Diệp Thục Trân lúc này tỏ ra vô cùng ngang ngược, bởi bên chi nhà bà ta đã nắm chắc phần thắng trong tay, cho nên bà ta không coi ai trong chi bên nhà Diệp Phàm ra gì, ngoại trừ Diệp Chấn Hà. 

             Vừa dứt lời, Diệp Thục Trân với bộ dạng cay nghiệt đi thẳng về phía Diệp Vi Vi, giơ tay định tát Diệp Vi Vi một cái. 

             Thế nhưng, một bàn tay khác đã nắm chặt lấy tay bà ta khiến bà ta không thể chạm tới khuôn mặt của Diệp Vi Vi. 

             “Diệp Thục Trân, cô là cái thá gì chứ, làm gì có tư cách đánh người bên chi chính?”, người đang lên tiếng lúc này không ai khác chính là Chu Tình. 

             Diệp Phàm còn đang chiến đấu kịch liệt bên ngoài, thì trong này hai người phụ nữ nhà họ Diệp lại bắt đầu quay ra cãi nhau, còn những người có mặt ở đây cũng chỉ đứng xem kịch. 

             Gia đình nào xảy ra cảnh tượng đáng xấu hổ này cũng chỉ muốn giấu nhẹm đi. 

             Thế nhưng, nhà họ Diệp bây giờ đã không còn để ý nhiều như thế. 

             Diệp Chấn Hà ngồi uống trà như không nghe thấy gì, Diệp Chấn Đình chỉ cười híp mắt, chứ không hề có ý can ngăn. 

             Vì chỉ có mình Diệp Chấn Đình biết rõ vì sao Diệp Tử Long lại trở nên mạnh như thế, bằng không dựa vào thực lực của Diệp Tử Long làm sao có thể đạt được thoả thuận với Kawashita Boten! 

             Ngay cả Diệp Tử Long cũng không biết, gen i loại hai này cả Tịch Quốc cũng chỉ mới có năm nhánh, cho nên nó có giá trên trời! 

             “Chu Tình, chi nhà mấy người cũng sắp thành chó mất chủ, bị đuổi ra khỏi nhà đến nơi rồi lại còn dám ngăn cản tôi?”, Diệp Thục Trân cắn răng nói. 

             Chu Tình lúc này đang rất tức giận, trước kia hai chi chưa từng nói nhau tới mức này. 

             Vì Chu Tình có quyền thế rất lớn trong nhà họ Diệp, nên bà ta đã từng giáo huấn Diệp Thục Trân trước mặt mọi người, vì thế đến bây giờ Diệp Thục Trân vẫn mang mối thù này trong lòng! 

             “Chó mất chủ?” 

             Chu Tình lạnh lùng cười, giơ tay tát thẳng vào mặt Diệp Thục Trân. 

             “Bốp!” 

             Cái tát kêu giòn giã, đã cách nhiều năm như vậy rồi, nhưng Chu Tình lại lần nữa tát Diệp Thục Trân trước mặt đông đảo mọi người! 

             Diệp Thục Trân tức tối cau chặt mày, nạt nộ: “Đã tới lúc này rồi, mà chị lại dám tát tôi, ai cho chị cái gan đấy hả?” 

             “Một ngày còn chưa phân rõ thắng thua thì tôi vẫn là nữ chủ đương gia của nhà họ Diệp, cô nói xem ai là người cho tôi lá gan đấy chứ?”, Chu Tình lạnh lùng nói. 

             Diệp Thục Trân dám mắng chửi Chu Tình, thì bà ta hoàn toàn dám cho người thi hành gia quy đối với Diệp Thục Trân trước mặt tất cả mọi người! 

             “Chị...”, Diệp Thục Trân tức điên người, nhưng bà ta không dám đánh lại, một khi chọc giận Chu Tình, để bà ta dùng tới quyền lực của mình thì ngay cả Diệp Chấn Đình cũng không thể nói được gì. 

             Bằng không sẽ vấp phải sự phản đối kịch liệt từ phía bên chi của Diệp Chấn Hà. Nếu như hai bên quyết đấu tới cùng thì nhà họ Diệp sẽ tan tác, đây không phải là điều Diệp Chấn Đình mong muốn! 

             Và đây cũng là điểm chung giữa hai anh em Diệp Chấn Hà và Diệp Chấn Đình, cả hai đều không muốn để nhà họ Diệp bị chia rẽ hoàn toàn! 

             Cố gằng đè cơn giận xuống, Diệp Thục Trân thấp giọng nói: “Chu Tình, thằng con của chị nhất định sẽ bại trong tay Tử Long, đợi tới lúc các người bị đuổi ra khỏi nhà rồi, tôi nhất định sẽ không tha cho nó!” 

             “Hừ, đợi kết quả cuối cùng rồi hẵng nói!”, Chu Tình lạnh lùng nói, kéo Diệp Vi Vi sang một phía. 

             Diệp Thục Trân hằn học nhìn Chu Tình, hận một nỗi không thể bẻ xương bà ta đốt thành tro! 

             Bên ngoài sân, Diệp Tử Long hất tung Diệp Phàm bằng một cú đấm, giở giọng nói: “Diệp Phàm, tao thấy ý kiến của cô cũng không tồi đâu, chỉ cần mày quỳ xuống, chui qua háng tao, thì Diệp Tử Long tao sẽ tha cho mày một lần, thế nào?” 

             “Được thôi, chỉ cần mày có đủ thực lực!” 

             Diệp Phàm bình thản nói, lần này anh chủ động đánh trước chứ không nhường Diệp Tử Long. 

             Bởi vì, anh phát hiện ra một điều, sức mạnh này của Diệp Tử Long không thuộc về hắn ta. 

             Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, sức mạnh của Diệp Tử Long đã tăng vọt tới mức có thể đối kháng cùng với anh, thậm chí còn áp đảo cả anh. 

             Thế nhưng, nó lại có một điểm yếu chí mạng! 

             Diệp Tử Long chưa quen với sức mạnh mới, mọi đòn đánh đều dốc toàn lực tiến công, tuy Diệp Phàm bị đánh phải liên tục lùi lại, nhưng anh không hề hoảng loạn. 

             Ngược lại, anh lại càng kiên định hơn! 

             Còn Diệp Tử Long trong lòng vẫn đang dương dương tự đắc không hề phát hiện ra điều đó, mà vẫn buông lời ngông cuồng bắt Diệp Phà phải chui qua đũng quần của mình để chịu nhục! 

             Diệp Phàm có một suy đoán, nên bây giờ anh muốn kiểm định suy đoán đó của mình.  

             Diệp Phàm lại lần nữa xuất chiêu, tung ra một cú đấm thật mạnh vào giữa lồng ngực Diệp Tử Long. 

             “Hừ!” 

             Khoé miệng Diệp Tử Long chợt cong lên một nụ cười tàn khốc, tỏ ra không hề sợ hãi! 

             Hắn ta cũng dùng chiêu thức tương tự, nhưng khí thế của hắn ta lấn lướt trên hẳn Diệp Phàm, cú đấm này của hắn ta nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Diệp Phàm. 

             Hắn ta không thèm phòng thủ, mà chỉ chăm chăm hướng về phía Diệp Phàm! 

             Lúc này tất cả những người có mặt ở đây đều thót tim, nếu như Diệp Phàm bị trúng đòn tấn công này chỉ có đường chết! 

             “Bụp!” 

             Cú đấm của Diệp Phàm đánh trúng người Diệp Tử Long, đồng thời cú đấm của Diệp Tử Long cũng đã giáng thẳng lên người Diệp Phàm. 

