Lưu Tú Cầm không nói, tên đô con không ngừng cười nhạo, người này là người đàn ông đã đưa Lưu Tú Cầm đi, còn chĩa súng vào và tát bà ta.
Lúc trước, Lưu Tú Cầm thậm chí muốn lừa cả con gái ruột của mình, tên đô con này vô cùng khinh thường người phụ này.
Hổ dữ không ăn thịt con, Lưu Tú Cầm này vì tính mạng của chính mình mà có thể bất chấp tất cả.
Khi đó gã ta không nhịn được mà tát cho Lưu Tú Cầm mấy cái tát, may mà Lưu Tú Cầm bị trùm đầu bằng vải đen nên không nhìn thấy mặt tên đàn ông này, nếu không chắc Lưu Tú Cầm sẽ hận gã ta lắm.
Đưa Lưu Tú Cầm đến một bến tàu hẻo lánh, lên một chiếc cano đi về phía biển rộng lớn.
Lâm Thanh Đế vẫn ở trên du thuyền trên biển lớn, nó trôi tới trôi lui không cố định vị trí.
Bên kia, Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân đến câu lạc bộ Lam Điệp do Tần Tiểu Điệp chỉ định.
“Anh Diệp, mời anh đi theo tôi!”, ngay khi bước vào, một cô gái tiếp viên xinh đẹp trong bộ sườn xám xẻ cao ra đón.
Hai người Diệp Phàm theo cô gái vào trong, vừa đi vào, Tần Tiểu Điệp đã nhào về phía Diệp Phàm, mặc kệ Âu Dương Ngọc Quân đi theo phía sau, trên người cô ta mang theo một làn hương thơm.
"Khụ khụ ... Cô Tần, mong cô giữ tự trọng...", Diệp Phàm nhanh chóng vươn tay về phía trước chắn lại, nhưng một thứ mềm mại đàn hồi đã nằm trong lòng bàn tay anh.
Tần Tiểu Điệp thế mà lại... đánh úp bất ngờ vào Diệp Phàm khiến anh sững sờ, nhanh chóng rút tay về.
"Khụ khụ khụ... tôi không cố ý, xin lỗi, xin lỗi ...", anh vô cùng xấu hổ, Âu Dương Ngọc Quân vẫn còn đứng một bên nhìn kìa.
Cô gái tiếp viên kia cũng cực kỳ kinh ngạc, không ngờ Tần Tiểu Điệp lại không kiềm chế như vậy.
"Cô đi ra ngoài trước đi...", Tần Tiểu Điệp vẫy tay để cô tiếp viên đi ra ngoài.
Nhìn về phía Diệp Phàm, Tần Tiểu Điệp có chút tủi hờn: "Không trách anh, là tôi tự nguyện! Nhiều ngày không gặp, ôm một cái cũng không được sao?"
"Khụ khụ, chúng ta bàn chuyện chính trước đã, tương lai còn dài, tương lai còn dài...", lau mồ hôi trên đầu, Diệp Phàm lúng túng nói.
Tần Tiểu Điệp luôn rất dạn dĩ, ngày trước sau khi giúp cô ta báo thù giết bố của mình, cô ta đã nói muốn lấy thân báo đáp.
Cũng may Diệp Phàm ý chí kiên định, bằng không rất có thể đánh mất bản thân trước cô gái quyến rũ này!
“Đây là do anh nói đó!”, Tần Tiểu Điệp nhấn mạnh từng chữ một.
Ngay lập tức, cô ta mỉm cười xinh đẹp, tay mở điện thoại, trên đó có một đoạn video, hình như là camera giám sát trong thang máy.
Bóng dáng của Lưu Tú Cầm được hiện rõ ràng trên đó, sau khi thang máy khởi động, bà ta bắt đầu đeo kính râm và đội mũ rơm lên đầu.
"Ha, thế mà còn có biết ngụy trang cơ...", Diệp Phàm chế nhạo.
“Bà ta ở khách sạn nào, tôi muốn phanh thây bà ta!”, Âu Dương Ngọc Quân càng trực tiếp, lời nói mang theo sát khí sắc bén!
"Khách sạn nghỉ dưỡng San Fino, camera là do thuộc hạ của tôi lấy ra, cô ta là nhân viên phục vụ của khách sạn, tình cờ nhìn thấy Lưu Tú Cầm", Tần Tiểu Điệp nói.
“Thuộc hạ của cô?”, Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, tôi đã nói muốn làm người phụ nữ đứng sau anh, xây dựng mạng lưới tình báo rộng lớn cho anh...", Tần Tiểu Điệp nghiêm túc nói.
“Cô…”, Diệp Phàm cười khổ: “Sao cô phải khổ như vậy chứ?”
“Cô biết mà, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô, không có một chút khả năng nào cả!”, Diệp Phàm nghiêm nghị nói.
Tần Tiểu Điệp thản nhiên cười, ánh mắt quyến rũ nhìn Diệp Phàm: "Tôi cũng không bảo anh chấp nhận tôi. Đây là tôi tự nguyện, coi như Tiểu Điệp báo đáp ân tình của anh, chủ nhân của tôi!”
Khóe miệng Diệp Phàm giật giật: "Để thuộc hạ cô đến tiếp ứng cho tôi, hiện tại chúng ta đi khách sạn San Fino ngay!"
Diệp Phàm hai người lái xe đến San Fino, bởi vì Lưu Tú Cầm chưa trả phòng.
Trên biển cả mênh mông, một chiếc du thuyền sang trọng trôi theo sóng biển, Lưu Tú Cầm lại đang lên du thuyền này
Chiếc du thuyền sang trọng khổng lồ khiến bà ta đỏ mắt không thôi, đồng thời trong lòng cũng oán hận, Diệp Phàm, chính là do Diệp Phàm.
Nếu Diệp Phàm biết điều hoặc là chết sớm, thì hiện tại bà ta đã là mẹ vợ của Lâm Thanh Đế, người ở trên biển lớn hóng gió chính là Lưu Tú Cầm rồi.
Được như thế thì vẻ vang đến mức nào cơ chứ!
Chứ không phải như hiện tại, bị Lâm Thanh Đế cho ăn thuốc độc, mà không có thuốc giải, toàn thân bà ta sẽ bị lở loét mà chết.
Vô cùng thê thảm!
Đi theo tên đô con vào trong du thuyền, bà ta gặp ngay một cô gái xinh đẹp với thân hình nóng bỏng, mặc bikini, đang nắn bóp cho Lâm Thanh Đế!
"Thanh Đế...", Lưu Tú Cầm nhìn thấy Lâm Thanh Đế, nặn ra một nụ cười nịnh nọt, cố gắng tỏ ra hòa nhã nhất có thể.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lâm Thanh Đế ngẩng đầu, khuôn mặt xấu xí gớm ghiếc, ánh mắt như sắp lao vào tấn công người khác không ngừng nhìn về phía Lưu Tú Cầm, làm cho cả người bà ta khó chịu, giống như bị kiến cắn!
Lưu Tú Cầm trong lòng sợ hãi, thật sự là sợ Lâm Thanh Đế đột nhiên lên cơn biến thái, cưỡng bức mình.
Tuy đã ngoài 50 tuổi nhưng bà ta vẫn bảo dưỡng rất tốt, vóc dáng không lộ nét lão hóa, có thể nói sức hút vẫn còn đó!
Nếu không, Hàn Tại Dần cũng không khăng khăng “đại chiến” với bà ta dù phải uống thuốc đông y đắng nghét.
“Thanh Đế, tôi đưa một tin tức cho cậu, cậu có thể cho tôi thuốc giải độc dược được không?”, Lưu Tú Cầm dùng giọng điệu thương lượng.
“Bà muốn bàn điều kiện với tôi?”, Lâm Thanh Đế cười bỡn cợt nói.
Khuôn mặt hắn ta vốn đã xấu đến đáng sợ, hiện tại hắn ta cười còn thấy kinh khủng hơn, Lưu Tú Cầm cảm thấy chút sợ hãi không dám nhìn, sợ gặp ác mộng.
Tuy nhiên, bà ta không những phải nhìn, mà còn phải nhìn một cách thoải mái và tự nhiên, đến nét cười đều phải thể hiện ra ngoài.
Bằng không, nếu Lâm Thanh Đế sẽ cho rằng bà ta chê hắn ta xấu xa, hắn ta có thể tát vào mặt bà ta bất cứ lúc nào.
"Không dám thương lượng điều khoản, nhưng chúng ta là đối tác, cho dù cậu không khống chế tôi, tôi cũng không chạy trốn!"
"Hơn nữa, tôi đoán bây giờ bọn họ đã nghi ngờ tôi. Dù sao cũng là tôi cố ý xuất hiện mới khiến Hạ Sương Nhi mang em gái Âu Dương Ngọc Quân ra ngoài".
“Hơn nữa Âu Dương Ngọc Quân còn suýt chút giết chết tôi, làm sao tôi có thể chạy trốn, nhất định tôi sẽ cùng cậu hưởng vinh quang, cùng cậu gánh khốn khó!”, Lưu Tú Cầm chân thành nói.
"Cùng hưởng vinh quang, cùng gánh khốn khó?"
Nghe vậy, Lâm Thanh Đế chế nhạo, châm chọc nói: "Bà là cái thá gì mà dám so sánh bản thân với tôi!”
"Vả miệng!"
Giọng nói của Lâm Thanh Đế nhất thời lạnh đi, tên đô con bên cạnh rảo bước tới trước mặt Lưu Tú Cầm, trong mắt bà ta lộ ra vẻ kinh hãi.
"Chát…”
Một cái tát mạnh giáng xuống mặt Lưu Tú Cầm, lực đạo của nó trực tiếp làm khóe miệng bà ta nứt ra, máu chảy ra.
"Chát chát…"
Lâm Thanh Đế không kêu ngừng lại, tên đô con liên tục tát mạnh thêm hai cái.
"Dừng!"
Lâm Thanh Đế vung tay, cái tát thứ tư cách mặt Lưu Tú Cầm chưa đầy năm xen-ti-mét mà phải khựng lại.
Lưu Tú Cầm rùng mình một cái, Lâm Thanh Đế cười hả hê: "Dì Lưu, bị tát mấy cái rồi, có phải bà rất hận tôi không..."
“Trên chiếc du thuyền này, bà sẽ là ánh trăng sáng giữa muôn vì sao, chứ không phải giống như bây giờ, bị tát như một con chó, tôi nói đúng không?”, Lâm Thanh Đế đùa cợt.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất