So sánh bà ta với chó? 

             Sắc mặt Lưu Tú Cầm lập tức thay đổi, nhưng Lâm Thanh Đế nói đến nỗi lòng của bà ta nên oán hận nói: “Cậu nói đúng, đều do tên phế vật đó, nếu không phải vì hắn ta thì sao tôi lại phải chịu đựng sự dằn vặt thế này, hắn ta phải chết”. 

             “Haha, hắn ta phải chết, nhưng mà hắn ta ở đâu?”, Lâm Thanh Đế lạnh lùng nhìn bà ta. 

             “Thanh Đế, thuốc giải độc Sang Đan, cậu...”, Lưu Tú Cầm sợ hãi nhìn hắn ta, bà ta sợ mình nói xong lại bị ăn đánh. 

             “Haha...”, Lâm Thanh Đế cười lạnh, rồi nhìn sang một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, âm trầm nói: “A Uy, cả ngày ở trên thuyền, chắc là cô đơn lắm đúng không, bây giờ cậu chủ đây cho cậu một tiếng để phát tiết, có đủ dùng không?”. 

             Người đàn ông vạm vỡ tên là A Uy đó đột nhiên cười âm trầm nói: “Cảm ơn cậu chủ đã thưởng, 1 tiếng là đủ để hai hiệp rồi, hahaha...” 

             A Uy không cao nhưng lại rất vạm vỡ, hắn ta trầm mặt đi về phía Lưu Tú Cầm. 

             Lưu Tú Cầm mặt biến sắc, bà ta ngoài 50 rồi, nếu mà bị làm nhục thì cũng không thiết sống nữa luôn. 

             “Tôi nói, tôi nói, cậu đừng có đến đây”, Lưu Tú Cầm hoảng sợ hét lớn, bà ta không thể nào già rồi mà không bảo vệ được trinh tiết của mình được. 

             Nhưng mà, A Uy giống như không nghe thấy gì vậy, bộ dáng của Lưu Tú Cầm vẫn vô cùng thướt tha, vừa hay phù hợp với khẩu vị của hắn ta. 

             “A, Diệp Phàm về rồi, Diệp Phàm về rồi...”, Lưu Tú Cầm bị dọa hét lớn rồi nói liên thanh. 

             “Đứng lại”. 

             Bà ta vừa dứt lời thì Lâm Thanh Đế hét lớn, A Uy lập tức lùi lại vị trí ban đầu. 

             Diệp Phàm, hắn ta cũng đoán được là Diệp Phàm, ngoài anh ra thì hắn ta không nghĩ được Lưu Tú Cầm có được tin tức hữu dụng nào nữa. 

             Hắn ta biến thành bộ dạng như con quỷ bây giờ, tất cả đều là do Diệp Phàm. 

             Một cảm giác phẫn nộ đến tận cùng tỏa ra từ người Lâm Thanh Đế, hắn ta nhìn chằm chằm Lưu Tú Cầm: "Nói, hắn ta ở đâu?" 

             “Ở khu biệt thự số một, hôm nay vừa về đến nơi”, Lưu Tú Cầm nói. 

             “Chỗ các người ở?”, Lâm Thanh Đế nhìn chằm chặp bà ta: “Không phải bà bị đuổi ra rồi hay sao? Ngay cả cửa lớn của biệt thự đó còn không được vào thì sao mà biết được hắn ta về rồi?”. 

             “Tôi mua chuộc một tên bảo vệ ở đó, cậu ta nói với tôi thế...”, Lưu Tú Cầm nói. 

             “Hóa ra là thế...” 

             Lâm Thanh Đến suy nghĩ, biết được Diệp Phàm về thành phố Cảng rồi, nhưng lại không thể nào tấn công vào khu biệt thự số một đó được. 

             Thực lực của Diệp Phàm, hắn ta vô cùng rõ ràng, ngay cả Lâm Phố cũng bị giết chết rồi, trong tay hắn ta bây giờ không có cao thủ nào có thể giết chết được Diệp Phàm, chỉ còn cách phục kích anh thì mới được. 

             Nếu không, kể cả có phái một đoàn Tiểu Tông Sư đến giết Diệp Phàm thì cũng chỉ thất bại mà thôi. 

             “Thanh Đế, cậu có kế hoạch gì không?” 

             “Tốt nhất là giết Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân luôn”, Lưu Tú Cầm cay nghiệt nói. 

             Lâm Thanh Đến ngẩng đầu nhìn chằm chằm bà ta, rồi cưởi khẩy: “Lưu Tú Cầm, có phải bà còn giấu tôi chuyện gì không, không nói ra hết...” 

             “Tôi... không có, tuyệt đối không có...”, Lưu Tú Cầm xua tay. 

             “Haha, nếu mà bà nói ra thì tôi sẽ đưa thuốc giải độc Song Đan cho bà...” 

             Lâm Thanh Đế vỗ tay một tiếng, lập tức có một người rời đi, đến khi trở lại thì trong tay đã cầm theo một hộp gấm. 

             Lâm Thanh Đế cầm lấy hộp gấm đó, sau khi mở ra, bên trong có chứa một viên thuốc màu trắng. 

             “Nhìn thấy chưa, đây là thuốc giải độc, chỉ cần bà nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cho bà ngay...”, Lâm Thanh Đế nhấc chiếc hộp gấm lên. 

             Lưu Tú Cầm vô cùng kích động, nhưng lại không đến lấy, bà ta sợ nhỡ như Lâm Thanh Đế đưa thuốc giả cho mình thì bà ta lỗ lớn rồi. 

             “Thế nào, sợ đồ giả sao?”, Lâm Thanh Đế chế nhạo: “Nếu đã như thế thì tôi sẽ hủy nó luôn, dù gì cũng chỉ là một viên thuốc giải độc mà thôi, bí mật của bà cứ mang đi gặp Diêm Vương đi”. 

             Nói xong, Lâm Thanh Đế giơ cao viên thuốc màu trắng trên tay, làm bộ như chuẩn bị vứt vào ly rượu bên cạnh. 

             Lưu Tú Cầm cắn răng: “Tôi nói, cậu đưa cho tôi trước...” 

             Lâm Thanh Đế vung tay vứt viên thuốc cho bà ta, viên thuốc theo đó mà bay thẳng ra ngoài. 

             “Vút”. 

             Lưu Tú Cầm dùng hết sức để bắt được nó, rồi đặt trước mũi ngửi. 

             Nói ra cũng lạ, viên thuốc này toát ra mùi thuốc bắc nhưng sau khi bà ta hít hai hơi thì lại cảm nhận được một cảm giác vô cùng dễ chịu. 

             Kể từ khi bị ép uống độc Song Đan đó xong, bà ta cứ cảm thấy ngứa ngáy khắp người, chỉ lo lắng rằng cơ thể sẽ bị lở loét, nên cả đêm không được ngủ yên. 

             Viên thuốc màu trắng này, khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nên cắn răng rồi lập tức để nó vào miệng, không cần nước mà cứ thế nuốt xuống. 

             “Thoải mái”. 

             Thật sự rất thoải mái, Lưu Tú Cầm chỉ cảm thấy trong người mát lạnh, cả người như tràn trề sức lực. 

             “Được rồi, có thể nói được rồi”, Lâm Thanh Đến cười như không cười nói. 

             “Tối mai, hội thương mại thành phố Cảng sẽ tổ chức một buổi họp hữu nghị giữa các tập đoàn. Địa điểm tổ chức là ở trên tàu du lịch Tissot. Hàn Tuyết sẽ tham gia buổi tiệc này, bên cạnh nó có một người phụ nữ bảo vệ cho nó. Còn muốn làm như thế nào thì cậu tự mình nghĩ đi, tôi chỉ có một yêu cầu, chính là không được khiến Hàn Tuyết bị thương”, Lưu Tú Cầm trầm giọng nói. 

             Số người biết được tin tức này không nhiều, nhưng bà ta có cách lấy được. 

             Là mẹ ruột của chủ tịch công ty Công Nghệ Tuyết Phàm, ở công ty không khó để bà ta nắm được thông tin lịch trình của Hàn Tuyết. 

             Lâm Thanh Đế trầm tư suy nghĩ, hắn ta chưa từng nghĩ đến việc cùng phục kích Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân, hai người cùng nhau kết hợp lại thì độ nguy hiểm vô cùng cao. 

             Phải để cho hai người đó lần lượt bị phục kích, mới là cách làm an toàn nhất. 

             Lâm Thanh Đế nhìn Lưu Tú Cầm: “Bà đi đi, cứ yên tâm đợi cậu chủ đây mã đáo thành công”. 

             “Được, Lưu Tú Cầm tôi chúc cậu mã đáo thành công”, Lưu Tú Cầm vô cùng vui mừng, bà ta sớm đã muốn rời khỏi cái nơi chết tiệt này rồi. 

             Lưu Tú Cầm được người khác dẫn ra ngoài, sau khi bà ta đi thì Lâm Thanh Đế nở một nụ cười vô cùng độc ác. 

             “Thuốc giải?” 

             “Ở đâu mà có thuốc giải chứ, đây là những gì mà bà mong muốn có được, muốn được chết sớm, haha...” 

             Lâm Thanh Đế cười vô cùng nham hiểm, độc Song Đan được tạo ra nhờ việc nấu chảy các chất độc lại với nhau, thuốc giải lấy ở đâu cơ chứ? 

             Viên thuốc màu trắng mà Lưu Tú Cầm nuốt xuống kia cùng là một loại thuốc độc, khổ thân bà ta còn nghĩ đó là thuốc giải. 

             Tại khu nghỉ dưỡng San Fino, sau khi Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân đến, dưới sự giúp đỡ từ mấy người đàn em của Tần Tiểu Điệp, hai người đi vào căn phòng của Lưu Tú Cầm. 

             Vali của bà ta ở đây, một số đồ trang sức thì vẫn còn trên bàn, thậm chí còn có một chiếc bánh hamburger đang ăn dở. 

             Kiểm tra kĩ càng một lượt thì nhóm người của Diệp Phàm khẳng định, bà ta vẫn sẽ quay lại. 

             Ở bên ngoài, sau khi được đưa trở lại bờ, Lưu Tú Cầm không quay về khách sạn ngay mà thay vào đó, bà ta chạy đến một nhà hàng thịt nướng, gọi vài chai bia, vài xiên thịt rồi ăn một cách vui vẻ. 

             Không phải bà ta kì quái, mà sợ hãi nhiều ngày như vậy cũng nên được giải tỏa rồi. 

             Uống đến khi say choáng váng mới đứng dậy, bà ta đã đặt vé máy bay để sáng mai bay thẳng đến đảo Hải Nam. 

             Lần này nếu không nhận được tin tức Diệp Phàm chắc chắn đã chết, thì bà ta sẽ không quay lại nữa, hơn 10 triệu tiền mặt, đủ để bà ta sống trong một thời gian dài. 

             Loạng choạng về đến khách sạn, Lưu Tú Cầm quẹt thẻ mở cửa, cũng không bật đèn lên mà nương theo ánh đèn tường đi vào phòng. 

             Bà ta cảm giác như mình nhìn thấy hai người, nghĩ là phục vụ nên lập tức mắng: “Mau cút ra ngoài, không được cho phép mà đã vào, cẩn thận tôi kiện các người, mau cút đi”. 

             “Tách”. 

eyJpdiI6ImlQeW85ZkxZc1FPaVBJQmFOY0FCVFE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9xdlMzVlVLWmdXMjMzWGVkbGZIRjFYRFZrMEs2cGwxWjdUODM5UjBDREdXYk9LRmxIbmFxTDBJNEtKck95UFFNeWcwNUV3cklEWTd5aUFEWG4zTm15ZjBMMmRmSEowSVVPRTlDS0lHR2x6K2RcL0F5V3ZkdzVDK21rR1wvN3ZJeFdpVnR5NlFVZHQ0Y3dTYzJCQU10Q1RmdmJHQVdCT2x4U3ZmZU0rVEJEcEc3emlOdWIxZjVJMFJEUWFiU0ZoUGRiR0FXejBVS2JvSkpJdDBFN1pEZW1cL1gxSXplcExpVExLRDNJK1Zjc0hnWkdcLzJDVEptVnNsYVhXTk9YNVp3ZXZcL2gwejRocFFGMDR4akp0NW9ybG5Xc3ZqVnlIZ21mSlYwb2NXYlNENm9cLzlLcWl5Q0FcL041bUd5QlFWVmI2SG1OMHVBblwvNko1aHloemFueTlnTkZ2ZE5rMlBQb1NmQWtuSkFUeHBJcURYa2l2bVVNZEkwWEtIYXdQbnpZXC9QbjRHNVdMYmZvSWlibW8yMVE3OHVqZVorZ1E9PSIsIm1hYyI6IjM2Yjk2NDVmYTAyMGUzMjdjZjExMTYzZjhjMmIxMWUyZWM1MzFiZTQ0ZWU0MjgzZTM4NTgyN2U0ZTg3YWNkZGUifQ==
eyJpdiI6Ikt2cnJNQzVmcmtsMEFrT2NlTk5lMWc9PSIsInZhbHVlIjoiU1UrNWd4SmdtNm5PVEFvYW1nREVkUW51MFwvTldXUUdYajB4bjJLTCtjY3pCc0U5R0tTRWZLb3kzckFDYVd2Q0x5QkJHXC8zTTIySWpRXC90Y3BRVUNQeWpqclBPaE5SXC9vMDJGNWx3YW9IcVBBeU5vWGcyVGdsUzh5aG03WmEyM2V3VlBIM1Q3RTM4ZnBTamZwZmg0YlFHbzJ2OTFJZWhHODFVSzJ0WlB5NVNYd3h4OFRDTSt0SFpOdnptTlJBWmptMWlMbmZqMUtMc3pORHpuMmtlaWZHMnlRTlY2NkRGOVYxMlFUM0dSSnVHVE09IiwibWFjIjoiNWM1YzZmYTVkYjA2MjdmNjBlMjlkZjVjNmY4MGYyNWE3MDUzMGNiYWQ4MGE4YTA2NGFlNmEzODFmZmMxYzU1OCJ9

             Lưu Tú Cầm, tỉnh rượu ngay lập tức.

Ads
';
Advertisement
x