             Thế nhưng, trong khoảng khắc cuối cùng, Diệp Phàm đã giơ tay lên đỡ cú đấm của Diệp Tử Long nhưng cái giá phải trả cho hành động này chính là cánh tay đưa lên đỡ đòn đánh vào thái dương đã bị gãy lìa. 

             Và bản thân anh cũng bị đánh bay sau khi trúng cú đấm của Diệp Tử Long. 

             “Phù!” 

             Tất cả mọi người đều thở dài một tiếng, khi nghe rõ tiếng xương cánh tay của Diệp Phàm gãy răng rắc. 

             Vừa mới bắt đầu không lâu, lẽ nào Diệp Phàm phải thất bại hoàn toàn sao? 

             Tâm trạng của tất cả những người bên chi nhà Diệp Phàm đều chùng xuống, vì nếu anh thất bại, thì cả chi nhà anh sẽ bị diệt vong! 

             Diệp Hùng lại lần nữa ngông cuồng cười ha hả, lão ta chốc chốc lại nhìn về phía Chu Tình, vì người phụ nữ này trước kia đã suýt chút trở thành vợ lão ta.  

             Nếu như không phải vì bố Diệp Phàm chen chân vào, thì Chu Tình đã là vợ của lão ta, cho nên lão ta ôm hận, hận bố của Diệp Phàm đã chen ngang, hận Chu Tình đã bỏ ông ta! 

             Tuy rằng, Chu Tình trước giờ chưa từng thừa nhận mối quan hệ giữa Diệp Hùng và bà ta! 

             Lúc này Diệp Phàm dường như không để ý tới vết thương của mình, mà nhìn chằm chằm vào vùng ngực của Diệp Tử Long. 

             Chỉ thấy vùng ngực của Diệp Tử Long đang chảy máu, vì anh đã kẹp sẵn cây kim giữa kẽ tay khi tung cú đấm về phía Diệp Tử Long. 

             “Mau nhìn, Diệp Tử Long cũng bị thương rồi, còn đang chảy máu kìa...”, có người nhìn thấy vội vàng hét lên, chỉ thấy trên ngực Diệp Tử Long bị rạch một đường. 

             Thế nhưng, khi người này vừa dứt lời, mọi người lại ồ lên như trông thấy quỷ, vì máu trên ngực của hắn ta đã ngừng chảy, vết thương lại đang dần khép miệng, chỉ có điều ở khoảng cách khá xa nên không nhìn quá rõ! 

             “Quả nhiên!” 

             Diệp Phàm nhướng mày, anh đã biết Diệp Tử Long đã uống thứ gì, ngoại trừ thuốc mang gen i ra, thì không thể là thứ gì khác. 

             Vì chỉ có gen i mới có thể cải tạo thể chất của con người trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Nhưng chỉ có điều loại gen i mà Diệp Tử Long sử dụng mạnh hơn những loại gen i khác. 

             “Diệp Phàm, nhìn thấy chưa hả? Tao là bất tử, mày chết chắc rồi!”, Diệp Tử Long gào lên, vết thương trên ngực của hắn ta lúc này đã khép lại hoàn toàn. 

             “Bất tử?” 

             Diệp Phàm tức giận quát: “Uống thuốc mang gen di truyền tuy có thể thay đổi thể chất của mày, nhưng mày bây giờ có khác gì dã thú chứ?” 

             “Nói tao biết, rốt cuộc mày đã giao dịch với người Tịch Quốc như thế nào, nếu như dùng cách bán đứng quốc gia và dân tộc, thì cả chi nhà mày chết chắc rồi!” 

eyJpdiI6Ilg3K3VPU043TFpqQmExaHlPYVBQZnc9PSIsInZhbHVlIjoia3o0Y1JPVFFtY0Z1MnJPQ3pianNjMGhcL0twSmJvRWNJWHh6TGc3akZXQzBrbnJodGJFR0VMOTNtUGVCK01LMWNlY01vRExFZ1RjUUlmTkhZTzZ0RDBTZUZGbnk2NUVwRlVKWGtRMG8yU1Voc1RlZTZvM3JMYWlqU0RqaFlaQTErdU1EOG1hWHpZckdjM3pmdmVtOWxNa21GQ0lzMzA0ZHl3dGhycURoMVwva0NvWUw0bm41XC9SR1NXSGN3aytSb3NvOTdpWGVUbGhGOWIwS1wvbEtvSG9yektHS3ZMalZBQlQrckd3M0dTaUFmNldHbVBVYzN4cXlCUEtxR0F0b2lxYXA4bTZORXZiMlQ2azlDeVFhb2NWUzFGMFwvVmY3Kzk3MVpZMlRLRHdudzZ1QzNXeXRBK1ZrNW5GRGdSRzExN1RRbXEweEFEZlJBVzlOYWRWTXNOUndmVEoyNk9Xb3BUZlpqaDcyNGhhZktyN2ZmSkp4R1lsZDlseVFMWXBRNTVMOTZzbXZ3eWdzYUxDXC9UV2p5RHNZVTlQenhjTHk4czVVUDhzN0F6T2h2MXVsQT0iLCJtYWMiOiJmNDUxYTY3Y2FlMWYyZWI3OWI3ZmU0NWQ5ZTY0NDA2YWQyOGYxYjNmMzdiM2FmMjIzMmE0YzU5YzRlNDcyMTY0In0=
eyJpdiI6IkY4WEdCckpEY1lXYjg3S3kwNW45OGc9PSIsInZhbHVlIjoicCtPNDZ3TldHMHNRWDNFN2FwRG1hcnVzQzM4ZTFoZkc4elwvZ1VlQ0MxVk5FWlYrSkhuXC9cL0gyT0hHRURZNXZ6eHl6NzhkMEtpdEIxTWpYNmN6VTlyRWNFMUtmSEZXT01nNG0wd2NnZFVmbFphZ1E3K1Y5eHB3RHNsalwvb0NnVDI2RnVxYWI3eFQyQ2VrSEtLd3pQT0l6Mm51eWhpMnRNdWFOWVgwREt3Z0h3VTJ3azNSczJYRHgxWkVWbUREcGNCZmtRUFRxblFQXC9qdVRSeFVIQ1wvcysrRW53UkV4Wmx0UDhUZllpaVBFWmNqMFpZRnVsSkF4UUNDUVRGT3A0K3JEU3ZCdzZuNWhXbEFxd05aS1NDYXgwZFlNa2hXMG5jaTgwcDRkQWY3Q2d0bkJcLzcrOTZ2T3pSVzNDUW9HSzhvU3EyZ2prODcyRlFnODZtR1V0SGJWYWJsYmU2ZDNJVjJLZU9IMmh2NzRFUFRsZ215YjQ1SGlKMFwvcFwvTUdrc1Y4TDl1Y3dwUEc1ZUdZV1F3TFQrNFA2YlF5QllwUnd4VjVwRW1BeW9OdkRORmsrNnhxZHhWd0dhTVA4Z3hkbDFXTkVBK0tWNDh5WVFWUlRmbkZUd0pSdU9ZcmVpRDdNSjNNNm1NWEwxTXdxU2VlNjUwWitRZUZBVlJvcnU1clpZY0dodUIiLCJtYWMiOiJkY2ZjNmEyMDlhMzVlNDcxMDUxZmY1YTNkMDUyZjFmNjg2YjZlNzMxM2RiMmFkM2IyM2ZjZjAxMmFkZjM4OTI1In0=

             Vì hắn ta cũng không thể giữ nổi mạng sống của mình, hắn ta hung hăng nói: “Diệp Phàm, đánh không lại thì đừng nói linh tinh, tao không hiểu mày đang nói gì, tốt nhất là chịu chết đi!”

Ads
';
Advertisement
x