Ở thủ đô có 5 gia tộc lớn luôn tranh đấu không ngừng gồm: Diệp, Lâm, Đổng, Hứa, Triệu, nhưng giữa bọn họ vẫn luôn tranh chấp lợi ích với nhau.
Trước đây nhà họ Diệp từng đứng đầu trong năm gia tộc lớn, nhưng do tranh đấu nội bộ gay gắt trong gia tộc nên gần như khiến cho nhà họ Diệp bị chia thành hai gia tộc khác nhau.
Từ vị trí đầu tiên lại bị rơi xuống áp chót, nếu như buổi họp gia tộc này mà nhà họ Diệp phân tách hoàn toàn thì có khả năng rất lớn sẽ bị loại tên khỏi danh sách năm gia tộc lớn.
Nếu như chi của Diệp Chấn Đình giành được vị trí chi chính thì gia chủ của nhà họ Diệp sẽ phải thay đổi, họ phải có mối quan hệ thân thiết với Diệp Chấn Đình.
Thật ra, có rất nhiều gia tộc đã qua lại thân thiết với Diệp Chấn Đình rồi.
Buổi họp gia tộc còn chưa diễn ra nhưng chi của Diệp Chấn Đình đã có rất nhiều người cốt cán xuất hiện, người gia tộc khác người nào người nấy đều đến thăm hỏi họ.
Còn Diệp Phàm, cháu đích tôn của chi chính thì lại không ai quan tâm đến.
“Cảm giác không được ai quan tâm đến có phải là khó chịu lắm không?”, ngay lúc đó, một tiếng nói truyền đến từ sau lưng anh.
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn thì thấy vô cùng ngạc nhiên, người vừa lên tiếng lại là Tô Linh Lung.
Sao cô ta lại đến đây, đáng lẽ ra, cô ta phải vô cùng chán ghét, thậm chí là hận anh mới đúng.
Lẽ nào hôm nay đến để từ hôn?
Nhân buổi gặp mặt gia tộc này để làm bẽ mặt anh, nhưng dù Tô Quốc Phong không đến thì ít nhất cũng phải có người lớn trong nhà đi cùng mới được chứ?
Trong lòng anh suy nghĩ rất nhiều nhưng sắc mặt lại không thay đổi chút nào, anh nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới, rồi làm bộ đê tiện: “Cô Tô đến đây là muốn nối lại tình xưa sao?”
“Bây giờ mọi người còn chưa đến đủ, nếu không vào phòng tôi trước, chúng ta nói chuyện chi tiết hơn chút...”
Nói xong thì Diệp Phàm duỗi tay ra hướng về phía eo Tô Linh Lung, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người thế này mà anh lại dám động tay động chân.
Cô ta rất tức giận nhưng chỉ nhẹ run một cái rồi đứng yên không cử động.
Tô Linh Lung biết Diệp Phàm cố ý làm thế để khiến cho cô ta chán ghét anh, tránh sau này cô ta sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh và Hàn Tuyết.
Tô Linh Lung không cử động cũng khiến Diệp Phàm ngạc nhiên, anh có chút không hiểu nổi suy nghĩ của cô ta.
Trong tưởng tượng của anh thì đáng lẽ ra cô ta phải mắng anh mấy câu, thậm chí phải tát anh một cái mới đúng.
Tô Linh Lung không cử động, anh cũng không dám thật sự để tay lên eo cô ta, chỉ muốn hù dọa mà thôi.
“Sao nào? Cậu cả Diệp đến mấy trò lưu manh cũng không dám làm sao?”, mấy giây sau, thấy tay anh vẫn chưa chạm đến eo mình, thì Tô Linh Lung có thể chắc chắn rằng anh chỉ là cố ý khiến cho cô ta chán ghét anh mà thôi.
Tô Linh Lung ngẩng cao cằm rồi nhìn Diệp Phàm đang nhát gan với giọng điệu đầy khiêu khích.
Diệp Phàm híp mắt: “Haha, cô Tô hình như không đợi được nữa hả”.
Vừa nói xong thì anh lập tức ôm lấy eo Tô Linh Lung, một cảm giác mềm mại truyền đến lòng bàn tay anh qua lớp quần áo.
Diệp Phàm anh chưa từng sợ bị đe dọa, nhất là lời đe dọa của phụ nữ.
Cơ thể Tô Linh Lung căng ra, nhiệt độ từ bàn tay to trên eo khiến cô ta đỏ mặt, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng vẫn mạnh miệng: “Đây chính là phương thức lưu manh của cậu cả Diệp sao? Đúng là yếu như gà mà”.
“Haha, xem ra cô Tô thích kiểu hình thô tục rồi, vừa hay cậu chủ đây cũng thích...”, nói xong, tay anh dùng thêm chút sức nữa kéo Tô Linh Lung sát về phía mình.
“Buông tay!”
Ngay lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến, Tô Linh Lung vội vàng đưa tay lên đặt trên ngực Diệp Phàm, tránh cho cơ thể mình tiếp xúc với anh.
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy ba nam thanh niên đang cùng nhau đi về phía này, người đi ở giữa vô cùng hung dữ, người vừa nói cũng chính là hắn ta.
“Đổng Soái, sao loại ruồi muỗi như anh cũng được đến đây?”, Tô Linh Lung hỏi.
“Sao vậy? Bạn thân của cô hả?”, Diệp Phàm cười hỏi.
Tô Linh Lung liếc anh một cái rồi nói: “Hừ, Tô Linh Lung tôi còn chưa bèo thế, không phải loại chó mèo nào cũng chơi thân được”.
“Haha, xem ra lại là một người đàn ông đau khổ vì tương tư...”
Diệp Phàm cười giễu cợt, lúc này Đổng Soái đã dẫn hai người còn lại đi đến trước mặt anh.
Hắn ta rất tức giận, nữ thần của mình thế mà lại bị Diệp Phàm ôm eo, khoảnh khắc đó chính là khoảnh khắc hắn ta ngày nhớ đêm mong, Diệp Phàm dựa vào đâu mà lại dám làm như vậy?
Một đồ bỏ đi bị đuổi khỏi gia tộc hơn 10 năm, phải ra ngoài ở rể, mấy ngày gần đây mới quay lại, thì có tư cách gì có được nữ thần của hắn ta?
“Bỏ cái tay thối của mày xuống đi đồ con ghẻ nhà họ Diệp, Linh Lung không phải người mà mày có thể động vào được”, Đổng Soái vô cùng kiêu căng, dù đây là nhà họ Diệp, nhưng hắn ta vẫn ăn nói vô cùng lỗ mãng.
Dù gì, sau hôm nay nhà họ Diệp cũng đổi chủ, cậu cả nhà chi chính là Diệp Tử Long chứ không phải Diệp Phàm nữa.
Nếu như chi Diệp Tử Long lên làm chi chính thì nhất định sẽ đàn áp bọn họ, thậm chí còn đuổi khỏi nhà họ Diệp.
Hơn nữa, hắn ta nghe nói, Diệp Tử Long có thù oán với Diệp Phàm, trước buổi họp gia tộc mấy ngày mới giải quyết xong.
“Cậu chủ Đổng, xin hãy gọi tôi là Tô Linh Lung, hoặc cô Tô, Linh Lung không phải cái tên anh có thể gọi được”, không đợi Diệp Phàm nói thì Tô Linh Lung đã lạnh giọng nói trước.
Sau đó, cô ta nhẹ nhàng lắc người một cái để thoát khỏi vòng ôm của Diệp Phàm.
Sắc mặt Đổng Soái lập tức thay đổi, hắn ta không tức giận mà chỉ cười liên tục: “Cô Linh Lung, đừng có hiểu lầm, tôi chỉ là không muốn nghe mấy lời dối trá của tên bỏ đi này, hắn ta chắc chắn lừa cô nên không nói thật, hết hôm nay thì hắn ta sẽ không còn là cậu cả Diệp nữa, cô đừng có tin lời hắn ta”.
Tô Linh Lung lập tức lạnh mặt: “Ý của anh là Tô Linh Lung tôi đang bám víu vào cậu cả Diệp sao?”
Đổng Soái giật mình rồi khua khua tay giải thích: “Không phải, không phải, tôi không có ý đó, cô Linh Lung đây thân phận cao quý, cả Hoa Hạ này không ai có tư cách để cô bám víu vào cả”.
“Mặt dày”.
Giọng nói của Diệp Phàm đột ngột vang lên, dù vô cùng bình tĩnh nhưng nó như một cái tát, giáng thật mạnh xuống mặt Đổng Soái.
“Đồ bỏ đi nhà mày có ý gì?”, sắc mặt hắn ta đỏ rực lên rồi nói một cách tức giận.
“Mặt dày thì dày cho đến cùng đi, sao nào, không thấy cô Tô không có cảm giác gì với mày sao?”
“Đường đường là cậu chủ nhà họ Đổng, đồng ý với tôi, đừng có mặt dày bám đuôi như thế được không?”, Diệp Phàm nói xong thì bày ra bộ dạng vô cùng đau lòng.
“Haha...”, Tô Linh Lung không nhịn được mà bật cười thành tiếng, khuôn mặt tươi cười rực rỡ như những bông hoa mùa hạ, xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ là, Đổng Soái lại tức giận mắng: “Đồ bỏ đi nhà mày thì có tư cách gì mà nói, sau hôm nay thì mày không còn là cậu cả Diệp nữa rồi”.
“Rời đi hơn 10 năm, sau khi quay lại gia tộc thì mày vẫn chỉ là phế vật mà thôi, không có sự che chở của nhà họ Diệp thì mày chẳng là cái thá gì cả”.
“Hơn nữa, tao còn nghe nói mày ở rể ở thành phố Cảng, cũng không sợ mất mặt hay sao, nhưng mà, dù gì cũng đi ở rể rồi, thì nên biết thân biết phận đi, muốn ở đây quấy rối cô Linh Lung thì tao là người đầu tiên phản đối”.
Đổng Soái vô cùng tức giận, những lời này dù là mắng Diệp Phàm nhưng cũng là nói để Tô Limh Lung nghe, nhất là mấy chữ “đi ở rể” đó.
Nhưng mà điều khiến cho hắn ta thất vọng là Tô Linh Lung không hề có chút phản ứng nào.
“Đồ bỏ đi?”
Diệp Phàm cười lạnh rồi nói: “Ba chữ này, tôi đã phải nghe suốt 12 năm tuổi thơ, đến thành phố Cảng thêm 2 năm nữa, hôm nay lại được nghe thấy, nếu đã như thế tôi sẽ cho anh thấy đồ bỏ đi này có phải cái gì cũng không làm được hay không?”
Nói xong, Diệp Phàm tiến lên phía trước rồi tóm lấy cổ Đổng Soái nhấc lên cao.
Đám khách mời đều sững sờ.
Đổng Soái bị ném ra ngoài như một con diều bị đứt dây.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất