Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến tất cả mọi người đều bị sốc, võ sĩ của Tịch Quốc lại ẩn nấp trong biệt thự nhà họ Diệp. 

             Không, nói chính xác hơn là sát thủ. 

             Bởi vì, một người trong số bọn họ đã ra tay với Diệp Phàm! 

             Thế nhưng, Diệp Phàm lại mắng chửi Diệp Chấn Đình, khiến tất cả mọi người phải câm nín, dù nói gì đi nữa thì cũng không mở miệng mắng cha chửi mẹ, vả lại Diệp Chấn Đình cũng là ông Hai của Diệp Phàm! 

             Đương nhiên, có rất nhiều người không biết Diệp Chấn Đình và Diệp Chấn Hà cùng cha khác mẹ. 

             “Đồ mất dạy!” 

             Diệp Chấn Đình lúc này xù lông lên như một con sư tử già tức giận mắng lại Diệp Phàm. 

             Rồi ông ta đột nhiên đứng lên xông thẳng về phía Diệp Phàm, sức mạnh cuồn cuộn bộc phát như muốn giết chết anh! 

             “A!” 

             Diệp Phàm hét lên, anh bị tên võ sĩ Tịch Quốc trước mặt đánh bay, tên võ sĩ này dường như muốn nhân cơ hội này toàn thắng. 

             Bởi lúc này anh đã tiêu hao quá nhiều sức lực, tay trái bị gãy, cho nên khó có thể đấu lại với kẻ đó. 

             Và điều tồi tệ hơn là Diệp Chấn Đình lại đột nhiên vùng lên muốn giết chết Diệp Phàm, sức mạnh của ông ta lúc này cũng đột nhiên tăng lên tới hoá kình tiểu tông sư! 

             Mọi người hoàn toàn ngơ ngác, thậm chí còn quên luôn việc chạy trốn khỏi khu vực nguy hiểm. 

             Mọi chuyện phát triển theo hướng ngày một hỗn loạn hơn, vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, ngay cả Diệp Hùng con trai cả của Diệp Chấn Đình cũng đang ngây người ra! 

             “Bộp!” 

             Một tiếng nổ cực lớn vang lên bên tai Diệp Phàm, tay của Diệp Chấn Đình còn chưa đánh tới người anh, mà anh cũng được người nào đó túm lấy, đỡ anh dừng lại không lùi bước về phía sau! 

             “Ranh con, cháu còn non lắm!” 

             Người túm lấy anh không phải người đang đứng cạnh anh, mà lại chính là ông nội của anh, Diệp Chấn Hà. 

             “Diệp Chấn Hà, cơ thể của anh...”, Diệp Chấn Đình kinh ngạc kêu lên, hoá ra lại chính là Diệp Chấn Hà đã gạt tay ông ta ra! 

             Diệp Chấn Hà thả Diệp Phàm ra, nhìn Diệp Chấn Đình thở dài một tiếng nói: “Chấn Đình, tôi đã cho chú một cơ hội rồi, mà chú lại đi tới bước này!” 

             Diệp Chấn Đình kinh ngạc, không ngờ Diệp Chấn Hà lại có sức ngăn chặn ông ta: “Cả một năm nay anh đều giả vờ bị bệnh?” 

             Diệp Chấn Hà cười nhạt: “Cũng phải cảm ơn ông trời đã chiếu cố, tôi cũng chỉ mới bình phục lại từ mấy tháng trước!” 

             “Anh...được, được lắm, chơi em một vố hả...”, Diệp Chấn Đình cười lớn, nhưng trong tiếng cười lại chất chứa sự tức giận, ông ta thấy mình như một kẻ ngu bị người khác dắt mũi. 

             Lại đi tin Diệp Chấn Hà mắc bệnh nặng, không còn khả năng chiến đấu! 

             Thậm chí ông ta đã nhiều lần phái người tới âm thầm thám thính, thậm chí cho người tới ám sát, nhưng cũng không nghe ngóng được thông tin gì về vết thương của Diệp Chấn Hà đã được hồi phục! 

             “Chấn Đình à, những thứ đó đều là quá khứ rồi, chú không nên đi tới bước này, chú nên biết rằng trước giờ tôi chưa từng muốn đối phó với chú!”, Diệp Chấn Hà bình thản nói. 

             Diệp Chấn Đình không tài nào hiểu nổi, nhưng lại cười nhạo:  

             “Diệp Chấn Hà, bớt nói mấy lời nực cười đó lại, những ẩn sĩ kia có tồn tại hay không vẫn còn khó nói, mà vốn dĩ cũng là để đối phó lại với em, còn làm bộ làm tịch thế làm gì chứ?” 

             “Ài, cho dù thế nào thì chú cũng không nên đi đến bước đường này, không nên đích thân ra tay đối phó với Tiểu Phàm!”, Diệp Chấn Hà thở dài! 

             “Vớ vẩn!”, Diệp Chấn Hà tức giận xù lông lên! 

             “Nếu như Tử Long thắng, thì anh có cam tâm nhường lại vị trí người đứng đầu gia tộc của nhà họ Diệp không?” 

             “Anh cam tâm giao tiểu đội Kinh Lôi ra không?” 

             “Có!”, Diệp Chấn Hà bình thản nói. 

             Dáng vẻ của ông cụ rất thản nhiên, không giống như đang nói dối, bởi ông cụ thật sự sẽ giao lại nó. 

             Nhà họ Diệp chẳng qua là cái cùm đối với ông cụ, thực ra ông cụ sớm đã muốn thoát khỏi nó, chỉ có điều vẫn chưa chọn ra được người thích hợp. 

             Nếu như, Diệp Tử Long thực sự có bản lĩnh chiến thắng được Diệp Phàm, thì ông cụ cũng sẵn sàng nhường lại vị trí này cho hắn ta! 

             Diệp Chấn Đình lặng người, nhưng ngay sau đó liền gào lên: “Nhường lại thì đã sao chứ?” 

             “Nhưng ‘con rồng’ đó sẽ không bỏ qua cho chi nhà em, nếu trách thì phải trách thằng cháu đích tôn của anh đã biết quá nhiều!” 

             Diệp Chấn Đình tức giận đùng đùng, quanh người ông ta lúc này dường như có một luồng khí đang lan toả ra khắp bốn phía xung quanh. 

             Đây là dấu hiệu của hoá cảnh tiểu tông sư! 

             Sự việc phát triển tới mức này, Diệp Phàm cũng đã không thể tiếp tục can dự vào, anh liền qua một bên, lười nhác đứng ở đó. 

             Vừa rồi tên võ sĩ Tịch Quốc xông ra giết anh đã nhanh chóng rời đi khi thấy Diệp Chấn Hà xông ra. 

             Anh cũng không đuổi theo, mà nói đúng hơn là cũng chẳng cần phải đuổi theo! 

             “Soẹt!” 

             Diệp Chấn Hà và Diệp Chấn Đình cùng lao vào. 

             Nếu Diệp Chấn Đình hùng hổ xông tới, thì Diệp Chấn Hà lại rất thong dong không nhanh cũng không chậm giống như còn chưa tỉnh ngủ. 

             Thế nhưng, khi ông cụ ra tay lại vô cùng mãnh liệt! 

             “Bụp!” 

             Một chưởng ấn hằn lên trên ngực Diệp Chấn Đình, ông ta mở miệng liền phun ra một ngụm máu, khí tức bạo phát của ông ta lúc này cũng đã bị hạ xuống không ít. 

             “Haizzz...” 

             Diệp Chấn Hà thở dài một tiếng, giống như đang dạo bộ trong sân vườn, rồi lại thấy ông cụ tiếp tục lao vào Diệp Chấn Đình. 

             Diệp Phàm ngẩn người, anh không ngờ Diệp Chấn Hà lại mạnh như thế, thậm chí còn mạnh hơn cả ông nội của Tiểu Ảnh. 

             Những người của bốn gia tộc còn lại đều cũng đều ngơ ngác, trước giờ đều nghe nói Diệp Chấn Hà vẫn đang trong quá trình điều trị sau khi bị thương nặng từ mười mấy năm trước. 

             Cho nên mới dẫn tới việc Diệp Chấn Đình ngấm ngầm muốn tranh ngôi đoạt vị. 

             Ngay cả Thẩm Thiên Quỳnh cũng từ lúc đó bắt đầu sắp xếp cho người nhà họ Thẩm dần tiến vào sản nghiệp nhà họ Diệp! 

             Còn hôm nay, xem ra Diệp Chấn Hà không những đã hồi phục, mà còn mạnh hơn trước. 

             Trong đại viện, Diệp Chấn Đình liên tục gào thét, ông ta lúc này đã cảm thấy vô cùng bất lực, Diệp Chấn Hà quá mạnh, ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Chấn Hà. 

             “Tại sao, từ nhỏ anh đã luôn ngồi trên đầu trên cổ em, đến bây giờ vẫn thế, tại sao...”, Diệp Chấn Đình hét lớn, ông ta bây giờ cũng đã ngoài sáu mươi, nên mọi người cũng thấy tội cho ông ta khi ông ta tức lên như vậy! 

             “Ài, tuy xuất thân của chú không tốt, nhưng trước giờ tôi chưa từng coi thường chú, nói ra thì cũng là do dì Mi cũng đã không ít lần nhắm vào mẹ tôi”. 

             “Nhưng mẹ tôi cũng không quá hiểu bà ấy, chuyện này không phải bố chúng ta không biết, mà dì Mi cũng quá đáng, dì Mi cũng có trách nhiệm khi để chú có tâm tính thành ra như này!”, Diệp Chấn Hà vừa đánh vừa nói, nhắc lại những chuyện ngày trước. 

             “Không được lăng mạ mẹ em!”, Diệp Chấn Đình tức giận hét lên, hai ông cụ đã ngoài sáu mươi tuổi lúc này nói nhau chẳng khác nào mấy đứa trẻ con! 

             “Bịch!” 

             Sau vài chiêu, Diệp Chấn Đình đã bị Diệp Chấn Hà đánh một chưởng thẳng vào ngực, xương ức của ông ta cũng không biết đã bị vỡ thành bao nhiêu mảnh! 

             “Phù!” 

             Ông ta phun ra một ngụm máu, không thể nào tiếp tục đứng vững, mà lảo đảo ngã xuống! 

             “Bịch bịch bịch!” 

             Cũng đúng lúc này, có bốn người bị quẳng vào giữa sân, bốn người, nhưng chỉ có năm cánh tay, năm cái chân, mùi máu tươi xộc lên! 

             Kẻ thảm nhất phải chính là kẻ đã mang Diệp Tử Long đi, vừa rồi khi kẻ đó mang Diệp Tử Long đi, Diệp Phàm đã quả quyết lùi lại. 

             Bởi vì, người đó là tiểu tông sư! 

             Tất cả mọi người đều rất hoảng hốt khi cả bốn người bọn họ bị quẳng vào trong sân, không phải bọn họ đã chạy thoát rồi sao? 

             Diệp Chấn Hà cau mày, ông cụ không hề ra lệnh cho tiểu đội Kinh Lôi chặn bọn họ lại, bởi chuyện này xảy ra quá đường đột! 

             Sau khi cả bốn người này nằm lăn lóc trên mặt đất, thì có ba nam một nữ cùng đi vào, người đàn ông đứng giữa có đôi mắt như chim ưng vô cùng nổi bật! 

eyJpdiI6Ikt6NFl6bWZkNVwvZndiZ3I0ZU9ZVDJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijk4bHlaR3pZRW1ab1RFdXVOT1J3RzZFa2Jha0RZQ2p0Q2JHRXN4MEtuMFk3NXB0SmV3ZlJEdld1TFBjSDVHd0N1S3NXcDlLU21BWk5qZFwvYzM2NjVLeXpcL0h6RloxclJaK0d4eTBCK3JLbkppUlk4YWZpMXhFRmlHdWs4aHQzbWlEXC9CcUJYaDVpR3BoQ3pxYlhSaU8yMW5xNFRKckVLN2FsN3JDQXNaWUtvZm4wbG5SaTh6OXJLcHpYQnVuQTBMVmgrZlZDaGdvVDkzdW1kRXFOR1BpZEZzdUZiU1wvSTdYVXRJaDhaaURXelRyajUwRlEzd1VLWnN0c213czFnbU5lRUg4Z0I4RnRDUUk2dXpPaWV6RERYXC80c3F5VTNcL1VQR1hwTkNiaHNrNW5pOFBqWUpMZkdPU0tsWVlQRGlmSVwvSlhVY09INGJFRWJVTmx5dkQ2OE5Ra0Q4OUR4ZWlQRDRZUGwrdjJVOGh5SGdTXC91T0EwWkpMXC9YWU9ZaTlpYmViSU9mcnU0RjNWdUZNWnVKXC9FR2hYQmJtbmF2TXdnM1VGSXE2d2ZYcHZqZmFRPSIsIm1hYyI6IjBlM2JkZTkwOTlhMjRhZTA5YmU5NTMyM2Q3NjgyZTg5ZGMwMmJlMWEwYjkzNGU5M2QwNDU2Njg2MmEyODlmNjAifQ==
eyJpdiI6IjhiWUFYZkpqRTluXC9IVVd4XC9NZEY4QT09IiwidmFsdWUiOiJ0YVNvQVpyT0xNbnJOMGhXT243TDFuQzhnOHFWZXFpdzlqV0h5bGhZTTlTR21xcEltN2duczNIK3dpbnFWTWlubXUyOHUrUkd6SzM3V2VmN3hGeFRyYmdWbFVVNDhUcnBCdnZOQ1VPWXZSUmx3S3JBWERvZGhFS1Q2TFUxMHgzUGhFc3ROTlwveE9vQlwvZmxDelwvb1lhUnhXUmhnbERnR3VcL0V3bDRsYUtDUXFqRlhoN1BNY2J6a091ckM1Q0VQRHNYWWxNZzUwUjRRbjVlVk5uXC9lRkg2OVRBbXJlOWxvTzBpSFdXWnlcL3B5eGJIWmoxcVErSmV6UFdmR3cxeUtuSG1xYXBHQW5yTVN5d3kyZUdHaUQreXhZR3A5VEM1RlNTM01yTm55UjZwMGMxSndGOXRyMjkzVUIrVjNFQVwvRG93WWl3d3hcLzRXRlM2aElOdHVGVHJEakhsRGpGMWRRaXE0TDhHdFFFdkhER3YwNUlVbHBvTFNTWEVsbGY0WVwvZDcxY0NWMk1SS0x2T01xMjVuYnBUeWNXYkxLcHN2Q2ZiWkhiVGFVQ0ZhNUV3S1VWQzE4Y01lRnMyYTRkaUM1OHZkMkJqTW9WZTdGaXRZVlB4amV2eWkyTUNMZz09IiwibWFjIjoiODhiZWE0MjQ1NjBhOWIzOTE4YTk2YWRjOGRmZmY0MWUwMjRmMTczNzdhMTQ4MDFhZGIyYjQyMjcxMTVhNWJlYSJ9

             “Ông Diệp không cần khách sáo như vậy, dù gì cũng không phải ông gọi tôi tới!”, người đàn ông đó bình thản cười, nhìn về phía Diệp Phàm: “Diệp Phàm, thấy tôi rồi sao còn không chào hỏi gì vậy!”

Ads
';
Advertisement
x