Bên trong khách sạn, Lưu Tú Cầm hét lớn, bà ta cảm giác như mình gặp phải quỷ rồi, làm sao có thể nhìn thấy Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân ở đây chứ?
Hơi men trong bà ta gần như tan ngay lập tức.
"Chạy!"
Sau khi tỉnh táo, suy nghĩ đầu tiên của bà ta là chạy, lấy dùng hết sức để chạy!
Nhưng làm sao bà ta có thể chạy trốn được?
Thân hình Âu Dương Ngọc Quân lóe lên, trực tiếp nắm lấy vai bà ta, túm bà ta phải quay lại.
"A. . ."
Lưu Tú Cầm gào lên: "Cậu làm gì vậy! Đồ bất lịch sự, cưỡng hiếp phụ nữ nhà lành, tôi phải gọi cảnh sát tới bắt cậu..."
Lưu Tú Cầm hét lên, bà ta sợ chết khiếp, ý đồ dùng tiếng thét của mình để thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
"Chát..."
Âu Dương Ngọc Quân tát thật mạnh vào mặt bà ta, Lưu Tú Cầm thét chói tai, trên mặt hiện lên cả dấu một bàn tay đỏ như máu.
Một cái tát, miệng trực tiếp chảy ra máu, từ đó có thể thấy Âu Dương Ngọc Quân đã tát mạnh đến cỡ nào!
Một cái tát mà vẫn chưa hết giận, Âu Dương Ngọc Quân giơ tay liên tiếp tát mấy cái.
Lưu Tú Cầm hét lên trong đau đớn, khuôn mặt đã sưng tấy, trông vô cùng thê thảm.
"Dừng lại, dừng lại đi...", Lưu Tú Cầm hét lên, hàm răng bị đánh đến mức lung lay, bà ta giống như một bà điên, hoàn toàn khác với một phu nhân nhà giàu vừa rồi.
Âu Dương Ngọc Quân dừng lại, đá bà ta ngã xuống đất.
Lưu Tú Cầm trực tiếp kêu khóc lớn: "Súc sinh, các người là súc sinh..."
"Diệp Phàm, tôi là mẹ chồng của cậu, các người cấu kết lén lút đánh tôi, tôi sẽ tố cáo với Hàn Tuyết, bảo nó ly hôn với cậu...", Lưu Tú Cầm điên cuồng, trong lòng tức giận đến cực điểm, đồng thời cũng sợ hãi đến cùng cực, bà ta sợ chết!
“Ly hôn?”, Diệp Phàm cười lạnh: “Nói đi, Hy Hy ở đâu! Nói ra thì chúng tôi có thể để bà chết một cách nhẹ nhàng, không nói thì... ha ha...”
Tiếng cười đầy sát khí khiến Lưu Tú Cầm lạnh cả sống lưng.
Sự kinh hãi bao phủ cả mặt bà ta, chuyện của Hy Hy đúng là có liên quan đến bà ta, nhưng làm gì bằng chứng xác thực. Hôm đó bà ta và Hạ Ngọc Thiền đi phía trước, hoàn toàn không tiếp xúc với hai người Hy Hy .
Có lẽ đám Diệp Phàm chỉ suy đoán thôi, đúng vậy, chỉ là suy đoán!
“Cậu nói nhảm! Ngày đó tôi đi cùng với Hạ Ngọc Thiền, hai người Hy Hy bị bắt cóc thì sao tôi biết được, chỉ là trùng hợp thôi! Chắc chắn là do kẻ thù của cậu làm đó!”, Lưu Tú Cầm hét lớn, bà ta không thể thừa nhận.
"Phải rồi, tôi biết rồi, Diệp Phàm, cậu là tên khốn kiếp! Kẻ thù của cậu bắt cóc Hy Hy, cậu sợ ảnh hưởng đến tình anh em của mình nên mới đổ tội lên đầu tôi, nói là tôi làm, lòng dạ cậu thật thâm độc!”
Đầu óc Lưu Tú Cầm nhanh chóng suy nghĩ, trực tiếp vu vạ ngược lại, sau khi rống lên còn trừng mắt nhìn Âu Dương Ngọc Quân: "Âu Dương Ngọc Quân, chuyện em gái cậu bị bắt cóc có liên quan đến Diệp Phàm, cậu tìm tôi làm gì? Thế này không công bằng?"
"Công bằng?"
"Bà nói công bằng...", Âu Dương Ngọc Quân tức giận đá vào bụng Lưu Tú Cầm.
"Á..."
Lưu Tú Cầm kêu thảm thiết, một người phụ nữ sao có thể chịu được cú đá của Âu Dương Ngọc Quân, bà ta bị đá bay, món nướng vừa ăn xong liền bị ói ra ngoài.
Trong căn phòng lập tức tràn ngập một mùi khó ngửi, vô cùng kinh tởm!
Lưu Tú Cầm thê thảm vô cùng, Diệp Phàm nhíu mày, rút ra mấy cái khăn giấy để bịt mũi.
Anh đi lên phía trước, mặt lạnh như băng: "Lưu Tú Cầm, tôi thật không biết đã chọc giận gì bà mà muốn giết tôi hết lần này tới lần khác. Đã thế, giết tôi thì cũng thôi đi, khi Hàn Tại Dần quỳ xuống trước mặt mình, tôi đã cho bà một cơ hội nhưng bà lại không trân trọng nó, thay vào đó, bà lại có mưu đồ với Hy Hy, bà không chết thì ai sẽ chết? "
Lưu Tú Cầm ôm bụng gào thét, cảm thấy vô cùng sợ hãi, Hàn Tại Dần quỳ lạy Diệp Phàm?
Trong nháy mắt, bà ta đã thông suốt rất nhiều, hóa ra lúc Công Nghệ Tuyết Phàm mới được thành lập, bà ta trở về từ thủ đô, Diệp Phàm lại tha cho mình.
Hóa ra là Hàn Tại Dần đã quỳ xuống cầu xin Diệp Phàm cho bà ta một cơ hội, không ngờ còn có chuyện như vậy, mặt mũi của Hàn Tại Dần cũng lớn thật!
Con ngươi đảo một vòng, bà ta hét lên: "Tôi không biết cậu nói gì, chuyện Hy Hy không liên quan gì đến tôi, tôi muốn gặp bố cậu, muốn gặp Hàn Tại Dần..."
Nếu Hàn Tại Dần có mặt mũi như vậy, dập đầu một cái là có thể khiến Diệp Phàm tha cho bà ta một lần, vậy cứ để Hàn Tại Dần dập đầu lần nữa là được rồi.
Cùng lắm thì để ông ta cũng dập đầu với Âu Dương Ngọc Quân, chỉ cần có thể thoát khỏi kiếp nạn này, bà ta sẽ ra nước ngoài, không bao giờ trở lại nữa.
"Ha ha, gặp Hàn Tại Dần, để ông ta cầu xin cho bà sao?"
Diệp Phàm chế nhạo, kéo một cái ghế đẩu rồi ngồi xuống: "Không thể được, bà không có cơ hội đâu, nói đi, Lâm Thanh Đế đang ở đâu?"
Lưu Tú Cầm trong lòng chấn động, nhanh chóng nói: "Lâm Thanh Đế đã chết, có cái gì để nói đâu..."
"Hừ, để tôi xem bà diễn đến khi nào!"
"Lâm Thanh Đế bị nổ tung trên ca nô, rơi xuống nước nhưng lại được tàu chở hàng cứu. Vết thương vừa tốt lên thì kẻ lòng lang dạ sói này đã giết chết hai bố con trên tàu chở hàng. Bà nói hắn ta đã chết, bà thấy thi thể chưa?”
Lưu Tú Cầm lạnh cả người, Lâm Thanh Đế tất nhiên chưa chết, bà ta vừa gặp lúc nãy mà, không ngờ chuyện này mà Diệp Phàm cũng biết.
Chỉ là Diệp Phàm không biết Lâm Thanh Đế ở đâu, như vậy thì dễ nói rồi, chỉ cần mình ngậm miệng thật chặt, Diệp Phàm chẳng lẽ còn có thể nghiêm hình bức cung bà ta sao?
"Tôi không biết cậu nói cái gì, hắn ta sống chết liên quan gì đến tôi? Các người đánh đập tôi, tôi phải báo cảnh sát ...", Lưu Tú Cầm ép buộc bản thân phải bình tĩnh, tay lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát, Âu Dương Ngọc Quân giật lấy điện thoại của bà ta.
"Đưa điện thoại cho tôi...”, Lưu Tú Cầm hét lên, Âu Dương Ngọc Quân đá bà ta ngã xuống đất.
“Lưu Tú Cầm, tôi biết bà cứng miệng, vậy tôi sẽ đánh cho tới khi nào bà nói mới thôi!”, Âu Dương Ngọc Quân rống lên.
"Cậu không thể, tôi là mẹ của Hàn Tuyết, con bé mà biết..."
"Chát...", Âu Dương Ngọc Quân tát vào mặt bà ta: "Bà là mẹ của ai thì liên quan gì tôi...”
Âu Dương Ngọc Quân nắm tóc Lưu Tú Cầm bắt đầu hành hung, tiếng kêu của bà ta thảm thiết làm người sợ hãi.
Lưu Tú Cầm đau đớn cầu xin tha thứ nhưng vẫn không chịu mở miệng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn, không hề có ý ngăn cản.
"Rẹt rẹt..."
Lưu Tú Cầm giãy dụa, quần áo trên vai bị xé nát, Diệp Phàm nheo lại mắt.
Nhanh chóng túm lấy Âu Dương Ngọc Quân: "Ngọc Quân, tạm dừng lại đã..."
Âu Dương Ngọc Quân dừng lại. Lưu Tú Cầm hét thảm, mặt đầy máu.
Nhưng bà ta vẫn cứng miệng, khăng khăng rằng chuyện kia không liên quan gì đến mình.
Diệp Phàm che mũi đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ vai bị lộ ra ngoài của Lưu Tú Cầm.
"Diệp Phàm, cậu muốn làm gì?"
Diệp Phàm đột nhiên kề sát, nhìn chằm chằm cái vai trần của bà ta, làm cho bà ta hoảng sợ la lên: "Tôi là mẹ chồng cậu! Thằng cầm thú, cậu là cầm thú..."
Diệp Phàm mặc kệ bà ta, anh thà vừa mắt heo nái chứ chẳng để mắt Lưu Tú Cầm đâu.
"Ha ha, sắp chết rồi mà còn kín miệng như vậy, bội phục, thật sự bội phục..."
Diệp Phàm đột nhiên bật cười, anh lấy khăn giấy nhanh chóng quẹt qua vai của Lưu Tú Cầm một cái, khiến bà ta sợ đến hét lên không ngừng.
Vẻ giễu cợt trên mặt Diệp Phàm càng thêm hiện rõ: "Lưu Tú Cầm, bà bị lừa rồi, tôi đoán kẻ đó là Lâm Thanh Đế!"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất