Độc Sang, Lâm Thanh Đế...
Những từ này làm Lưu Tú Cầm hoảng sợ, bà ta quay đầu nhìn về phía bả vai của mình.
"A..."
Bà ta lại hét toáng, hoảng sợ kêu lên: "Không thể nào, tôi đã uống thuốc giải rồi mà, sao lại như vậy được..."
Trên bờ vai vốn trắng nõn của bà ta có những mụn nhọt đỏ như nụ hoa, nhìn chúng trông như sắp thối rữa.
Hét lớn rồi Lưu Tú Cầm dùng tay gãi, một mụn nhọt đỏ bị bà ta gãi trúng thì lập tức chảy ra mủ màu vàng nhạt, cảm giác đau nóng lan khắp toàn thân.
"Hồng Lang Độc Sang, một trong những loại độc tàn ác nhất ở Miêu Cương, người trúng độc thì toàn thân nổi đầy mụn mủ, đau đớn mà chết, vô cùng khổ sở, thê thảm không gì sánh bằng...", Diệp Phàm nói.
"Không thể, tôi đã uống thuốc giải rồi...", Lưu Tú Cầm hét lên, những gì Diệp Phàm nói giống hệt Lâm Thanh Đế, nhưng bà ta đã uống thuốc giải rồi mà.
"Hồng Lang Độc Sang vốn dĩ không có thuốc giải. Thuốc giải được đưa cho bà có lẽ chỉ là một viên thuốc độc khác!"
Diệp Phàm đột nhiên quát to: "Lưu Tú Cầm, nói thật đi, Lâm Thanh Đế đang ở đâu?"
"Không thể, tôi uống thuốc giải rồi..."
Lưu Tú Cầm vừa khóc vừa gãi mạnh vào vai mình, mủ vàng nhạt lẫn với máu không ngừng chảy ra, trông vô cùng kinh tởm.
Toàn thân mọc đầy mụn nhọt độc mà chết, bà ta sợ hãi đến vỡ mật mất.
"Lưu Tú Cầm, nói cho chúng tôi biết Lâm Thanh ở đâu, tôi có thể tìm cách giúp bà kéo dài mạng sống...", Diệp Phàm hét lên.
Lưu Tú Cầm sững sờ, như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng mà hét lớn: "Cậu không lừa tôi chứ? Nếu cậu lừa tôi, có thành quỷ, tôi cũng không buông tha cậu!"
“Nói đi!”, Diệp Phàm thờ ơ nói.
Đến lúc này, mọi suy đoán đã được xác nhận, Lưu Tú Cầm đã liên lạc với Lâm Thanh Đế, bày kế để bắt cóc Hy Hy.
Âu Dương Ngọc Quân nắm chặt hai tay, rất muốn đấm chết bà ta.
Lòng Lưu Tú Cầm đầy oán hận, Lâm Thanh Đế vậy mà đi lừa bà ta, trong lòng hận chết Lâm Thanh Đế.
Bà ta nghiến răng nói: "Lâm Thanh Đế đúng là không chết, hắn ta đang ở trên một chiếc du thuyền. Vụ bắt cóc Hy Hy là do hắn ta ra lệnh tôi đi làm, nhưng mà tôi bị ép buộc, hắn ta cho tôi uống thuốc độc, nếu tôi không nghe lời thì sẽ chết! Tôi là bị ép buộc!"
"Bốp..."
Âu Dương Ngọc Quân lại đá lên người bà ta, Lưu Tú Cầm thảm thiết hét lên một tiếng.
Diệp Phàm vội vàng đưa tay ra ngăn cản, bây giờ còn chưa phải lúc giết Lưu Tú Cầm, anh lạnh lùng nói: "Đừng cho mình lý do ngụy biện nữa. Với sự ác độc của bà, trước tiên bà chắc chắn sẽ đồng ý với Lâm Thanh Đế trong việc bắt cóc Hy Hy rồi lại vì Lâm Thanh Đế không tin tưởng cho nên hắn ta mới cho bà uống thuốc độc, dù sao thì bà cũng có tiền lệ chạy trốn rồi! "
Ánh mắt Lưu Tú Cầm kinh hãi, Diệp Phàm nói không sai chút nào, bà ta còn nghi ngờ liệu lúc đó có phải Diệp Phàm cũng ở gần theo dõi hay không.
"Hừ!"
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, xem ra anh đoán đúng rồi.
"Nói đi, nói tất cả kế hoạch của Lâm Thanh Đế ra, tôi sẽ tìm cách để giúp bà kéo dài mạng sống.”
Để được sống, Lưu Tú Cầm không dám giấu giếm, nói rõ tất tần tật, bao gồm việc tiết lộ cho lâm Thanh Đế biết chuyện tham gia hội nghị giao lưu giữa các doanh nghiệp của Hàn Tuyết.
“Uổng cho người làm mẹ, bà không xứng làm mẹ!”, Diệp Phàm cũng phẫn nộ, Lưu Tú Cầm lại dùng Hàn Tuyết làm mồi nhử, mục đích vẫn là để dụ anh ra rồi giết chết.
"Tôi không có tình nguyện mà, hắn ta lấy thuốc giải để ép tôi! Tôi không còn cách nào khác, hơn nữa tôi cũng nói rồi, tôi còn kêu hắn ta bảo đảm an toàn cho Hàn Tuyết...", Lưu Tú Cầm sợ hãi giải thích.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra, hiện ra trên màn hình đang ghi âm: "Những thứ này, tôi sẽ cho Tiểu Tuyết nghe để giảm bớt sự hổ thẹn của cô ấy sau khi bà chết!”
Sắc mặt Lưu Tú Cầm thay đổi, bà ta mở miệng chửi rủa: "Chẳng phải cậu nói giúp tôi kéo dài mạng sống sao? Cậu không giữ chữ tín thì sẽ bị sét đánh, chết không tử tế…”
Diệp Phàm cười nhạt: "Tôi đương nhiên giữ chữ tín, chỉ là quên nói với bà, với loại kịch độc Hồng Lang Độc Sang này, muốn kéo dài mạng sống thì chỉ có cách duy nhất là tiếp tục dùng độc đan, lấy độc trị độc cho đến khi tất cả các độc tố bộc phát, chết bất đắc kỳ tử, miễn cho mỗi ngày lại mọc thêm nhọt độc, sống không bằng chết…”
"Ác ma... Diệp Phàm cậu chết cũng không yên thân đâu, cậu sẽ chết không toàn thây...", Lưu Tú Cầm chửi ầm lên, bà ta vẫn là không thoát khỏi cái chết.
Diệp Phàm đánh một chưởng vào cổ Lưu Tú Cầm, cổ bà ta quẹo đi, mang theo gương mặt đầy thù hận ngất xỉu.
Diệp Phàm gọi điện cho Lý Thế Hằng, bảo ông ta phái mấy người đến dẫn Lưu Tú Cầm đi, nhốt lại trước.
“Anh Phàm, chúng ta phải làm sao?”, Âu Dương Ngọc Quân sốt ruột hỏi.
Hiện tại họ đã biết Lâm Thanh Đế đang ở trên du thuyền trên biển, nhưng biển cả mênh mông, muốn tìm được là chuyện không dễ dàng.
Tuy nhiên, điều đáng mừng là Hy Hy không ở trên du thuyền mà lại bị giam trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Đây thông tin duy nhất có liên quan đến Hy Hy mà Lưu Tú Cầm có thể cung cấp.
Diệp Phàm suy tư một chút: "Tìm thôi, phát động toàn nhân lực đi tìm, phương hướng là ở ngoại ô phía nam ven biển, Lâm Thanh Đế ở trên du thuyền, không lên đất liền chính là vì an toàn".
"Từ đó có thể phán đoán, Hy Hy chắc chắn bị nhốt ở nơi gần biển, như vậy hắn ta mới có thể thuận tiện chỉ huy!”
Diệp Phàm lập tức gọi một cuộc, đồng thời sử dụng quyền hạn của Ám Long Hoa Hạ, yêu cầu Trần Hoa điều động camera giám sát tất cả các đoạn đường ở vùng ngoại ô phía nam để xem có phương tiện khả nghi nào không.
Phía nam thành phố Cảng, trong một nhà máy xi măng bỏ hoang, Hy Hy đứng dậy từ mặt đất, chạy đến trước mặt một người đàn ông.
Cô bé mở đôi mắt to đẹp long lanh, đáng thương nói: "Chú ơi, cháu đói rồi, chú có gì ăn không!"
Tên đàn ông cau mày mắng: "Sao mày nhiều chuyện như vậy, không có đồ ăn, không có ý thức của kẻ bị cầm tù à!”
Hy Hy không bị trói, chỉ một mình ở đây, có bốn người đàn ông cường tráng đang canh giữ cô bé.
Cô bé không bị trói, có thể tự do hoạt động trong nhà, nhưng cô bé thích nói lảm nhảm, bốn tên đô con trong nhà đều đã nói chuyện cô bé một lần.
Thậm chí bọn họ còn suýt bị Hy Hy đánh lừa, dẫn cô bé đi ra ngoài hít thở không khí, quỷ mới biết trong đầu óc đứa bé gái mới hơn năm tuổi này đang suy tính cái gì.
Người bị bắt cóc không những không sợ hãi mà còn cùng bọn bắt cóc trò chuyện sôi nổi!
Bị mắng, Hy Hy cũng không sợ hãi, trợn to mắt rồi tháo sợi dây chuyền trên cổ ra: "Anh ơi, đây là sợi dây chuyền đá quý, em đưa cho anh, anh mua đồ cho em ăn được không? Các anh bảo vệ em cũng vừa đói vừa mệt, em chỉ là đứa con nít, cũng không thể chạy trốn được mà!"
Giọng nói mềm mại dễ thương, mang hàm ý cầu xin, Hy Hy lại có vẻ ngoài đáng yêu, tên đô con nhíu mày, trong lòng lại có chút bị sự đáng yêu này chinh phục.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là chiếc vòng cổ ngọc bích trong tay Hy Hy rất đẹp.
Tên đô con nhận lấy nó, xem xét kỹ càng, xác định nó có giá trị rất lớn!
Tên đô con thảo luận với ba người còn lại, bọn họ cũng đã lâu không ăn gì, nói vài câu rồi tên đô con cầm sợi dây chuyền đi ra ngoài.
Trên đường đến khu ngoại ô phía nam thành phố Cảng, Diệp Phàm hai người đang vội vàng lái xe, đột nhiên di động của Âu Dương Ngọc Quân vang lên báo động, cậu ta nhìn thấy một chấm đỏ đang nhanh chóng di chuyển về phía mình.
"Vèo..."
Âu Dương Ngọc Quân vui mừng hét lên!
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất