyện này không liên quan gì tới mày, tao khuyên mày tốt nhất là đừng nhúng tay vào”, Viên Huy chỉ tay thẳng mặt Diệp Phàm, giọng uy hiếp nói.
Viên Huy khá đô con, vừa cao vừa to hơn hẳn Diệp Phàm, đứng với hắn trông anh nhỏ thó hơn hẳn.
Hơn nữa quần áo Diệp Phàm trong cũng quá bình thường, điều này càng khiến Viên Huy coi thường anh.
“Thằng ranh con mau cút ra, làm nhỡ việc tốt của anh Huy thì mày coi chừng!”, một người đàn ông cao lớn đứng sau Viên Huy thét lên với Diệp Phàm.
“Mấy người mau đi ra đi, mấy người không đụng được tới tôi đâu...”, thấy nhóm người Viên Huy đang định đánh Diệp Phàm, Tô Thiển Viên không kìm được liền lên tiếng.
“Không động vào được?”
Tô Thiển Viên vừa dứt lời, mấy người của Viên Huy liền phá lên cười, trong đó Viên Huy là người cười to nhất.
“Cô em à, nếu như ông đây đoán không nhầm, bọn các cô đặt vé tàu nằm về thủ đô đúng không?”
“Các cô định về thủ đô mà cũng không nghe ngóng xem Viên Huy tôi là ai hay sao?”
“Cô dám nói tôi không động được vào cô hả? Ở thủ đô ngoại trừ mấy thằng cha trong Tử Cấm Thành ra, còn có ai không dám nể mặt Viên Huy tôi chứ?”
Viên Huy tỏ ra vô cùng cao ngạo, đến cả vòng vàng đeo cổ cũng hất cả ra, bực mình trước sự uy hiếp của Tô Thiển Viên.
Thế nhưng, Diệp Phàm lại cười, cười một cách đầy nhạo báng: “Nói dối không biết ngượng mồm à?”
“Cứ làm như hằng ngày đúng bảy giờ sáng, anh phải chừa mặt trên các đài, chào hỏi với người dân cả nước không bằng!”
Tô Thiển Viên nghe câu nói này của Diệp Phàm liền cười tít mắt, làm lộ ra cả hai má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
Viên Huy lập tức đen mặt, nói: “Mẹ mày, tao thấy mày cũng chán sống rồi đấy!”
Vừa dứt lời, Viên Huy liền giơ tay đấm thẳng mặt Diệp Phàm, sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến Tô Thiển Viên hét toáng lên.
Thế nhưng, thay vì được nhìn thấy cảnh gương mặt Diệp Phàm bị đánh đến bầm dập, lại chỉ thấy Viên Huy bay ra khi nắm đấm của hắn ta còn cách chóp mũi Diệp Phàm chưa đầy một gang.
Không biết từ lúc nào, Diệp Phàm đã ra tung một cước, khiến tên đô con như Viên Huy lúc này lại như người giấy, bắn về sau mấy bước đập người vào thành toa tàu, rồi ngã nện mông xuống đất.
Cảnh tượng vừa rồi đã thu hút sự chú ý của các hành khách khác trên tàu, bọn họ lũ lượt kéo tới xem, thế nhưng không ai đi ra tìm nhân viên soát vé tàu, vì đều nghĩ việc này chẳng liên quan gì tới mình.
Viên Huy giận điên người sau khi bị đá văng ra, nói: “Mẹ kiếp lại dám đánh lén ông, bọn mày lên, đập chết thằng chó đấy cho tao”.
Hai người đàn ông lực lưỡng tức giận bước lên, Diệp Phàm liền cho mỗi người một đấm thẳng bụng, khiến bọn chúng phải hô lên một tiếng, đau điếng gập cả người xuống.
Anh đánh thế là đã nương tay lắm rồi, Viên Huy thấy vậy không sợ mà ngược lại càng tức giận hơn, rảo bước đi về phía giường nằm của mình ở cách đó không xa.
Mở túi ra lấy một cây gậy dài khoảng 20 cm, ra sức vung để thành dùi cui, rồi đập đập vào lòng bày tay mình.
“Người này tại sao lại có vũ khí? Lại còn mang lên tàu được nữa?”
“Lẽ nào nhân viên kiểm tra an ninh không thấy hả?”
Có vài hành khách xì xào bàn tán, mặc dù đây không phải dao, nhưng nó cũng thuộc những đồ vật cấm mang lên tàu, cho nên bọn họ không thể nào chấp nhận khi thấy thứ này được mang lên tàu.
Một thanh niên lén lút lấy điện thoại ra quay lại, như đang chuẩn bị quay lại để tố cáo nhân viên kiểm tra an ninh, đã thất trách vì hình vi có thể ảnh hưởng tới an toàn tính mạng và thiệt hại tài sản đối với anh ta.
“Quay cái con mẹ mày ấy mà quay...”, người này vừa bấm nút quay, liền bị Viên Huy phát hiện.
Viên Huy cầm dùi cui chỉ vào người này, rồi hắn ta dựt lấy điện thoại và đập nát.
“Tao cảnh cáo trước, đứa nào dám quay phim chụp ảnh, về tới thủ đô liệu hồn với tao!”, Viên Huy cầm dùi cui quay một lượt, đe doạ nói.
Thấy không ai dám ho he gì, mới trừng mắt nhìn Diệp Phàm: “Thằng chó, hôm nay tao cho đầu mày nở hoa luôn!”
“Đồ ngu!”
Mọi người chỉ thấy trong nháy mắt Diệp Phàm đã đứng trước mặt Viên Huy.
Viên Huy kinh hãi, vội vàng cầm dùi cui đập vào Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm lại túm chặt lại, giật lấy về phía mình.
“Bộp!”
Diệp Phàm cầm chặt dùi cui đánh thẳng vào cánh tay Viên Huy, khiến hắn ta đau tới mức hét toáng lên.
“Bốp bốp bốp!”
Cây gậy liên tiếp vụt xuống, Viên Huy đau quá nhảy cẫng lên, cú đánh cuối cùng đập thẳng vào đầu gối của hắn ta.
Chỉ nghe bụp một tiếng, rồi thấy Viên Huy đang quỳ một chân xuống!
Diệp Phàm liếc một cái, rồi đứng nhích qua nhường chỗ Tô Thiển Viên đang phía sau lưng anh, lạnh lùng nói: “Mau xin lỗi cô Tô!”
Viên Huy tức ra mặt, Viên Huy hắn là ai chứ?
Cả đời này đừng hòng hắn ta phải xin lỗi ai: “Xin lỗi con mẹ mày...”
“Bộp!”
Viên Huy còn chưa nói hết lời, Diệp Phàm đã tung một cú đá khiến hắn ta phải hộc máu mồm.
Viên Huy thảm thiết kêu lên, mãi tới lúc này cánh cửa toà tàu mới mở ra, một nhân viên an ninh và một nhân viên soát vé tàu mới đi tới.
Nhân viên an ninh trên tàu tay cầm sẵn dùi cui, còn chưa tới nơi, nhưng đã lớn tiếng quát: “Lập tức dừng tay lại cho tôi, dám hành hung người trên tàu, anh muốn ngồi tù hả?”
Diệp Phàm liền dừng lại, còn Viên Huy khi nghe thấy tiếng nhân viên an ninh lại càng kêu la thảm thiết hơn.
Đợi tới khi nhân viên an ninh đi tới, Viên Huy lập tức ôm lấy chân người này, nói: “Đồng chí cảnh sát mau bắt hắn, người này mang theo vũ khí định giết tôi, mau bắt lấy hắn...”
Nhân viên an ninh nghe vậy liền nghiêm mặt lại, liền chĩa chiếc dùi cui điện đang phát ra những tiếng rèn rẹt về phía Diệp Phàm
Nói: “Vị hành khách này lập tực hạ vũ khí xuống, giơ hai tay lên!”
“Gậy này không phải của tôi, là của anh ta, tôi nghĩ các anh nên tăng cường công tác kiểm tra an ninh thì hơn!”, Diệp Phàm lập tức vứt cây gậy xuống.
“Nói láo, gậy này là của mày, đồng chí cảnh sát, bắt hắn ta lại trước đã, anh xem miệng của tôi...”, Viên Huy liền đóng vai người bị hại, vừa mở miệng nói, hai chiếc răng liền rơi xuống.
Nhìn kỹ lại hoá ra là răng cửa, thấy răng mình rơi ra, Viên Huy lập tức giận điên người, giọng van lơi: “Đồng chí cảnh sát mau bắt hắn lại, tống vào tù cho tôi”.
Nhân viên an ninh càng nghiêm mặt lại, vì hiện tại trong mắt anh ta Diệp Phàm đang là thành phần nguy hiểm, nhân viên an ninh bấm dùi cui điện lần nữa rồi bảo Diệp Phàm giơ hai tay lên.
Diệp Phàm thờ ơ nói: “Tôi nói này, các anh nên điều tra một lượt mới phải chứ?”
“Tên đó giở trò lưu manh, tôi bất bình lên tiếng, anh ta lại định đánh tôi, còn tôi cũng chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi, lẽ nào các anh chỉ nghe lời khai từ một phía?”
“Có gì mà phải điều tra chứ, mày chính là hung thủ!”
Viên Huy chỉ thẳng mặt Diệp Phàm rồi gào lên, rồi lại quay lại nhìn nhân viên an ninh: “Tôi thấy huy hiệu của anh thuộc cục đường sắt thủ đô, bác tôi Viên Tùng Huy chính là phó cục trưởng của các anh đấy, chắc anh cũng biết chứ?”
“Nói láo, anh mới là đồ lưu manh!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất