Bọn họ đến là vì Diệp Phàm?
Mọi người đều nhìn người đàn ông trung niên đó bằng ánh mắt nghi hoặc, tò mò đoán thân phận của ông ta, vì ngay cả Diệp Chấn Hà còn phải tỏ ra cung kính trước người này.
Rốt cuộc người này là người như thế nào?
Có phải mấy người bọn họ đã quẳng ba người Tịch Quốc cùng Diệp Tử Long vào trong này hay không?
Diệp Chấn Hà nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mắt ông cụ có chút kinh ngạc, lẽ nào Diệp Phàm lại có quan hệ với mấy người bọn họ?
Thế nhưng, Diệp Phàm cũng không có thái độ gì, bĩu môi nói: “Ông Hắc đâu? Tại sao ông ta còn chưa tới, đây là con cá lớn đấy...”
“Hỗn xược!”
Anh vừa dứt lời, cô gái đứng bên cạnh người đàn ông trung niên liền quát một tiếng, sau đó chỉ thấy con dao Hồ Điệp trong tay cô ta quay tròn.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta quắc lên nhìn Diệp Phàm: “Diệp Phàm, anh hỗn xược quá rồi đấy, Hắc Long...”
“Được rồi!”, người đàn ông trung niên liền ngắt ngang lời cô ta, nhìn Diệp Phàm híp mắt cười nói: “Chuyện cỏn con này không đáng để ông ấy ra tay, tôi nghe nói ông ấy đích thân đi tới thành phố Cảng, lại còn thu nhận một tiểu binh, hôm nay cuối cùng cũng đã được gặp mặt, mà nghe đâu ông ấy còn để cháu gái của mình lại bên cạnh cậu!”
Người khác đương nhiên sẽ không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng duy chỉ có Diệp Chấn Hà là hiểu ngay. Ông cụ ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Phàm, lẽ nào cháu mình cũng là người của tổ chức đó?
Ám Long Hoa Hạ!
Đối nội: trấn áp cái ác, bảo vệ đất nước;
Đối ngoại: xuất quân chiến đấu!
Người đàn ông họ Nguỵ này tên là Nguỵ Trường Khanh, chính là người của Ám Long Hoa Hạ, hơn nữa còn là Kim Long, có địa vị rất cao trong tổ chức!
Năm gia tộc lớn ở thủ đô, bất kỳ người đứng đầu của gia tộc nào nhìn thấy Nguỵ Trường Khanh cũng đều tỏ ra cung kính!
Đây là cơ quan nhà nước, chứ không phải tổ chức mà bọn họ có thể tuỳ tiện động vào!
Diệp Phàm bĩu môi khi bị gọi là tiểu binh, nhưng đối phương có tư cách để nói như thế, tuy nhiên anh chỉ không đồng ý với câu nói cuối cùng.
Không vui mà nói: “Không được nói bừa, là cháu gái ông Hắc tự nguyện, đừng có nói ra ngoài là tôi ép buộc giữ lại bên cạnh tôi, sau này là ông Hắc tới đánh tôi thì ông đứng ra chịu trách nhiệm chắc?”
“Ha ha...”
Nguỵ Trường Khanh cười nhạt: “Tôi cũng đã từng tuổi này rồi, đương nhiên sẽ không làm thế, nhưng để Tiểu Long Nữ của chúng tôi ở lại bên cạnh cậu, thì chắc cũng đã có không ít người tìm cậu gây sự nhỉ!”
Diệp Phàm cau mày: “Ông nói vậy là có ý gì?”
“Cậu nói xem?”, Nguỵ Trường Khanh khẽ cười: “Không cần nói tới gia cảnh, chỉ riêng vẻ đẹp của Tiểu Long Nữ thôi cũng đã khiến ối người trong tổ chức xếp hàng dài theo đuổi. Để một kiều nữ như vậy ở lại bên cạnh cậu, thì đương nhiên sẽ có không ít người cảm thấy hiếu kỳ về cậu!”
Hiếu kỳ?
Hiếu kỳ cái gì, chẳng qua là định kiếm cớ gây sự với Diệp Phàm, để xem anh có bản lĩnh ra sao!
Diệp Phàm cau mày, Tiểu Long Nữ mà ông ta nhắc tới không ai khác chính là Long Linh, là cháu gái của Hắc Long một trong ba Long của Ám Long Hoa Hạ, đương nhiên cô ta có địa vị rất cao!
“Mẹ nó, ông đây cũng bị ông Hắc chơi cho một vố đấy chứ!”, Diệp Phàm đột nhiên hét lên.
Đường đường là cháu gái của Long, lại chạy tới thành phố Cảng thực thi nhiệm vụ, hơn nữa lại được sắp xếp ở lại bên cạnh anh.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này có quá nhiều kẽ hở, để cháu gái ở lại bên cạnh anh, đích thân chiêu mộ anh trở thành Ngân Long.
Theo lý mà nói, bản thân anh trong mắt ông ta cũng chỉ là hạng tôm tép, không đáng để Hắc Long đích thân chiêu mộ, Hắc Long này nhất định có bí mật nào đó không thể nói cho người khác biết!
Nghe Diệp Phàm hét lên, khoé miệng của Nguỵ Trường Khanh khẽ giật, trong nội bộ Ám Long Hoa Hạ, ai dám gọi Hắc Long là ông Hắc cơ chứ?
Cùng lắm cũng chỉ có hai Long còn lại mà thôi!
Thế nhưng, ông ta cũng rất hiếu kỳ, không biết Diệp Phàm còn có thân phận nào mà người ta không biết, nên mới khiến Hắc Long làm như thế!
Thế nhưng, ông ta cũng không hỏi, và cũng không dám hỏi!
“Những người này chuẩn bị xử lý ra sao?”, Diệp Phàm chỉ vào bốn người đang nằm quằn quại trên mặt đất.
Nguỵ Trường Khanh không trả lời ngay, mà nhìn về phía Diệp Chấn Hà, nói: “Ông Diệp, chỗ này bây giờ bê bối hỗn loạn e rằng đã không còn thích hợp để tiếp khách!”
Diệp Chấn Hà nghe vậy liền biết ý, lập tức quay về phía quan khách, chắp tay nói: “Các vị, bây giờ nhà tôi hỗn loạn quá, mời các vị quay lại vào hôm khác, kính mong mọi người bỏ quá cho!”
Mọi người lần lượt đáp lễ, lục tục ra về, nhưng lòng đầy tiếc nuối.
Rất rõ ràng, làm như vậy là không muốn để bọn họ biết chuyện sẽ xảy ra sau đó!
Nhưng có thể chắc chắn một điều, nhà họ Diệp bây giờ sẽ hợp lại là một, chi nhà Diệp Chấn Đình coi như xong!
Sau khi khách khứa đã rời đi hết, đội bảo an lập tức bao vây nhà họ Diệp, đề phòng có người nhìn vào!
Thế nhưng, người bên chi nhà Diệp Chấn Đình đều bị giữ lại, bây giờ tất cả bọn họ đều vô cùng sợ hãi ngồi bò ra đất!
Nguỵ Trường Khanh nhìn đám người nằm khóc lóc, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi đương nhiên sẽ tự mình xử lý những người Tịch Quốc này, con cá lớn này lại dám đánh vào thủ đô, bọn chúng muốn tiêu diệt quốc gia!”
Tiếp đó ông ta lại nhìn về phía Diệp Chấn Đình, lạnh lùng nói: “Diệp Chấn Đình, vì lợi ích cá nhân mà hợp tác với người Tịch Quốc, lại còn dùng xương máu của người Hoa Hạ ra làm vật thí nghiệm, ông không thể tránh khỏi tội chết!”
Diệp Chấn Đình run người, mặt cắt không còn giọt máu, bây giờ có giải thích gì cũng đã quá muộn.
Ông ta không ngờ, Diệp Phàm lại là người của Ám Long Hoa Hạ, đây là định mệnh diệt vong của bên chi nhà ông ta!
Thế nhưng, ông ta không muốn bị tuyệt hậu, liền ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phàm, khẩn cầu: “Diệp Phàm, ông Hai xin cháu, tha cho những người khác, bọn họ vô tội!”
“Vô tội?”
“Đúng thế, bọn cô vô tội, tất cả đều là do Diệp Tử Long gây ra, bọn cô không biết gì, cô xin cháu tha cho cô!”, Diệp Thục Trân vội vàng cầu xin không chút đắn đo.
Mọi người đều không ngờ rằng bà ta lại là người đầu tiên lên tiếng cần xin, Diệp Hùng tức giận đạp bà ta một cái: “Từ nay về sau tôi không có đứa em như cô!”
“Hừ, tôi cũng không có người anh như anh, anh muốn chết thì tự đi mà chết, đừng có kéo theo cả bọn tôi làm gì!”, Diệp Thục Trân hét lên.
“Đúng, đều là nhà các anh, có chết thì tự đi mà chết, không liên quan gì tới chúng tôi...”, một vài người đời sau bên nhà Diệp Chấn Đình bắt đầu la hét, muốn cắt đứt quan hệ với Diệp Hùng.
Thậm chí...Diệp Thục Trân còn cắn răng nói: “Diệp Chấn Đình, từ hôm nay Diệp Thục Trân tôi sẽ cắt dứt quan hệ bố con với ông, tất cả mọi chuyện ông làm đều không liên quan tới tôi!”
Lời này buông ra khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Diệp Thục Trân cao ngạo ban nãy bây giờ lại dám nói ra những lời này.
Vì để được sống, mà sẵn sàng cắt đứt quan hệ bố con, Diệp Chấn Đình giận run người khi nghe những lời này.
“Đồ bất hiếu...”, Diệp Chấn Đình mắng chửi luôn hồi, ông ta làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì những đứa con của mình.
“Hừ, tôi bất hiếu?”, Diệp Thục Trân lạnh lùng nói: “Có thứ gì tốt ông đều để cho anh cả, còn chúng tôi được hưởng chắc, chúng tôi thậm chí còn phải nhìn sắc mặt Diệp Tử Long mà sống. Mà ngay cả những thứ này ông có lấy được thì cũng là để cho Diệp Tử Long, chứ liên quan gì tới chúng tôi, là ông sai, sao lại bắt chúng tôi phải gánh trách nhiệm này cùng ông?”
“Đúng vậy, là ông không đúng, tại sao lại bắt chúng tôi cùng chịu tôi, lại còn cấu kết với người Tịch Quốc, thật nhục nhã mà!”
“Không sai, chị Thục Trân muốn cắt đứt quan hệ, thì tôi cũng thế, Diệp Thục Lệ tôi từ nay tuyên bố, sẽ cắt đứt quan hệ bố con với Diệp Chấn Đình!”
“Chúng mày...”
“Phù!”
Còn Diệp Phàm lại chỉ đang cười nhạo, lạnh lùng nói: “Không phải làm thế làm gì, không một ai có thể thoát được đâu, tuy có thể miễn tội chết, nhưng tội sống khó tha!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất