Lúc này tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn, cảnh tượng trước mặt khiến họ không thể tin được!
Ngực Diệp Tử Long có một cái lỗ đầy máu, dường như là xuyên qua cơ thể hắn ta, Diệp Tử Long đang chiếm thế thượng phong sao có thể bị thương nặng như thế được?
Gương mặt Diệp Tử Long tràn đầy kinh hãi, nhưng bước chân của hắn ta vẫn không bị rối loạn, nhanh chóng tránh sang một bên!
Nhưng bị thương nặng như vậy, cho dù cơ thể hắn ta đã được gen i biến đổi, nhưng muốn hồi phục nhanh vết thương này thì cũng không thể làm được!
“Diệp Tử Long, gen i thay đổi cơ thể mày thì cũng chỉ là tác động bên ngoài, còn cơ thể con người mới là bản chất, đi sai đường cũng chỉ là nhất thời mà thôi!”, Diệp Phàm lạnh lùng nói, tay cầm một cái chân ghế lao như bắn về phía trước.
Cách anh dùng lực rất khéo léo, đó là học từ ông lão tóc trắng.
Hai ngày nay, anh ở trong biệt thự đã chặt không dưới một nghìn cây gỗ, chính là để bắt chước, tìm hiểu và luyện tập cách dùng lực đặc biệt này.
Dù sao anh chưa phải là Hóa Kình tiểu tống sư, nội kình trong đan điền chỉ hiện trên bề nổi, muốn đánh thoát khỏi cơ thể thì cần phải mượn lực ngoài.
Hơn nữa, sau khi Diệp Tử Long bị thay đổi gen, khả năng phản ứng và độ rắn chắc đều rất kinh người, anh chỉ có thể khiến Diệp Tử Long buông lỏng cảnh giác mới có thể ra tay!
Diệp Tử Long mạnh mẽ đấu lại, sau hơn mười chiêu, chân ghế trong tay Diệp Phàm bị đánh gãy, nhưng bản thân hắn cũng bị thương nặng hơn nhiều.
Máu từ miệng vết thương chảy ra không ngừng, nhưng trong cơ thể hắn như có một con chuột đang không ngừng nhảy loạn lên.
Khiến Diệp Tử Long vừa hoảng sợ, vừa phẫn nộ vô cùng.
“Diệp Phàm, mày ăn gian, mày cho cái gì vào trong người tao thế hả?”, Diệp Tử Long tức giận hét lớn.
“Ăn gian?”, Diệp Phàm cười giễu một cái: “Nói với mày cũng chẳng sao, mày dựa vào tà ma ngoại đạo, nay đã cạn kiệt sức lực rồi, cơ thể con người là vô hạn, đó là nội kình của tao, giết mày tao còn cần ăn gian sao?”
Nội kình sinh ra trong đan điền là một lực rất đặc biệt, vô hình nhưng lại có hình, trong giới võ đạo cổ xưa, lực phát ra từ nội kình còn được gọi là chân khí.
Với thực lực hiện giờ của Diệp Phàm, nội kình trong đan điền chỉ phát ra rất ít, nhưng cũng vẫn là chân khí, vừa mới đánh vào ngực Diệp Tử Long một cái, chân khí đã đi vào người hắn ta, làm loạn bên trong.
Đương nhiên, điều đó cũng khiến Diệp Phàm tiêu hao sức lực nhiều vô cùng!
Lời của Diệp Phàm khiến sắc mặt đám người học võ sầm hẳn xuống, đặc biệt là nhà họ Hứa – gia tộc dùng võ lập nghiệp trong năm gia tộc lớn.
Ánh mắt nhìn Diệp Phàm đang cực kỳ nghiêm trọng, nếu hôm nay Diệp Phàm không chết thì rất có thể sẽ trở thành tiểu tông sư trẻ tuổi nhất, sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn!
“Không, tao không thể bị đánh bại được, tiểu tông sư cũng không thể giết chết tao, mày dựa vào đâu chứ?”
“Mày không thể!”
Diệp Tử Long phẫn nộ hét lớn, xông về phía Diệp Phàm như một con chó điên.
Hai người đánh nhau, Diệp Tử Long vẫn rất tàn bạo, nhưng không còn cách nào lấn áp Diệp Phàm như lúc ban đầu nữa, ngược lại dưới những đòn tấn công của Diệp Phàm, hắn ta không ngừng phải tránh né.
“A!”
Diệp Tử Long hét lớn, hắn ta hận, trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Vừa rồi nếu không phải hắn kiêu ngạo, cho rằng cơ thể bản thân là vô địch, cho dù thả lỏng cảnh giác, bị Diệp Phàm đánh trúng cũng không có vấn đề gì.
Diệp Phàm không thể thành công được, dòng chân khí kia chỉ cần hắn hơi tránh là có thể thoát được, hơn nữa hắn cũng nhìn ra Diệp Phàm có thể đánh ra chân khí kia!
“Bịch”.
Lần này đến lượt Diệp Tử Long bị đánh bay, ho cả ra máu, người bị đánh bật ra.
Diệp Phàm dùng một tay đánh bay Diệp Tử Long, cảnh tượng đó khiến mọi người kinh hãi tột độ!
Diệp Hùng mới vừa la hét giờ đây đang cực căng thẳng, gương mặt Diệp Thục Trân càng mang đầy vẻ hoảng sợ, vừa rồi bà ta ngông nghênh như vậy, nếu như Diệp Tử Long thất bại thì kết cục của bà ta nhất định sẽ rất thê thảm.
“Chấn Đình, âm mưu của chú vẫn không thành rồi…”, trên vị trí chủ tọa, Diệp Chấn Hà vẫn đang thưởng trà đột nhiên lên tiếng.
“Ha ha…”, Diệp Chấn Đình cười mỉa, không trả lời câu hỏi của ông cụ.
Tách trà trong tay ông ta lúc này đã vỡ thành mấy mảnh, bị khí kình trong người ông ta phát ra làm vỡ!
Diệp Chấn Hà uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Đi sai đường, không thể quay đầu nữa rồi, nếu như các chú bán chủ cầu vinh, thì cho dù có được nhà họ Diệp thì sao, con rồng chỗ nào cũng có tai mắt kia vẫn sẽ không tha cho chú đâu!”
“Hừ, em không hiểu ý của anh!”, sắc mặt Diệp Chấn Đình tái đi, lạnh lùng nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, Diệp Chấn Đình em thừa nhận là mình đã thua!”
“Ha ha, chú hiểu ý tôi, chủ mà tôi nói là ai, chú cũng hiểu!”, Diệp Chấn Hà chẳng phản bác, nói xong bèn không lên tiếng nữa.
Trong lòng Diệp Chấn Đình xáo động, chủ mà Diệp Chấn Hà nói là ai, ông ta hiểu hơn ai hết.
Không phải là nhân vật lớn của nhà nào, mà là đám người trong biệt thự tường đỏ kia.
Diệp Phàm có thể nhận ra Diệp Tử Long đã dùng thuốc biến đổi gen, hơn nữa còn hét lên hai chữ Tịch Quốc là điều ông ta không ngờ tới nhất!
Trên sàn đấu, Diệp Phàm bắt đầu trở nên điên cuồng, nhảy bật lên không trung, đạp vào vai của Diệp Tử Long.
“Rắc rắc”.
Tiếng xương gãy giòn tan, vai trái của Diệp Tử Long hõm xuống, xương trắng bên trong đâm xuyên ra ngoài.
Mấy cô gái nhát gan thấy xong liền bịp miệng, bắt đầu nôn khan.
“Diệp Tử Long, thương tích của mày bây giờ còn hồi phục được không?”, Diệp Phàm lạnh lẽo nói.
Thực ra trạng thái của anh cũng không coi là tốt, một cánh tay bị gãy, anh vẫn luôn nhẫn nhịn sự đau đớn đó đến hiện giờ.
Diệp Tử Long tức giận đến cực điểm, mở miệng nôn ra một búng máu: “Thế thì đã sao, tao vẫn có thể giết mày!”
“Xoẹt!”
Diệp Tử Long rút ra một con dao găm từ bên hông, đạp mạnh xuống đất lao vào Diệp Phàm.
“Ngu xuẩn đến thế là cùng!”
Bán tay Diệp Phàm lắc khẽ, Long Lân đã nắm trong tay, ngay giây sau, anh chạy về phía Diệp Tử Long, chém xuống một đường.
“Keng…”, tiếng dao va vào nhau vang lên! Long Lân và dao găm cùng rung lên dữ dội, ngay sau đó con dao găm gãy đôi.
Cả người Diệp Tử Long bị bắn ra ngoài.
Diệp Phàm đạp mạnh chân, tay cầm chắc Long Lân tiến sát đến, đâm vào ngực Diệp Tử Long.
Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng hét của Diệp Hùng vang vọng khắp biệt thự, hai mắt lão ta như nứt toác ra, con trai của lão ta sắp bị Diệp Phàm đâm xuyên tim rồi.
Lão muốn xông lên nhưng như bị chôn chân tại chỗ, bởi vì lão ta biết mình không phải đối thủ của Diệp Phàm.
Có xong lên cũng chỉ có chết!
Khuôn mặt Diệp Tử Long tràn ngập vẻ tuyệt vọng, bởi vì sự kiêu căng, ngạo mạn của hắn ta mà hắn phải đối diện với cái chết!
“Phi”.
Đúng lúc này, có một chiếc phi tiêu xoắn ốc hình bốn ngôi sao màu đen bắn về phía Diệp Phàm, đồng tử của Diệp Phàm co rút lại, giơ Long Lân trong tay lên đỡ.
“Vụt vụt…”
Lại có hai chiếc bắn về phía anh, Diệp Phàm tức tốc tránh né.
“Phi tiêu?”
“Võ sĩ Tịch Quốc!”
Diệp Phàm gầm lên, chỉ thấy có ba người nhảy vào sàn đấu, một người đánh giết Diệp Phàm, một người túm lấy Diệp Tử Long trực tiếp cõng đi.
“Để hắn lại!”, Diệp Phàm hét lớn, cùng lúc anh hét lên, quản gia nhà họ Diệp – Diệp Hiền cũng đã tấn công, nhưng vừa hành động.
Diệp Phàm thấy vậy, mở miệng chửi bới: “Cái lão già Diệp Chấn Đình kia, chi này của ông phải chết sạch!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất