Giọng nói Diệp Phàm lạnh lùng, đám người Diệp Thục Trân biến sắc, muốn mở miệng giải thích thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm dọa sợ không nói nên lời. 

             Diệp Phàm nhấc chân đi đến trước mặt Diệp Tử Long: “Diệp Tử Long, tao nói rồi, mày sẽ phải chết rất thảm, rất rất thảm…” 

             “Ha ha ha… Đây là người của đền thờ Tịch Quốc, mày và người nhà họ Diệp sẽ bị đuổi cùng giết tận, những người theo phe mày sẽ phải chôn theo, đáng, đáng lắm…”, Diệp Tử Long rống to, vẻ mặt dữ tợn. 

             Diệp Phàm một chân đá ngay miệng hắn ta, lập tức nghe thấy tiếng rên đau đớn, ngoài miệng liền bị chảy máu. 

             “Được rồi, không nên giết hắn, chúng ta cần hắn làm vật sống để thí nghiệm, cần tinh luyện thuốc chứa gen i từ trong người hắn nữa!”, Ngụy Trường Khanh kéo Diệp Phàm lại rồi nói. 

             “Không được, giết tao đi, giết tao đi…”, ông ta vừa dứt lời Diệp Tử Long đã hét lớn, làm vật thí nghiệm thì chính là sống không bằng chết! 

             “Thằng khốn, đền thờ của bọn tao sẽ không tha cho tụi mày! Cả nhà họ Diệp sẽ phải chết, Ám Long Hoa Hạ của tụi mày cũng phải chết!”, một người Tịch Quốc bị thiếu một cánh tay hét lớn, người Tịch đã hao tốn không biết bao sức lực người và của mới nghiên cứu chế tạo ra được năm ống thuốc chứa gen i loại 2 đó. 

             Nếu chúng được tinh luyện lại từ trên người Diệp Tử Long thì sẽ gây ra thiệt hại vô cùng lớn cho bọn họ. 

             “Hừ, cũng toàn là đám chuột nhắt không thể lộ ra ngoài ánh sáng mà thôi!”, Ngụy Trường Khanh cười nhạt. 

             “Đền Thờ Tịch Quốc là sao?” 

             “Thành phố Cảng đang là địa bàn của gia tộc Kato người Tịch Quốc, bây giờ sao lại có thêm cái gì Đền Thờ Tịch Quốc nữa?”, Diệp Phàm nhíu mày hỏi. 

             Ngụy Trường Khanh vẻ mặt nghiêm túc: “Đền Thờ là tổ chức mạnh nhất của Tịch Quốc, không có ai mạnh hơn nó cả!” 

             “Tổ chức này do hoàng gia Tịch Quốc lãnh đạo, liên kết ba Đền Thờ lớn và tám gia tộc lớn ở Tịch Quốc, nhà Kato cũng chính là một trong tám gia tộc lớn nhất trong đó, họ là gia tộc Ninja mạnh nhất của Bắc Hải Đạo, tôn chỉ của Đền Thờ này chính là tái tạo lại phồn vinh của Đại Đông Á!” 

             “Quá ngông cuồng!”, Diệp Phàm bực tức nói: “Nói là phồn vinh Đại Đông Á thì e là muốn phát động chiến tranh sinh hóa với Hoa Hạ chúng ta mà thôi, như cuộc chiến về gen vậy…” 

             “Về mặt này, phần lớn là đấu sức thôi, mấy năm nay quốc gia đã hy sinh quá nhiều mới có thể phát triển, lại bị Đền Thờ khống chế nhiều gia tộc trong tối lẫn ngoài sáng”. 

             “Nếu muốn nhổ tận gốc thì rất khó, ngoại trừ một số ít vùng ngoại ô, còn lại đều có tung tích của Đền Thờ, chỉ là không ngờ được bọn họ lại liều lĩnh như vây, dám đến cả thủ đô của Hoa Hạ chúng ta!” 

             Ngụy Trường Khanh nói bằng giọng lạnh lẽo, nếu như không nhờ Diệp Phàm thông báo thì bọn họ cũng không biết được việc Diệp Tử Long dùng thuốc có chứa gen i, càng không biết được Diệp Chấn Đình đã hợp tác với người Tịch Quốc. 

             Nếu nhà họ Diệp bị Diệp Chấn Đình nắm giữ, lợi dụng năng lực của nhà họ Diệp để hợp tác cùng người Tịch Quốc để gây nên chuyện thì hậu quả thế nào, họ không tưởng tượng nổi. 

             “Đúng rồi, trước khi đi nói cho anh một tin, Lâm Thanh Đế có thể vẫn chưa chết!” 

             “Chưa chết?”, Diệp Phàm hơi bất ngờ. 

             “Chúng tôi phát hiện ra hai thi thể, là cặp cha và con gái trốn trên thuyền. Theo như chủ hàng có quen biết bọn họ, trong thuyền bọn họ có một người đàn ông bị bỏng toàn thân, dựa theo thời gian trùng khớp cùng với suy đoán từ thông tin dáng người, chiều cao, người này có thể là Lâm Thanh Đế!” 

             Ngụy Trường Khanh nói xong thì dẫn người đi, lôi theo cả Diệp Chấn Đình đi cùng, nhưng những người khác thì không động đến, để Diệp Phàm tự xử lý. 

             Sắc mặt Diệp Phàm có hơi dữ tợn, không ngờ Lâm Thanh Đế vẫn chưa chết, nếu thế thì vụ bắt cóc Hy Hy càng có khả năng là do Lâm Thanh Đế chủ mưu. 

             Diệp Phàm nhìn mấy người bên nhánh Diệp Chấn Đình, ánh mắt sắc lạnh: “Tất cả những người nhánh Diệp Chấn Đình, không kể gái trai già trẻ, tất cả đều đổi họ, không được mang họ Diệp, đuổi khỏi nhà họ Diệp, thu lại toàn bộ tài sản, phải làm xong trong vòng ba ngày, ai không phục thì đánh gãy tay chân!” 

             “Không được, mày dựa vào cái gì mà làm vậy, nhà họ Diệp không phải chỉ có mỗi mày…”, con trai sắp chết, bố thì bị bắt, Diệp Hùng không còn khả năng xoay chuyển cục diện, nhưng thủ đoạn của Diệp Phàm lại quá tàn nhẫn! 

             Anh tàn nhẫn như vậy khiến mấy người bên nhánh Diệp Chấn Hà cũng nhíu mày, để người thủ đoạn tàn nhẫn như vậy làm gia chủ, không biết đây là tốt hay xấu nữa! 

             Diệp Hùng hét lớn, mấy người Diệp Thục Trân cũng bị kích động theo, ngay lúc này cổ tay Diệp Phàm khẽ động, dao găm Long Lân lập tức rời khỏi tay anh, phóng tới chém vào tay Diệp Hùng. 

             “Phụt…” 

             Cánh tay lập tức bị cắt đứt, máu tươi bắn tung tóe. 

             “A… Tay của tôi…”, Diệp Hùng gào thét đầy đau đớn, nói ra tay là ra tay liền, tàn nhẫn lạnh lùng như sát thần vậy! 

             Mọi người xung quanh kinh sợ, đám người Diệp Thục Trân sợ đến mức run rẩy cả người, vẻ mặt hoảng hốt. 

             Diệp Phàm chỉ thờ ơ nhìn một vòng, nói với Diệp Chấn Hà: “Ông già, sắp xếp máy bay liền cho tôi, tôi muốn quay về Thành phố Cảng!” 

             Diệp Chấn Hà nhíu mày: "Vết thương của cháu, với cả còn nhà họ Diệp…” 

             Diệp Phàm nhếch miệng cười: “Vết thương thế này thì không chết được, cho tôi tuyết sâm ba trăm năm của ông, còn về chuyện nhà họ Diệp thì giao cho Diệp Thánh đi, sau này cậu ta sẽ là gia chủ của nhà họ Diệp!” 

             Vẻ mặt mọi người xung quanh đều ngơ ngác, vị trí gia chủ nhà họ Diệp mà tùy tiện giao lại sao? 

             Cho dù Diệp Thánh trong lòng đã chuẩn bị trước nhưng cũng có vài phần mơ hồ, vị trí gia chủ giao lại như vậy chẳng phải quá tùy tiện sao? 

             “Cháu…”, Diệp Chấn Thiên lắc đầu cười khổ, thở dài một hơi rồi nói: “Tùy cháu vậy, còn tuyết sâm ba trăm năm thì theo ông đi lấy!” 

             Ở sân bay quốc tế tại thủ đô, hai mắt Chu Tình ướt đẫm mông lung, tay giữ Diệp Phàm lại nói: “Tiểu Phàm à, nhớ phải chăm sóc bản thân, đợi con với Hàn Tuyết có con rồi mẹ sẽ rời thủ đô đến Thành phố Cảng…” 

             “Nói sau đi!” 

             Diệp Phàm cất bước đi đến khu check in của khu vực máy bay tư nhân. 

             Có con sao? 

             Bây giờ anh vẫn không dám hy vọng xa vời, năng lực của anh vẫn còn quá nhỏ bé mà kẻ thù lại quá nhiều. 

             Gần thì có Lâm Thanh Đế có khả năng trở về từ cõi chết, rồi còn võ đường… Xa thì có gia tộc Kato, Đền Thờ Tịch Quốc, còn có kẻ thù định mệnh của anh còn chưa xuất hiện là Tham Lang và Thất Sát nữa! 

             Diệp Phàm ngồi máy bay tư nhân của nhà họ Diệp, giá trị tới năm trăm triệu tệ, sau khi lên máy bay, Diệp Phàm liền đi vào khoang cá nhân của mình, đóng kỹ cửa lại, bắt đầu dùng tuyết sâm ba trăm năm để điều trị vết thương của mình. 

             Mấy tiếp viên bên ngoài ngóng chờ mong mỏi, máy bay tư nhân thì là của nhà họ Diệp nhưng tiếp viên thì là của hãng hàng không, nếu như có thể cùng Diệp Phàm có một đoạn tình duyên thì tốt quá. 

             Tại sân bay quốc tế thành phố Cảng, Hàn Tuyết sốt ruột ngồi đợi trong xe, việc Diệp Phàm quay về thành phố Cảng đã được anh báo với cô đầu tiên. 

             Long Linh ngồi bên cạnh cũng bất đắc dĩ: “Tôi nói này sếp Hàn Tuyết à, đợi chút nữa là gặp mặt nhau rồi, cô xem cô cứ nhấp nhổm như kiến bò trên lửa vậy, phải dè dặt, e thẹn một chút, con gái phải kiềm chế, phải thẹn thùng một chút!” 

             Hàn Tuyết thản nhiên cười: “Đợi tới khi cô gặp người định mệnh của mình thì sẽ hiểu cảm giác của tôi thôi!” 

             “Xì, đàn ông xứng với Long Linh tôi đây còn chưa sinh ra đâu…”, Long Linh bĩu môi, Ám Long Hoa Hạ có nhiều thanh niên tuấn kiệt như vậy, cô ta cũng không vừa lòng ai. 

             Nếu không cô gái này cũng chẳng chạy đến tận thành phố Cảng, tuy Diệp Phàm cũng chẳng phải người tốt lành gì, nhưng dù sao cũng đã kết hôn rồi nên sẽ không có suy nghĩ gì bậy bạ với cô ta! 

             “Mặt dày tự luyến, ông Hắc cũng không dạy được…”, lúc này, đột nhiên một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, không biết từ lúc nào Diệp Phàm đã đứng bên ngoài xe, lúc này đang cười mỉm nhìn hai người trên xe. 

             “Diệp Phàm…”, Hàn Tuyết vội mở cửa xe ra, ôm lấy cổ Diệp Phàm. 

             “Được rồi, gọi chồng nghe xem nào…”, Diệp Phàm ôm lấy người đẹp, khẽ cười nói. 

             Hàn Tuyết cả mặt ửng hồng, vui mừng vì được gặp lại: “Chồng…” 

eyJpdiI6IlwvK21peWNcLzRWY3ZDVjE4S282a28rUT09IiwidmFsdWUiOiIyRHdsWUlTR2xhT1VSNGpqdHRIYnNLb05CNkZYd3dzZUwza0wzNGFIb3BSNzZRZytqTkpHSVFwNm1uakYzdFE2TlNtelVhKzd4cE1kcStKakJzT0FlRHJpdEQ4U3lcL1wvWXg3Q09wZUtLVzMzckN6SHNYV05GUUt4N0dWNXJSMFwvY09LT21vbXUyVHN1VXBjeEgrYXFMUFM5c2UyWDRYeWF5Yk1naEgwXC93Z25EVnBzMHN4SDk4ZHpJdEFhTUJHaXJ1IiwibWFjIjoiYThhMmQxN2E2MzZlMjk4NTM1YzU2YjgyNWE4Mjc3NWZlNGY3ZDhmZmY2ZTBiZjY1OThjNDk3NzJlYzk0Y2VkNiJ9
eyJpdiI6IkNVd2tNOGprWTBKVXpHXC9DUTJXeFB3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1YRU10UzhjWWhVRWs0MjFoZFkyOWxVdzJHVHpCMkNUNnFzWDdLckszMSt6SmN2eE1aQVBsWGdseDk1b0dUVlZGSzg1MVBLb0R4dlFNYkZLWEtWRGhBWWRSTG5xOHhZT0hJZk1YU2p0OURYS3pEYVpTSXhEWnIyYVByUGlKMFhIQ0FzNFRtbWxLK1BVWWw0emV6ZlwvWnk2MlVFOUJxcW0ycnJabGo2YWdlQlk1eE5PM3p4R2YxanBhUXkzRXg5UVJpdjIzaEZWaHAxaVU5ZDZ1cXQwemkraXBPTUp3VldqXC9WbVNZOHlvcFB4RElMTW9YTmFqZkkwbnZnVkptYkFHcXNwM2tYNmR5bFJcL1UwbE1oank5MDhRPT0iLCJtYWMiOiI4NjcwNmNlNTAxMjhjMmE2ODkzOGIxNDQ3MzFhYTNhNzA5ODJlZjJjOGYyNmU5YTc3ZjYzNzU5YzIxYmU5ZGQxIn0=

             “Ai dà, không biết xấu hổ, làm dơ mắt thánh của tôi rồi…”

Ads
';
Advertisement
x