Gió phát ra từ những cú đấm tựa như tiếng hạc kêu, uy phong lẫm lẫm, mọi người xung quanh đều nín thở!
Có thể thấy, các đòn tấn công của Diệp Tử Long đều là những đòn hiểm, hắn ta muốn trực tiếp lấy mạng của Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm không hề phản đòn mà chạy nhanh ra khỏi đại sảnh, Diệp Phàm hét lớn: “Ra ngoài đánh, quyết định sinh tử!”
Anh ấy không muốn phòng khách chính của nhà họ Diệp bị phá hủy, ai biết hai người họ đánh nhau sẽ gây ra sức tàn phá lớn cỡ nào.
Đồng thời, trong lòng anh ấy tràn đầy nghi hoặc, Diệp Tử Long dường như... rất mạnh!
Những vị khách ở bên ngoài nhanh chóng lùi về phía sau, để tránh cảnh “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết”!
Diệp Tử Long hét to một tiếng, lao ra đuổi theo Diệp Phàm, mặc dù hắn ta đã dùng gen i loại 2 mới nhất do Kawashita Boten cung cấp, nhưng hắn ta cũng không dám coi thường Diệp Phàm, mỗi đòn đánh ra đều dùng hết sức lực!
Vừa lao ra khỏi cửa, Diệp Tử Long đã nhảy phốc lên chiếc bàn gỗ vững chãi đặt bên ngoài, mượn lực nhảy, lao thẳng về phía Diệp Phàm.
Như tia chớp, hai chân của hắn ta hóa thành vô số ảnh ảo trên không trung, ùn ùn kéo đến.
Diệp Phàm xoay người, giơ tay đỡ những cú đá từ Diệp Tử Long, dùng chiêu Lãm Tước Vĩ trong Thái Cực Thôi Thủ, thuận lực để Diệp Tử Long dồn toàn lực xuống.
Nhưng, Diệp Tử Long bỗng nhiên xoay người uốn thành một vòng cung đầy kinh ngạc, hai bàn tay đánh về phía Diệp Phàm.
Chưởng đối chưởng, Diệp Tử Long như bay lên, vậy mà đứng lộn ngược trong không trung đến 10 giây.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, cảnh tượng này vốn chỉ xuất hiện trên phim ảnh, vậy mà khả năng của con người lại có thể đạt đến mức này.
Diệp Phàm trong lòng có chút kinh ngạc, thực lực của Diệp Tử Long dường như có chút bất thường, chưa kể đây chỉ là sức lực thuần túy từ bàn tay, chứ không phải từ nội lực của hắn ta!
“Diệp Tử Long, sao mày đột nhiên lại có được sức mạnh này?”, Diệp Phàm nghi ngờ.
“Ha ha, đợi mày chết rồi, tao sẽ nói cho mày biết, chịu chết đi!”
Diệp Tử Long và Diệp Phàm đập mạnh tay, cả người hắn ta lăn về phía sau, rồi ngã xuống đất, Diệp Phàm cũng lùi lại về sau mấy bước.
Để có được loại gen i này, Diệp Tử Long đã phải trả một cái giá rất lớn và hiệu quả hiện tại cũng khiến hắn ta rất hài lòng.
Chính vào lúc Diệp Tử Long ngã xuống, mũi chân của Diệp Phàm xoay về phía sau, giơ chân đá mạnh vào chiếc bàn gỗ bên cạnh bay về phía Diệp Tử Long.
Nắm đấm mang theo gió mạnh như lập tức chạm đến ngực của Diệp Tử Long, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không thể đề phòng!
Kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Phàm gấp trăm ngàn lần Diệp Tử Long, đây đều là nhờ được rèn giũa từ những thời khắc sinh tử mà có được!
Thế nhưng, Diệp Tử Long lại không chút sợ hãi, ngay lúc nắm đấm của Diệp Phàm sắp đụng tới ngực mình, hắn ta đột nhiên gầm lên một tiếng!
Hắn ta dồn lực vào nắm tay, đấm ra một quyền!
“Bang!”
Nắm đấm của hai người va chạm trên không trung, sau đó cả hai đồng thời lui về sau, Diệp Phàm lùi sáu bước, Diệp Tử Long lùi bốn bước!
Soạt!
Xung quanh vang lên một giọng nói trầm thấp, hai người đối đầu gay gắt, ai mạnh ai yếu, nhìn qua đã rõ!
“Ai có thể cho tôi biết tại sao Diệp Tử Long lại có được sức mạnh như vậy được không?”, phía đông khán đài, có một nhóm người đang đứng, tất cả đều là người của bốn gia tộc lớn còn lại, bọn họ tụ lại với nhau, không thèm để mắt đến các gia tộc khác gần đó.
Người này là người thuộc nhà họ Lâm ở thủ đô, tên là Lâm Khiếu, là em họ của Lâm Thanh Đế.
Vì lời mời của Diệp Tử Long, Lâm Thanh Đế đã từ xa đến thành phố Cảng, vậy mà lại chết ở đó.
Trong khi đó Diệp Tử Long lại sống sót trở về, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thực lực của hắn ta lại giống như cưỡi tên lửa tăng lên vùn vụt.
Chuyện Diệp Tử Long trốn thoát như thế nào, Diệp Phàm rõ hơn ai hết, hắn ta đã từ bỏ một vị cao thủ có hi vọng trở thành tiểu tông sư nhất trong nhánh thì mới có thể thoát thân ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống, sức mạnh của Diệp Tử Long có chút khác thường!
“Diệp Phàm, phần khởi động kết thúc, chuẩn bị nộp mạng chưa?”, Diệp Tử Long thét lên.
“Đến đây!”
Diệp Phàm hét lên một tiếng, anh không tin Diệp Tử Long có thể trở nên mạnh như vậy, dù cho có cường giả cưỡng ép tăng thực lực một cách nhanh chóng, Diệp Tử Long hắn ta cũng không thể tiêu hóa được.
Sao hắn ta có thể đột nhiên có được mạnh như vậy cơ chứ, giống như biến thành một người khác vậy?
Mặt Diệp Tử Long đằng đằng sát khí, nhớ lại lúc bản thân bị Diệp Phàm đuổi về thủ đô như một con chó, mặt hắn ta như biến thành quỷ dữ, miệng rống lên một tiếng.
Không ít người vội vàng giơ tay bịt tai lại, thậm chí một số người ở gần đó còn bị ù tai.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, mọi người liền nhìn thấy áo sơ mi trên người Diệp Tử Long như phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, tất đồng loạt rách toạc ra một đường!
Không phải là bị rách, mà là bị xé toạc bởi luồng khí sinh ra từ trên người hắn ta!
Diệp Tử Long trực tiếp phóng như điên về phía Diệp Phàm, đấm thẳng một quyền!
Diệp Phàm không quan tâm, hai chân co quắp, lao ra ngoài.
“Bịch bịch…”
Lúc nắm đấm của Diệp Phàm được tung ra, giống như tiếng nổ trong không trung, vang khắp trời!
Băng Quyền!
Cực cứng cực mạnh, va chạm với Diệp Tử Long.
Trong sự dứt khoát quyết đoán, không có bất kỳ chiêu thức đặc sắc nào, nhưng trên toàn bộ mặt đất trống, đều là hình ảnh của những quyền đấm, không ngừng được tung ra!
Sau một tiếng động lớn…
Hai con người ngang sức ngang tài bất ngờ dừng lại.
Lần này, Diệp Phàm lùi về sau năm bước, còn Diệp Tử Long chỉ lùi về sau hai bước, lần thứ 4 trong tình thế lùi bước!
“Ha ha ha, con trai Long của ta đúng là con rồng đích thực của nhà họ Diệp, quyền cước như sấm sét, bất khả chiến bại!”, một giọng nói lớn từ khán đài chính truyền đến.
Mặt Diệp Hùng đỏ bừng, sức mạnh của Diệp Tử Long vượt quá sức tưởng tượng của lão ta, lão ta không biết tại sao nhưng chỉ cần có thể nghiền nát Diệp Phàm là được.
“Không sai, chỉ có Diệp Tử Long mới có thể dẫn dắt gia tộc nhà họ Diệp chúng ta đến một tương lai tươi sáng. Tôi thấy trận đấu này không cần đánh nữa, bởi nó cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi!”, người lên tiếng chính là chú ruột của Diệp Tử Long, ông ta chỉ có một cô con gái và luôn coi Diệp Tử Long như con đẻ của mình.
“Diệp Phàm à, chịu thua Tử Long đi, chúng tôi còn có thể giúp cậu nói tốt vài câu, từ giờ cậu làm quản gia cho Tử Long đi, để có một tiền đồ tốt đẹp!”, lời mà Diệp Thục Trân, cô của Diệp Tử Long và cũng là con gái út của Diệp Chấn Đình vừa thốt ra đã khiến mọi người xì xào.
Làm quản gia cho Diệp Tử Long?
Gọi dễ nghe thì là “quản gia”, còn gọi khó nghe, thì chính là “người hầu”, còn không bằng cấp dưới.
Cái này, rõ ràng là muốn sỉ nhục Diệp Phàm!
“Được đó, ha ha ha…”
Diệp Hùng cười lớn: “Tử Long à, cô con đã đề nghị như vậy, dù sao Diệp Phàm cũng là anh họ của con, có thể không giết thì đừng giết vậy. Để cậu ấy làm quản gia ở bên cạnh con, tránh cho người ngoài nói chúng ta không niệm tình thân!”
“Hứ, vẫn còn chưa phân định thắng bại, sao có thể nói là anh họ tôi thắng không được hả?”, Diệp Vi Vi không phục hét lớn.
Diệp Hùng chỉ liếc cô ta một cái, không thèm để ý đến lời nói của một đứa nhóc, Diệp Thục Trân lại quay đầu quát mắng: “Đứa con gái không biết phép tắc, đây không phải chỗ cho mày lên tiếng, trừ phi thằng bố què của mày bước ra đây thì mới có chút tư cách lên tiếng!”
Bố của Diệp Vi Vi bị tật ở chân, thủ đô lại giáp phía bắc nên gió vừa to vừa lạnh, vì vậy bố của Diệp Vi Vi vẫn luôn sống ở phía nam, ngay cả khi cuộc họp gia tộc được tổ chức, ông ấy cũng không đến dự.
Diệp Thục Trân nạt nộ: “Bố mẹ mày không có ở đây, hôm nay tao sẽ thay bọn họ dạy dỗ lại mày!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất