“Đây là ai?” 

             “Người bị đánh bay ra ngoài đó hình như là cậu chủ nhà họ Đổng, Đổng Soái”. 

             “Không biết, nhưng mà tên nhóc này chắc chắn gặp phải rắc rối rồi, nhà họ Đổng chính là một trong năm gia tộc lớn ở thủ đô”. 

             Đám người thảo luận sôi nổi, nhưng không phải ai cũng nhận ra Diệp Phàm, dù gì anh cũng bị đuổi khỏi nhà họ Diệp từ mười mấy năm trước. 

             Song cũng có người nhận ra, ngạc nhiên nói: “Không phải là cậu cả mới về của nhà họ Diệp đó chứ? Nghe nói là cậu cả nhà họ bị đuổi khỏi gia tộc mười mấy năm trước quay lại rồi”. 

             “Sao có thể chứ, tôi nghe nói người bị đuổi đi đó không những là một quái thai mà còn là một đồ bỏ đi, sao có thể ngang ngược như thế kia được...” 

             Đám người bàn tán không ngừng, trừ những người trong năm gia tộc lớn có được thông tin về Diệp Phàm thì những người trong gia tộc nhỏ khác không biết chút gì về anh. 

             Mà năm gia tộc lớn thì luôn tự cao tự đại, tất nhiên sẽ không chủ động giải thích. 

             Lúc này suy nghĩ của họ đang không ngừng biến hóa, Diệp Phàm này không hề giống như trong lời đồn một chút nào. 

             Đổng Soái bị một chưởng đánh bay ra ngoài rồi ngã vật xuống đất, cả người không còn chút sức lực nào, thậm chí còn phun ra máu. 

             Hai người đi cùng hắn ta sững người một lúc sau đó mới nhanh chóng chạy lại đỡ hắn ta dậy. 

             “Cậu chủ Đổng, cậu vẫn ổn chứ?”, một người vội vàng hỏi. 

             “Phun ra máu rồi còn ổn được chắc, chết tiệt...” 

             Đổng Soái phun ra một ngụm máu, chỉ hận không thể tát cho hắn ta một bạt tai. 

             Bụng Đổng Soái truyền đến một cơn đau dữ dội, cú đấm đó của Diệp Phàm vô cùng mạnh, khiến hắn ta lập tức phun ra máu. 

             Sau khi được hai người đỡ lên thì hắn ta đi đến trước mặt Diệp Phàm rồi tức giận hét lớn: “Diệp Phàm, tao chính là cậu chủ nhà họ Đổng, mày dám đánh tao chính là dây vào phiền phức lớn rồi đó”. 

             “Phiền phức?” 

             Diệp Phàm cười giễu cợt: “Phiền phức lớn thế nào, mày nói cho tao biết, đứng ở đây rồi mà còn dám ngang ngược, đánh mày là còn nhẹ đấy”. 

             Dù gì sau buổi họp này anh cũng lập tức quay lại thành phố Cảng, tranh đấu ở đây anh sẽ không quan tâm đến nữa, nếu nhà họ Đổng muốn kiếm chuyện thì đi mà tìm nhà họ Diệp. 

             Đổng Soái tức giận bừng bừng, nói: “Mày sẽ phải hối hận, sau hôm nay, Diệp Tử Long lên làm chi chính của nhà họ Diệp thì mày sẽ trở thành chó mất chủ”. 

             “Bốp”. 

             Diệp Phàm tát một phát khiến cho hắn ta lảo đảo rồi mới lạnh giọng nói: “Một cậu chủ của gia tộc lớn như mày mà chỉ biết mạnh mồm thôi sao?” 

             Đổng Soái nắm chặt tay, vẻ mặt vô cùng dữ tợn sắp không thể nào nín nhịn được nữa rồi. 

             Ngay lúc này, từ bên ngoài truyền đến một tiếng động lớn, tất cả những người đang ngồi ở đây đều đứng cả dậy. 

             Một đoàn người từ ngoài cửa đi vào, đi đầu là một ông lão, tuổi ngoài sáu mươi, nhưng trông vẫn rất rắn rỏi, minh mẫn. 

             Bên cạnh ông ta là một nam thanh niên, thay ông lão chào hỏi lại những người ở đây. 

             Hai người đi đầu tiên đó chính là ông hai Diệp Chấn Đình và cháu đích tôn Diệp Tử Long. 

             “Phong thái hiên ngang, chứng tỏ là một nhân tài, giúp nhà họ Diệp hóa rồng, dẫn dắt gia tộc tạo nên những vinh quang lớn hơn nữa...”, một tộc trưởng của một gia tộc bậc trung khen ngợi Diệp Chấn Đình không ngớt. 

             “Haha, cảm ơn các vị đã đến tham gia cùng chúng tôi, sau này chúng ta có phúc cùng hưởng”, Diệp Chấn Đình cười lớn, ông ta trả lời lại đầu tiên, rõ ràng là rất thích lời nịnh hót vừa rồi. 

             Diệp Tử Long cười khiêm tốn, hắn ta và những người cốt cán trong chi theo sau Diệp Chấn Đình đi thẳng lên vị trí chính giữa phòng khách chính. 

             Mặc dù buổi họp gia tộc được tổ chức ở bên ngoài, nhưng vẫn chưa bắt đầu nên Diệp Chấn Hà vẫn đang ngồi bên trong phòng khách chính. 

             “Anh cả, nhiều năm không gặp, Chấn Đình rất nhớ anh”, vào đến phòng khách thì Diệp Chấn Đình từ xa đã lớn tiếng vọng lại. 

             Một số người vội vàng đứng lên chào hỏi, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng kì lạ. 

             Đại trạch nơi hai chi cùng sinh sống chỉ cách nhau 5 km, nhưng Diệp Chấn Đình lại nói rằng họ đã hai năm không gặp, điều này đủ cho thấy cuộc tranh đấu nội bộ giữa hai chi khốc liệt như thế nào! 

             Diệp Chấn Hà cười vài tiếng rồi gật đầu đáp: “Đúng thế, nếu chú còn không đến thì tôi còn nghĩ chắc phải đến lúc đến nhà tang lễ mới được gặp mặt chú”. 

             Nhà tang lễ? 

             Đám người đều sửng sốt, vẻ mặt dại ra hết cả. 

             Lời này của Diệp Chấn Hà thật sự thẳng thắn, ông cụ muốn trù ẻo Diệp Chấn Đình chết sớm sao? 

             Hai người dù gì cũng là anh em ruột, cần phải căng thẳng như nước với lửa thế không? 

             Đám người ngạc nhiên không thôi, tất nhiên, họ không biết được hai người là anh em cùng bố khác mẹ. 

             Thêm cả việc Diệp Chấn Đình muốn đoạt lấy chức vị chi chính, thì hai người đã sớm từ anh em trở thành kẻ thù rồi. 

             “Haha, anh còn lớn hơn em vài tuổi, làm em sao em dám đi trước anh mình chứ”. 

             “Điều này không đúng quy củ, haha...”, Diệp Chấn Đình cười lớn, hai người như nước với lửa, lần đầu tiên sau 5 năm lại nói chuyện với nhau thân thiết như vậy. 

             Diệp Chấn Đình ngồi xuống rồi Diệp Tử Long ôm tay, cung kính nói: “Diệp Tử Long xin chào ông cả”. 

             Diệp Chấn Hà gật đầu rồi híp mắt cười: “Không tồi, người bên ngoài nói không sai, đúng là phong thái hiên ngang, có khí thế, tương lai có thể giúp đỡ cho Tiểu Phàm khiến cho nhà họ Diệp chúng ta đạt được những thành tựu huy hoàng hơn nữa, đúng là đáng mong đợi”. 

             Vẻ mặt kính cẩn của Diệp Tử Long đột nhiên trở nên đờ đẫn, Diệp Chấn Hà thật sự mạnh miệng, ông cụ không biết hôm nay bọn họ tới là để tranh quyền sao? 

             Chỉ là, nhiều người ở đây như vậy, một người vai vế dưới như hắn ta cũng không dám trực tiếp khiến Diệp Chấn Hà mất thể diện. 

             Hắn ta đảo mắt, không trả lời lại vấn đề của Diệp Chấn Hà mà hỏi: “Cho cháu hỏi là em Diệp Phàm đâu rồi?” 

             “Một lúc lâu rồi vẫn không thấy, có phải bỏ chạy rồi không?” 

             Lời nói mang theo sự châm chọc và khiêu khích, Diệp Chấn Hà không nói, nhưng từ phía sau lưng lại truyền đến một giọng nói đầy vẻ khinh thường. 

             “Diệp Tử Long, lúc nào cũng đạo đức giả như thế, rõ là muốn giết chết tao mà mở miệng ra gọi em ngọt sớt, thật khiến người ta ghê tởm, ông đây muốn hỏi mày có thấy mệt không?” 

             Âm thanh đầy mỉa mai từ cửa truyền vào cứ như tiếng sấm nổ vậy. 

             Tất cả mọi người đều bị sốc, không ngờ rằng Diệp Phàm lại thẳng thừng như vậy, cứ như tát một cái thẳng mặt Diệp Tử Long. 

             Sắc mặt Diệp Tử Long trở nên cứng ngắc, hắn ta hiển nhiên không ngờ Diệp Phàm lại như thế, dù sao cũng có bao nhiêu người có máu mặt ở thủ đô đang ở đây, mà anh lại ăn nói không chút nể nang. 

             Tất nhiên, hắn ta không biết được rằng, Diệp Phàm xử lý xong việc ở đây thì phải vội vàng về lại thành phố Cảng để nghĩ cách cứu Hy Hy cùng Âu Dương Ngọc Quân. 

             “Đây là Diệp Phàm hả, nhiều năm không gặp, có phải là quên mất ông hai rồi không, sao không đến chào hỏi thế?”, Diệp Chấn Đình đột nhiên híp mắt cười, nói. 

             Diệp Phàm lại nhìn ông ta rồi nói một cách chế nhạo: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn, Diệp Tử Long lúc nào cũng đạo đức giả như thế, hóa ra là học từ ông”. 

             “Lão què nhà mấy người bị tôi đánh chết rồi, lẽ nào không muốn báo thù sao?” 

             Lời Diệp Phàm nói như pháo nổ bên tai, cả phòng khách không có một tiếng động nào, người có lòng dạ khôn ngoan như Diệp Chấn Đình lúc này cũng không nhịn được mà trầm mặt xuống. 

             Lão què ở bên cạnh ông ta hơn 10 năm nay, là thế hệ người lớn tuổi của chi ông ta, có cơ hội đột phá lên hóa kình tiểu tông sư. 

             Nhưng lại bị Diệp Phàm dùng kiếm đâm hai nhát giết chết, nếu như không phải Diệp Tử Long được ông ta ném vào xe ô tô thì bây giờ mộ hắn ta cũng phải xanh cỏ rồi. 

             “Diệp Phàm, nói năng ngông cuồng, không tôn trọng người lớn, theo như quy định của gia tộc, phải bị đánh 100 trượng”, Diệp Tử Long thét lên. 

             “Quy định gia tộc?” 

eyJpdiI6Ijg4ZW9nTXFBYmpBb3NBSzl6Z0gxemc9PSIsInZhbHVlIjoiS2gzZ2h0eGw4ZnVBNXU0dFg1U2xRYWJSeU5NT1BQT1ltakZQN0kzNGRVckh6UWswempMT3VoUXVEVTlxXC9mNUFHMWcwaVY3UkpITTM0ekRBTGNVMld0eXVLV3BqU2pRUW1JVTJnU2lRanozWlZUV0cxNVRkR3Rianl4SHhjZ3RiZUZYdjJTd1k4WkxBaVwvMkRnTEpvV3RqS2U1anNqclp5elN2THp0RHJZdkJHZDJXeHhHREZaWFhxdDJQVjFNZHE3YlRyOGxvZzdjd2FqWEtOUkgyRjVXQ0JUa29yOXdLWGswb29HWnBaZ2FPbk1QKytRT1N0Tm1xa3M2Tmh3dWpqNHN0QmZOTmFCM01MbkQrbWJuNjFXSU85cnhQY25kWDJ6U1l1VHFpK3gzWT0iLCJtYWMiOiI1NDk4NmZiYjZhYWQ0YTQ2YzA4OGI2NmU5ZmJlYmU3YzM1MTFkYzIzZTgxNWJkZmU5NTY4ZTkxM2Y2NjNiMWRkIn0=
eyJpdiI6Im1rVkttVlRRMkJ2WVZnNXc3b3Rsdnc9PSIsInZhbHVlIjoic1BjeGhsa2xNR1R1T3RpSUJnM2dPRmM0anFpN3AzOEdSMUxucTJDanRxOFZwYkVvR25CRnBMRklEUmpEd2V1M1pJYnNraTByc1JJMHhETWhFbTVcL0FSQ0pFaGZ3RmVwM2xmTFFRaXpNOFFiMkx6TVpOcGo1NmZ3K0krU2FPbTRHRjJaWmZmWW5JeitwOG1wT3hrVHVZVmRcL3I3MFc4YzZmYnl6bE9oRkNyaWVZa1Y3RlJEc0pxSDAwaU9hbExHS2lkR0RjZnJ1Tm8xUFUwOEdNOUFhbEFHS0NDdkpVclVPNU9wWVBHNzJUazMycU4wXC9SczYrd2k5akZRUVd3QlI0a3pEYWhuSEE2TEtvQTN1TGgwVnhERFVtandBcnVHQ0lzZ2c2RXlkalpxNXc9IiwibWFjIjoiYjljNmJjMGIwMTMyMjYwZjc3MmY5YjVhZTQ3Y2NhN2UxOTUzN2Y0ZWMyZWM3NmEzOTBmNmZiMTQxZTA3ZWJjZCJ9

             “Ông đây chặt đứt đầu người đó”.

Ads
';
Advertisement
x