Bên trong xe, Hạ Sương Nhi cầm súng lục giơ vào tên đô con và hét to, cô ta chưa từng dùng súng bao giờ. 

             Nhưng chưa ăn thịt lợn thì ít nhất cũng thấy lợn chạy rồi chứ? 

             Hạ Sương Nhi đột nhiên tỉnh táo lại, làm tên đô con không ngờ tới, lượng thuốc mê mà bọn chúng đã dùng đến một con heo cũng bị ngất xỉu, một người bình thường thì phải ít nhất mười hai tiếng mới tỉnh lại. 

             Mà lúc này mới hơn một tiếng đồng hồ, nhưng Hạ Sương Nhi lại đột nhiên tỉnh dậy. 

             Đương nhiên gã ta không biết được trong cơ thể Hạ Sương Nhi vẫn còn sót lại không ít linh nhũ thạch dược khi Diệp Phàm trị Chung độc cho cô ta. 

             Nhũ thạch dược này không ngừng cường hóa thân thể của cô ta, tuy là một cô gái yếu đuối, thế nhưng tố chất cơ thể tốt hơn một người đàn ông rất nhiều. 

             Thế nhưng, dù bị họng súng ngắm trúng, tên đô con không hề sợ hãi. 

             Ngược lại, gã ta cười nói như không hề hấn gì: “Người đẹp ơi, cây súng này chơi không vui, chỗ anh đây có cây to này, đợi một lát xuống xe anh cho người đẹp chơi đùa”. 

             “Ha ha ha…” 

             Trong buồng xe phát ra tiếng cười to, tên đô con lái xe cùng với tên ngồi ở phó lái hai người càn rỡ cười to. 

             “Một cây không đủ thì chỗ anh cũng có, chắc chắn to hơn cây của nó, để em chơi, ha ha ha…”, tên đô con ngồi ở phó lái cười không ngừng, gã ta không định giúp đỡ gì đâu, đối với gã ta mà nói, việc Hạ Sương Nhi cầm súng uy hiếp giống như một màn tấu hài vậy. 

             Hạ Sương Nhi hiểu được những lời vô liêm sỉ kia, gương mặt tức giận đỏ lên, nhưng cô ta lại giơ ngón tay kéo cò súng xuống một cái. 

             “Răng rắc!”, âm thanh súng ống lên đạn vang lên. 

             “Mau dừng xe, bằng không tôi nổ súng!”, Hạ Sương Nhi lớn tiếng hét. 

             Lần này, tên đô con ngồi ở phía sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Lập tức đưa súng cho tôi! Chúng tôi nhiều người như vậy cô em thắng không nổi đâu, không nghe lời coi chừng chúng tôi sẽ hiếp trước rồi giết sau cô em đó!” 

             “Dừng xe, tôi nói lại lần nữa lập tức dừng xe…” 

             “Lão Hoàng, người ta muốn khiêu chiến mày, để mày hát bài ‘chinh phục’, ha ha…”, tên đàn ông ngồi phó lái vẫn chọc ghẹo như cũ. 

             Tên đô con ghế sau thấy cánh tay Hạ Sương Nhi run run, cũng khinh thường cười một cái, đột nhiên vươn tay đoạt lấy súng trong tay Hạ Sương Nhi. 

             Cũng ngay lúc này, Hạ Sương Nhi rùng mình dữ dội, dùng ngón tay bóp cò súng. 

             “Pằng...” 

             Một tiếng nổ súng, viên đạn bắn ra nhanh trúng vào bụng của tên đàn ông, máu phun ra. 

             “A a a...” 

             Tên đàn ông trong nháy mắt hét thảm lên, Hạ Sương Nhi nổ súng, vậy mà thật sự nổ súng. 

             Bụng gã ta bắt đầu chảy máu, toàn thân cuộn tròn trong góc thùng xe, mồ hôi lập tức túa ra đầm đìa, cơn đau dữ dội khiến gã ta muốn ngất đi. 

             Tên đàn ông lái xe vội vàng dừng xe, tên đô con ngồi phó lái biểu cảm cũng thay đổi nhanh chóng, đưa tay rút ra súng của mình. 

             Nhưng đột nhiên phanh xe gấp sinh ra quán tính cực lớn, làm cho cả người Hạ Sương Nhi xốc nảy dữ dội, bởi vì tay còn ở cò súng, vô tình nhấn một cái 

             “Pằng!” 

             Lại một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn ra, hướng của viên đạn đúng ngay chỗ tên ngồi phó lái. 

             Tên đô con ngồi ghế phó lái vừa rút súng ra, viên đạn viên đạn bắn vào xương sườn trái của gã ta, máu chảy ra ngay lập tức. 

             “A…” 

             Tên đàn ông kêu thảm thiết hơn, viên đạn ghim ngay vào xương sườn trái của gã ta, nếu thương tổn đến nội tạng thì gã ta thực sự có thể đi tây thiên gặp Phật rồi. 

             Trong nháy mắt, hai tên đô con bị trúng đạn, Hạ Sương Nhi cố nén sợ hãi trong lòng, lại đem họng súng nhắm ngay tên lái xe. 

             “Dừng xe, bằng không tôi nổ súng!” 

             “Cô phải biết rằng mình đang làm cái gì, trở thành kẻ địch của chúng tôi thì cô sẽ chết vô cùng thê thảm!”, tốc độ xe chưa giảm, tên đô con đang lái xe lên tiếng uy hiếp. 

             Hai tên đồng bọn bị thương làm hắn ta cực kỳ phẫn nộ, nhưng nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành! 

             “Tôi bảo anh dừng xe, dừng xe đi…” 

             Hạ Sương Nhi kêu to, họng súng dữ tợn đặt ở đầu tên đàn ông, họng súng lạnh như băng làm lòng dạ tên đó cũng xoắn lại. 

             Nhưng hắn ta vẫn không dừng xe: “Chúng tôi có thể thả cô đi, nhưng mà…” 

             “Pằng-” 

             Hạ Sương Nhi cắn răng, họng súng đảo sang, kiên quyết bắn một phát vào sau lưng tên đô con. 

             Chiếc xe bắt đầu lạng trái lạng phải, gã đàn ông cắn răng rống giận, lại nổ súng rồi, Hạ Sương Nhi lại nổ súng rồi. 

             “Dừng xe, mau dừng xe…” 

             Hạ Sương Nhi vô cùng kích động, để họng súng ngay cổ tên đô con, hắn ta không dám uy hiếp nữa, bằng không đối diện với viên đạn thì võ công của hắn ta có cao đến đâu cuối cùng cũng phải chết. 

             Chiếc xe dần dần giảm tốc độ, tấp vô lề rồi dừng lại. 

             “Không được nhúc nhích, anh nhúc nhích tôi sẽ nổ súng!”, tên đô con lái xe vừa di chuyển Hạ Sương Nhi đã hét lớn. 

             “Tôi mở cửa xe cho cô, sẽ không lộn xộn !” 

             “Không được, anh nhúc nhích tôi sẽ nổ súng!”, Hạ Sương Nhi nhớ đến phim cảnh sát mình đã xem, cô ta không thể để tài xế xuống xe. 

             Một khi xuống xe thì không còn cách nào để khống chế uy hiếp hắn ta. 

             Trong lòng tên đô con lái xe vô cùng tức giận, hắn ta đang nghi ngờ phải chăng Hạ Sương Nhi đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp! 

             Hạ Sương Nhi đẩy cửa xe ra, một tay túm Hy Hy, từ từ lùi khỏi chiếc xe. 

             Cả quá trình vô cùng khó khăn, bởi vì Hy Hy vẫn chưa tỉnh lại. 

             Cô ta một tay cầm súng, một tay lôi Hy Hy, nét mặt căng thẳng đến cực điểm. 

             Hai chân cô ta đứng trên mặt đất, có điểm chống đỡ, cánh tay bắt đầu dùng lực. 

             Cũng ngay lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh! 

             Tên đô con ôm bụng cuộn mình trong góc xe đột nhiên nhào lên, trực tiếp đè một nửa cơ thể Hy Hy vẫn còn ở trong xe. 

             “Pằng...” 

             Hạ Sương Nhi lại bóp cò lần nữa, viên đạn bắn trúng lên người tên đàn ông nhưng tên đàn ông lại giống như liều chết, mạnh mẽ đè lại Hy Hy. 

             “Vù...” 

             Chiếc xe vang lên tiếng nổ máy, tên đàn ông lái xe không quan tâm đau đớn trên cánh tay, ra sức hạ cần số. 

             Xe nổ máy, chạy về phía trước, Hạ Sương Nhi cũng bị cửa xe đang mở va đập làm cho bị thương. 

             Toàn thân văng sang một bên, trên cánh tay bị rạch một lỗ máu. 

             Sau khi xe lái đi, tên đàn ông lái xe giận dữ rống lớn. 

             Ba người bọn họ suýt chút nữa thua trong tay Hạ Sương Nhi, nỗi nhục này không thể nào chấp nhận được. 

             “Nhanh…cứu tao, cứu tao…”. Tên đàn ông đè Hy Hy phát ra tiếng kêu yếu ớt, rõ ràng hít vào thì ít thở ra thì nhiều, cả buồng xe phía sau dường như đều là máu. 

             “Lão Hoàng, kiên trì một chút, kiên trì thêm chút nữa…”, gã đô con lái xe kêu to, đây toàn là anh em của hắn ta, trong lòng hắn ta căm hận Hạ Sương Nhi, hận đến độ muốn lập tức trở về báo thù rửa hận! 

             Cánh tay Hạ Sương Nhi chảy máu, thế nhưng cô ta không thèm để ý chút nào, ngồi chồm hổm dưới đất gào khóc. 

             Hy Hy bị bắt mất rồi, cô ta vẫn không thể đưa Hy Hy về. 

             Tại Công nghệ Tuyết Phàm, trong phòng làm việc của Hàn Tuyết, Âu Dương Ngọc Quân, Hạ Ngọc Thiền, ngay cả Hàn Tại Dần đều ở đây. 

             Vẻ mặt Hạ Ngọc Thiền tràn đầy hối hận, trên bàn trước mặt chị ta còn có một đôi vòng tay phỉ thúy. 

             Nếu không phải chị ta nhẹ dạ tin lời Lưu Tú Cầm, Hy Hy và Hạ Sương Nhi vẫn luôn ở trong công ty, có Âu Dương Ngọc Quân bảo vệ thì sao có thể xảy ra cớ sự như hiện tại. 

             “Bố, bố nhìn thấy rồi đấy, mẹ đã điên rồi, chuyện này trăm phần trăm có liên quan đến bà ấy. Nếu Hy Hy và Sương Nhi bị thương, chỉ cần bắt được bà ấy, bất kể Ngọc Quân và Diệp Phàm xử lý thế nào, cho dù giết bà ấy, con cũng sẽ không cầu xin đâu!”, Hàn Tuyết lạnh lùng nói với Hàn Tại Dần. 

eyJpdiI6ImprakNXVCswblpHeTJpdDhcL2J5N3RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdsRFhPQmE4eGs5SjduNVJTT0Q2MmNybWZIYWN3XC9OMHlYMHlOWFphSjVINjFLS0ZhQVcxR1NoOHV4Tk1sQ1ZHNW1ldHpQSXE0ODRmSFlJQkFCbFZsSyt2Snh6T1ZoZkxJdCt6VFlzYTJMSTVcL3g4aUh4RmZEUFlhV3JDblpXUFlwQkY2b0NRcFR1UVwvYzlhdkdKU0VcL255bVRNVmNEcVpOZWVsMk9paGxkcXNIQSt5bitqT1RCNW5MMXNzSXVnXC9XM2lYdGpOdWl6NEJ0MmVWZ2VOSlZBOTNDYmV3b2Z5blpJSElGU2pMWEdPcXVPV0RkdEZ6MmtSVmhZRFdibkhsMHVPNWJHR2JvN0RvZWxSa1pvakVCcnQ2Mkd0SjI2QlwvNjZTR2E3QmNsZm45VHRHZDNzMzRyQ1AwTXdCXC8wczdIeDU0V0ZYOGxaYmxndEl5WHlzY3laM0ZhaXVHUFcxVmROY1R4QW1pdUNrRThqXC9NNjFudnZhU0ZIUHZjTGp6NndCbUZ4U3VrZzRCQmhqUERyXC9pQWVZMVwvczVaZTR6dHJtZ1ZrTTJpVGtIM0tXYXJzY2grZ2MzeHZPNXRwZXNOY1k4b21cL0VxQUFNMStmQUhhNXFiR0ZKdUJzUmdKZEtYTzlGcFl2UFV2UlZuWmFWM1FqR01HTGdjcjhaTzFWZThUbzFSM1RXQ2ppdjAzd3FhTU5Nb3BpVWRRPT0iLCJtYWMiOiI1YjIzOWU4N2NkYWMyZGVjMmNiZDFlN2JmZGUwYzc3NWMyMDBlNDVjMmEyNzhiMjZkMDdmYjE2YjRlN2NmYWExIn0=
eyJpdiI6ImlIalwvZ3R0VlZya0RKazZWRWxrVE9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFSRENzQUJhb0RyVkl0S25aaktXamdpbmJlSzg0cElUXC93YXQ4WEhWTU16UzZyZ0ZGUURFM0E0SUtvWDc3OWN1RHhVbG5oMzhJNlI5ekhHK0o0ZXFTMGlnaVgrRzB3WXpoNzBjWWpyXC9jT0QybEcwOVFlZ1wvc0ZwYjI2K2VHNmZhS1F2RWM5SnNRbFdkemgzblVmMFVPQUU1K1dpWEVKK1ZOditpWWUydm9UYz0iLCJtYWMiOiJmNzdkNzFlMDZmODE1YzM1OGE3OTUyY2JiZjYxMTg3YjA4ODFmNzUzNTQxY2U2YTRmZDkxMDNhMTIyMmQ0NDA5In0=

             Hàn Tuyết mở miệng quát: “Bố còn muốn che chở cho bà ấy đến khi nào, có phải trừ phi kề đao lên cổ bố, bố mới tin hiện tại lòng dạ bà ấy như rắn rết rồi đúng không?”

Ads
';
Advertisement
x