"Nếu không phải bố để bà ấy lẻn vào khu biệt thự số một, nói cho bà ấy biết chuyện công ty và chuyện gia đình, bà ta có thể biết được Hy Hy và Ngọc Quân đang ở đâu sao?" 

             "Hai người họ chuyển ở trong đến công ty, ngay cả Hân Tuệ cũng không biết, làm sao bà ấy biết được?" 

             Hàn Tuyết hét lên, Hàn Tại Dần há hốc miệng, không nói nên lời, lời của Hàn Tuyết đều là sự thật. 

             Âu Dương Ngọc Quân bước tới, nhìn chằm chằm vào Hàn Tại Dần: "Chỉ cần tôi có thể chắc chắn là Lưu Tú Cầm ra tay, tôi sẽ dùng tay mình xẻo từng đao từng đao phanh thây bà ta. Ai ngăn cản tôi giết người đó, bất kể là ai!” 

             Câu nói “bất kể là ai” của cậu ta, khiến tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên. Ai cũng biết Hy Hy quan trọng như thế nào đối với Âu Dương Ngọc Quân. 

             Tất cả mọi người đều tin nếu như chính Diệp Phàm dám làm tổn thương Hy Hy, Âu Dương Ngọc Quân nhất định sẽ liều mạng với anh luôn. 

             Trong lòng Âu Dương Ngọc Quân, Hy Hy là số một, không ai có thể so sánh được! 

             Hàn Tại Dần lạnh cả người, không dám biện hộ giúp Lưu Tú Cầm. 

             "Đing đing đing..." 

             Lúc này, điện thoại di động của Hạ Ngọc Thiền vang lên, là một dãy số xa lạ. 

             Hạ Ngọc Thiền nhanh chóng nhấn nghe, vừa định lên tiếng, từ bên trong truyền đến giọng nói của Hạ Sương Nhi. 

             Âu Dương Ngọc Quân giật lấy điện thoại, lo lắng hỏi: "Cô Hạ các người thế nào rồi, Hy Hy đâu... để con bé nghe điện thoại…” 

             Hạ Sương Nhi mang theo tiếng khóc nức nở la to: "Hy Hy bị bắt đi, tôi trốn ra..." 

             "Đừng lo lắng, nói cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi tới đón cô ngay bây giờ..." 

             Âu Dương Ngọc Quân cầm lấy điện thoại của Hạ Ngọc Thiền, chạy thẳng ra ngoài. 

             Cậu ta muốn tìm hiểu thông tin trực tiếp, trên điện thoại của cậu ta có một chấm đỏ nhưng chấm đỏ đó bất động. 

             Trong sợi dây chuyền mà Âu Dương Ngọc Quân cho Hy Hy đèo có một dụng cụ định vị, nhưng phạm vi khoảng cách có hạn chế, có thể tìm thấy trong vòng hai ki-lô-mét. 

             Sau khi Hạ Sương Nhi dẫn Hy Hy ra ngoài, cậu ta cũng bất cẩn, không liên tục xem định vị hiển thị vị trí. 

             Ở thủ đô, Diệp Phàm sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, đại hội gia tộc diễn ra vào ngày mai, anh không rời khỏi được rồi, một khi đi, Diệp gia có thể thật sự giao cho nhánh của Diệp Chấn Đình rồi. 

             Diệp Chấn Hà nói không quan tâm thì thật sự không quan tâm, Diệp Phàm không có lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại, đợi cho đến khi việc ngày mai được xử lý xong rồi mới trở về. 

             “Lưu Tú Cầm, nếu như bà không chết, lòng tôi khó yên ổn!”, Diệp Phàm tàn nhẫn nói, lần này Hàn Tại Dần có dập đầu cũng vô dụng! 

             “Diệp quản gia, chúng ta lại đánh một trận đi!”, Diệp Phàm chợt hét lên, trong lòng anh tràn đầy tức giận, nhất định phải xả ra. 

             Trong sân, Diệp Phàm với vị hóa kình tiểu tông sư Diệp Hiền này lại đánh nhau một lần nữa. 

             Thành phố Cảng, Lưu Tú Cầm trực tiếp biến mất, bất kể Hàn Tại Dần hay Hàn Tuyết đều không liên lạc được với bà ta. 

             Điều này càng chứng tỏ rằng chuyện này có liên quan đến bà ta! 

             Trong một quán cà phê, Lưu Tú Cầm đang nhàn nhã uống cà phê, vẻ mặt đắc ý. 

             Âu Dương Ngọc Quân nhất định sẽ chết, một khi cậu ta chết, người tiếp theo sẽ là Diệp Phàm. 

             Có lẽ, Lâm Thanh Đế sẽ tóm gọn hai người một lượt, dù sao bọn chúng là anh em tốt của nhau, có thể cùng nhau đi cứu Hy Hy. 

             "Chết thì tốt, chết thì tốt…" 

             "Đợi mày chết, tao sẽ trở về khu biệt thự số một, ai có thể dám làm gì tao? Tao vẫn là chủ của ngôi nhà!" 

             Một khi Diệp Phàm chết, Hàn Tuyết sẽ mất đi chỗ dựa, bà ta căn bản không sợ Hàn Tuyết chút nào, hoặc nên nói bà ta chưa bao giờ sợ điều đó, tất cả chỉ là do sức mạnh của Diệp Phàm thôi! 

             Tại bến tàu hẻo lánh ở thành phố Cảng, một chiếc tàu cao tốc nhanh chóng lái đến, một nhóm người mặc đồ đen vây quanh một người đàn ông ngồi trên xe lăn, toàn thân bọc trong chiếc áo choàng đen, lên một chiếc xe van, vội vã rời đi. 

             Trong một sân xi măng bỏ hoang ở ngoại ô nhiều năm, Hy Hy nằm trên nền đất lạnh, vẫn đang ngủ. 

             Trên người cô bé bê bết rất nhiều máu, nhưng đó không phải của cô bé mà là của tên đô con bị Hạ Sương Nhi bắn vào bụng. 

             Tên đô con đó lúc này đang nằm một bên, đồng tử giãn ra, mắt vẫn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt! 

             Đến chết, gã ta cũng không ngờ rằng mình lại chết trong tay một đứa con gái yếu đuối! 

             Đúng lúc này, một đám người đẩy xe lăn đi tới, tên đàn ông lái xe vội vàng đi tới: "Cậu chủ, cậu tới rồi!" 

             “Chuyện gì đây?”, người đàn ông ngồi trên xe lăn là Lâm Thanh Đế, nhìn thấy người chết nằm bên cạnh, Lâm Thanh Đế trầm giọng hỏi. 

             Tên đàn ông lái xe không dám giấu giếm, kể lại cặn kẽ, Lâm Thanh Đế nghe xong, sắc mặt âm trầm nói: "Thật sự là một đám rác rưởi, thua cả một đứa con gái đã bị thương, may mà còn bắt được người đem về, bằng không tụi bây tự sát hết cho tao!” 

             Lời nói lạnh lùng khiến tên đàn ông run lên, trong lòng thầm nghĩ, về sau mình sẽ đốt cho hắn ta thêm hai nén nhang nữa! 

             "Làm nó tỉnh lại!" 

             Lâm Thanh Đế lạnh lùng nói. 

             Một tên đàn ông mang theo một chai nước, đổ thẳng lên đầu Hy Hy. 

             "Khụ khụ khụ..." 

             Hy Hy bị sặc, ngơ ngác mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên chính là nhìn thấy Lâm Thanh Đế. 

             Cô bé lập tức hét lên: "A ... quỷ má ơi..." 

             Lâm Thanh Đế quá xấu xí, làn da bị bỏng co rút lại, cả khuôn mặt toàn là sẹo, giống như con rết vậy. 

             Đừng nói đến Hy Hy, với khuôn mặt của hắn ta cho dù là thủ hạ của hắn ta sau khi nhìn thấy thì trong lòng cũng buồn nôn. 

             "Haha... rất xấu hả..." 

             Lâm Thanh Đế cười lạnh một tiếng, đưa tay lên mặt Hy Hy. 

             "Chát..." 

             Một cái tát vào mặt Hy Hy, đứa bé mới hơn năm tuổi, trực tiếp bị cái tát của hắn ta làm té ngã. 

             Hy Hy trắng trẻo xinh xắn nhận một cái tát này, trên khuôn mặt trắng nõn của cô bé xuất hiện vết hằn năm ngón tay đỏ tươi. 

             Tuy nhiên, cô bé không hề khóc, ngược lại đứng dậy ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Đế, dõng dạc nói: "Chú đánh tôi, anh trai tôi sẽ không tha cho chú. Anh ấy rất giỏi, còn có anh Diệp Phàm, anh ấy cũng rất giỏi... Chú nên thả tôi đi! " 

             "Ha ha..." 

             "Mày còn uy hiếp tao?" 

             "Mày uy hiếp tao...", Lâm Thanh Đế chỉ vào Hy Hy cười lớn, cười đủ mười giây, giọng nói của hắn ta đột nhiên thay đổi: "Mày sai rồi, không phải chúng nó không tha cho tao, mà là tao không tha cho bọn chúng!" 

             "Anh mày, anh Diệp Phàm của mày đều phải chết, chết thật thê thảm!" 

             "Về phần mày, xinh xắn như vậy, miễn cưỡng cũng có thể làm nàng dâu của tao, tuy rằng còn quá nhỏ, chỉ là thiếu gia này không ngại nuôi thêm vài năm, đợi mày đến mười tuổi tao sẽ... ha ha ha…” 

             Lâm Thanh Đế cười xấu xa, đám người xung quanh nhìn Hy Hy, trong lòng đều lộ ra vẻ thương cảm. 

             Cho bọn chúng giết người cũng được, cho dù là giết Hy Hy cũng được, nhưng nảy ra suy nghĩ xấu xa với một đứa nhỏ, bọn chúng tự hỏi bản thân, chính mình cũng không ra tay được! 

             Lâm Thanh Đế hiện tại hoàn toàn là một tên biến thái điên cuồng! 

             “Chụp ảnh của nó gửi cho Âu Dương Ngọc Quân!”, Lâm Thanh Đế nói. 

             “Cậu chủ, chúng ta không trực tiếp kêu nó tới rồi giết nó sao?”, một tên thuộc hạ hỏi. 

             “Đừng lo lắng, để nó chờ trong tuyệt vọng! Tuyệt vọng trong sự chờ đợi mòn mỏi, hành nó hai ngày trước đã, để nó phát điên rồi tính tiếp, tao là một tên điên, không chơi với tên điên thì còn gì thú vị nữa?” 

             "Ha ha ha..." 

             Lâm Thanh Đế nở một nụ cười biến thái, ra lệnh cho mọi người đẩy hắn ta đi, du thuyền của hắn ta là cứ điểm bí mật, hắn ta sẽ không lộ ra ngoài, chỉ có ở trên biển cả rộng lớn thì hắn ta mới cảm thấy an toàn. 

eyJpdiI6ImZacnMyUWU5bklIK21GblZlMHhNNkE9PSIsInZhbHVlIjoiUHh3WnV0Q2dod21uU1wvM3IxXC9OXC9YY3ExVEFRbVpDWkRqVzdhNEFITXloRHhBSU40Y1RuQVwvRHhnbVJjQzNBQVJIUWhcL3VSUjhUQjBPU0dxSzRXK1E4RWZsTFdFV0JaXC9MSWhjczhzNVdtQ3FVUVh5NTFrbWY2MHphUWd5dkRkaUdFaGM2TStLVG5wWU9OTkJiQ2JYSllyZHc3MzFkWHl3bE1uZ1BtRzl2dERlS3dnT1Y3QnU5YzhQaDduRWJiNVNLbXRSbWNyb1ZKcjA1WVJHalhtYk9NK0Y4MDhBbUo0blZvbkQ3aktiVituK3liOCtXWUtmb1BYRWNCbHFMTTJ0b2hxbUlMNWlNcVwvWHowVDhxdUdhWkZIRjVMRnRtclFBU2J2aGxYZ0pXbXcxREZ0OXF3WFJpNU50YTFnNGlSYXBWWTRsNXhWeTFDckdWeXd4dWJEMUNQSkMyYjNDV2FvNDN6cVM5a0ZwR2NjWT0iLCJtYWMiOiJkYzA5Yzc1ZGJjYzU0OGZkZWVkYjQ1ZmMzZDBjYjQyMTNkN2RkZWU3MTgyNjU2ODU1YWRjODA3N2UxZWU4YTI0In0=
eyJpdiI6IlZyZGJtbHo1aXFOTW01R3RDXC9hMkdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkQ5blhHS05oNldYOUUxYlI5VE1mZEJ5c0ZyVFVFVzhnV0x0ODFBS0UxUTRiaVBZUXdodzBaRnhvSktJVUREXC9xRmtvSmJxa21wV2VMRVNlNkRxeGN1b1ZheklBQWZ2N3J1emFtYzM4aTZTb2dtUm5QUFJWaTBzdHFCUnU3Nld4dzQwbWJ4YkVabzR5Q05jbTRpWDJBc1E0UVh4cytsM2ZUdTIwc3I1N2M2UVNuajYwSlplMGlwdDgyMG5IYW9vYkRXeGp2M1wvVitnMSsyUmU3RDVlK2I0ZmREWUhrR0pVcmo0WEZubXlraEp6ZG5MTlBHcDdQSXd6TFZJNGl3NmZWV09mYjc2RGtyY25DM29tbzBPdkRWQmppYVB5QlR6OHYyVEl4cjhvRXRsbVNrUnFSVDh5NnNjNEI2b2tPamJRYktrYzBcL1dqZHVvT1g4WDd5K0VlRjdJZGxVNG1PRkN6ZGxFOFU2SUdcLzVDNjg9IiwibWFjIjoiNTUwMzQ5NjRkNDUyMWRmNjY2YmE3MjFjMjJjOWE1MjJiZDQyY2E3YTg4MzNiNzUwOGYzNGM4NDI5NzAyYTgzNSJ9

             Diệp Phàm đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, vốn là chuyện của gia đình, lại gây xôn xao dư luận, nhánh của Diệp Chấn Đình, đáng chết!

Ads
';
Advertisement
x