Diệp Tử Long vô cùng kinh ngạc, Diệp Phàm sao lại biết được cái này, gen i là chuyện tuyệt mật.
Dù gì chuyện này một khi bại lộ sẽ tạo nên một trận sóng to gió lớn, Diệp Phàm không thể nào biết được.
Nhưng mà, bất kể như thế nào thì hắn ta cũng phải giết chết Diệp Phàm, không thể để chuyện này bị lộ ra ngoài được.
Diệp Chấn Đình đang ngồi ở hàng ghế trên cũng thay đổi sắc mặt, điều này chứng tỏ lời nói của Diệp Phàm có liên quan rất lớn đến ông ta.
Diệp Phàm, phải chết!
Diệp Phàm nhắc đến thuốc biến đổi gen i thì tất cả mọi người đều ngơ ngác không biết là gì.
Tuy nhiên, một người đàn ông trung niên đứng trong đám người ánh mắt lóe lên một cái rồi lẳng lặng gửi đi một tin nhắn.
“Diệp Tử Long, giao dịch với người Toei Kato, lương tâm của mày bị chó ăn rồi sao...”, Diệp Phàm tức giận nói trong lúc đang giao đấu với Diệp Tử Long.
“Mày không hiểu thì đừng có nói linh tinh, đi chết cho tao”, Diệp Tử Long cả người toát ra một khí thế vô cùng mạnh mẽ, Diệp Phàm bị gãy cánh tay trái, nên chỉ có thể đấu với hắn ta bằng một tay, vô cùng thiệt thòi.
“Bịch”.
Diệp Phàm bị đánh bay ra ngoài rồi phun ra một ngụm máu.
Diệp Tử Long đi lại gần, sắc mặt vô cùng hung dữ. Hắn ta không hề sợ đau, bởi vì gen i đã tổ chức lại tế bào trong cơ thể, khiến cho dây thần kinh đau của hắn ta bị thoái hóa. Không phải một đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ thì hắn ta không hề cảm nhận được một chút cảm giác đau đớn nào.
Một loạt chiêu thức nhanh như chớp được Diệp Tử Long đánh ra, như cuồng phong bão táp hướng phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lấy một tay chặn lại, rồi vững vàng lui về phía sau, sắc mặt anh lúc này vô cùng nặng nề, Diệp Tử Long giống như một cỗ máy chiến đấu vậy.
Sức lực quá kinh khủng, trừ phi anh có thể đánh nội thương hắn ta, chứ không thì anh chính là đang chiến đấu với một tấm thép chuyển động, làm sao có thể thắng được.
“Bịch”.
Lại phun ra máu một lần nữa, Diệp Phàm bị đá bay ra ngoài, đau đớn khiến cho sắc mặt anh trở nên dữ tợn.
“Được rồi, con trai Tử Long của tôi, dũng cảm nhất trên đời, tuổi lại còn trẻ, thực lực này có thể sánh bằng Tiểu Tông Sư, haha...”, Diệp Hùng cười lớn, vẻ mặt đắc ý không gì sánh bằng.
“Không sai, Tử Long chính là “Chân Long” của nhà họ Diệp chúng ta, không giống với ai đó, sinh ra đã là một đồ bỏ đi”, Diệp Thục Trân hét lớn rồi nhìn Chu Tình một cách giận dữ.
“Đệt...”, Diệp Thánh tức giận rồi muốn xông lên phía trước nhưng lại bị Chu Tình cản lại.
Diệp Thánh không biết võ, cậu ta có xông lên thì cũng chỉ chịu thiệt mà thôi, bà ta có tư cách để chửi mắng Diệp Thục Trân, nhưng Diệp Thánh thì không.
“Có thể sánh bằng với Hóa Kình Tiểu Tông Sư, Diệp Tử Long mới có bao nhiêu tuổi chứ, nhà họ Diệp đúng là hóa rồng rồi...”
“Không sai, tôi sợ rằng nhà họ Diệp sẽ lại một lần nữa trở thành người đứng đầu trong năm gia tộc lớn, theo như tôi biết thì trong năm gia tộc lớn, nhà họ Từ là có võ công mạnh nhất, còn thế hệ trẻ của họ mạnh nhất mới chỉ là Bát Đạo Ám Kình, vẫn còn cách xa Ám Kình Đại Thành. Diệp Tử Long này còn chưa lên được Tiểu Tông Sư nhưng sức mạnh lại có thể sánh bằng, đúng là khiến người ta ngạc nhiên”.
“Nói không sai, nhưng đó cũng là một tổn thất rất lớn đối với nhà họ Diệp, không ai ngờ rằng nhà họ Diệp im hơi lặng tiếng thế mà lại có được hai cường giả trẻ tuổi như vậy. Nếu mà hai người hợp tác với nhau thì rất có thể lấy lại được vị thế đứng đầu trong năm đại gia tộc...”
Người đó nói được một nửa rồi không dám nói nữa, bởi vì người của bốn gia tộc lớn còn lại đều đang nhìn về phía này.
Sắc mặt của những người trong bốn gia tộc lớn còn lại đều trầm xuống, thực lực của Diệp Phàm họ có thể nhìn ra được là Ám Kình Đại Thành.
Còn thực lực của Diệp Tử Long, tuy họ không phán đoán được nhưng có thể trấn áp được Diệp Phàm như thế đã có thể nói lên tất cả rồi.
Nhất là với nhà họ Từ đi lên nhờ võ thuật thì sắc mặt lại càng trầm trọng, một mình Diệp Phàm đã có thể trấn áp hết được thế hệ trẻ nhà họ rồi, bây giờ lại còn thêm cả Diệp Tử Long.
Nhưng vẫn còn may là hai người lại đang đánh một trận sinh tử.
Nếu không, thế cân bằng của năm gia tộc lớn có thể sẽ bị phá vỡ. Suy cho cùng, thế hệ trẻ là gốc rễ của việc một gia tộc có thể tiếp tục phát triển vững mạnh hay không!
“Diệp Phàm, mày đúng là lấy trứng chọi với đá, Ám Kình Đại Thành thì sao chứ? Ngay cả Hóa Kình Tiểu Tông Sư cũng chưa chắc đã giết được tao thì mày là cái thá gì?”, Diệp Tử Long hét lớn, hắn ta tự tin vô cùng.
Bởi vì hắn ta đã cùng giao đấu với Tiểu Tông Sư của chi mình hơn 300 hiệp cũng chưa bị thương chút nào.
Diệp Phàm lặng lẽ không nói gì, anh đang nghĩ cách để hôm nay phải giết được Diệp Tử Long, không chỉ vậy, ngay cả đám người Toei Kato hợp tác với hắn ta cũng phải tóm được hết.
Diệp Phàm chống đỡ bằng một cánh tay, nhưng việc thiếu mất một cánh tay đã ảnh hưởng rất lớn đến thực lực của anh.
Diệp Phàm lại bị đánh bay ra ngoài, đập vào một chiếc bàn gỗ khiến cho chiếc bàn vỡ tan tành.
“Bùm”.
Diệp Tử Long lao đến rồi lấy chân đá thẳng vào người Diệp Phàm, nhanh đến mức anh không có cách nào tránh thoát được.
“Tiểu Phàm”.
“Anh”.
Chu Tình không nhịn được hét to, đây là con của bà ta, bị đánh đến nỗi phun ra máu khiến cho bà ta vô cùng đau lòng.
Diệp Thánh nắm chặt tay, móng tay cấu vào thịt, cậu ta biết Diệp Phàm có thể không cần đánh, vì anh không có chút cảm tình nào với người nhà họ Diệp.
Tham gia trận chiến này, không phải vì nhà họ Diệp, không phải vì Diệp Chấn Hà mà là vì cậu ta.
Diệp Phàm nói rồi, vị trí tộc trưởng anh không cần, muốn để cho Diệp Thánh lên làm.
Bây giờ, cậu ta không cần nữa, chỉ cầu mong Diệp Phàm không xảy ra chuyện gì.
Diệp Phàm gầm lên để nén lại cơn đau dữ dội, anh đập mạnh cánh tay trái bị gãy của mình lên mặt đất, cuối cùng nhích cả người sang bên cạnh 30 cm, đầu cũng quay sang chỗ khác.
Cú đá của Diệp Tử Long đạp vào người anh khiến anh bay ra ngoài.
“Khụ, khụ, khụ...”, anh phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Diệp Tử Long cười lên, hắn ta vô cùng kích động, chém chết Diệp Phàm chính là điều mà hắn ta mong ước, hôm nay thì điều này đã có thể thực hiện được rồi.
Sao có thể không hưng phấn được chứ, sao có thể không kích động được chứ?
Diệp Phàm dùng tay phải giữ chặt lấy một cái chân bàn gãy để mượn sức đứng dậy.
“Diệp Phàm, mày yên tâm, tao sẽ từ từ giết chết mày và khiến mày phải chịu sự tra tấn dã man nhất”, dưới sự chứng kiến của mọi người, Diệp Tử Long hét lớn, Diệp Phàm nhất định sẽ phải chết.
Hắn ta không lo lắng Diệp Chấn Hà có tức giận hay không, vì mọi chuyện đã có Diệp Chấn Đình lo hết, nhiệm vụ của hắn ta chỉ là giết chết Diệp Phàm mà thôi.
“Hừ”.
Diệp Phàm nhổ ra một ngụm máu, nhìn qua vết thương của anh thì thấy rất nghiêm trọng nhưng cặp mắt vẫn sáng ngời.
“30 chưa phải là Tết”.
Diệp Phàm bật cười, sức mạnh của Diệp Tử Long không phải là của hắn ta mà chỉ dựa vào sức mạnh của xác thịt thì không đủ để duy trì một trận chiến kéo dài với cường độ cao.
Không có thể lực thì sao có thể mạnh mãi được?
Diệp Phàm phải trả giá lớn như vậy thì đã nhìn thấu và cũng nghĩ ra được cách để chế ngự hắn ta, Diệp Tử Long cũng phải chết!
“Diệp Tử Long, bây giờ tao sẽ cho mày biết võ thuật Hoa Hạ là như thế nào, quái vật mãi mãi chỉ là quái vật mà thôi”.
Diệp Phàm hét lớn một tiếng rồi tung người lên, trong tay còn cầm theo chiếc chân bàn, lao nhanh về phía Diệp Tử Long.
Sắc mặt Diệp Tử Long tràn ngập sát khí, hắn ta đã thay đổi gen, cấu trúc tế bào cũng đã thay đổi, hơn nữa di chứng của thuốc biến đổi gen i khiến hắn ta không còn nhân tính nữa!
Hắn ta phải trả giá lớn như vậy quả thực không thể coi là người bình thường nữa, nhưng hắn ta làm tất cả mọi thứ đều là vì muốn giết chết Diệp Phàm.
“Bịch”.
Một cú đấm hướng về phía Diệp Phàm, xé rách không khí mà lao đến, nó phát ra âm thanh vô cùng sắc bén.
Lần này Diệp Phàm không tránh nữa mà vung chân bàn đập tới, sắc mặt Diệp Tử Long tràn đầy sự chế giễu, hắn ta không sợ đao, lẽ nào lại sợ chân bàn sao?
Hắn ta chuyển hướng đấm về phía chân bàn, cú đấm của hắn ta đủ sức để làm gãy nó!
“Bịch”.
“Không... không thể nào...”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất