Trên màn hình điện thoại của Âu Dương Ngọc Quân xuất hiện một chấm đỏ, chấm đỏ đang di chuyển rất nhanh, nghe thấy lời của cậu ta, Diệp Phàm trực tiếp bẻ đuôi xe một cú ngoạn mục 

             “Muốn tìm đường chết à, ở trên đường ra mà vẻ cái gì chứ...” 

             “Đáng chết, thằng điên bệnh hoạn…” 

             Chiếc xe hơi đang chạy nhanh bất thình lình quay ngoắt 180 độ, gây ra tiếng phanh chói tai trên đường. 

             Chiếc xe hơi dừng lại, tiếng chửi bới không ngừng vang lên, song Diệp Phàm không nghe thấy. 

             Với một cú đạp ga, chiếc xe lại phóng đi nhanh như tên bắn. 

             “Anh Phàm, trong dây chuyền của Hy Hy có một thiết bị định vị, có điều phạm vi và khoảng cách bị giới hạn. Bây giờ thiết bị định vị lại đang phát tín hiệu...”, vẻ mặt Âu Dương Vũ Quân phấn khích khi giải thích. 

             “Ha ha ha, đúng là trời giúp chúng ta...”, Diệp Phàm không nhịn được cười lớn một tiếng, đạp mạnh chân ga, họ cách chấm đỏ trên màn hình càng lúc càng gần. 

             Bên trong tổng bộ võ đường ở Tam Nguyên Lí, thành phố Cảng, Đường Kỳ Tài đang chau mày, đứng trước mặt gã ta là ba người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen. 

             Ba người bọn họ chính là người mang tin tức do Lâm Thanh Đế cử đến, mục đích là đề nghị hợp tác với Đường Kỳ Tài. 

             Đường Kỳ Tài cùng với đệ tử của Lăng Tiêu Sơn là Chung Dật Phi, Đỗ Trạch và Lâm Vân đều ở đây! 

             “Cậu Đường, đây là một cơ hội tuyệt vời để giết chết Diệp Phàm, cậu chủ nhà tôi mời các cậu cùng gia nhập, đừng bỏ lỡ cơ hội này!” 

             Một người đàn ông mặc đồ đen thấy Đường Kỳ Tài có chút do dự, lên tiếng nhắc nhở. 

             “Hừ, ý của anh là chúng tôi không có cách nào chế ngự Diệp Phàm sao?”, Lâm Vân lập tức bất mãn. 

             “Thưa cô, nói vậy là không đúng, thực lực của Diệp Phàm như thế nào, chúng ta đều biết rất rõ, cùng nhau vây giết hắn há chẳng phải tốt hơn sao?”, người đàn ông lạnh nhạt nói. 

             “Hừ, Lăng Tiêu Sơn chúng ta không cần phải hợp tác với người khác, một mình sư huynh tôi cũng đủ lấy đầu của Diệp Phàm rồi!”, Lâm Vân giận dữ nói. 

             “Ha ha, Lăng Tiêu Sơn đúng là một môn phái võ đạo nổi tiếng nhất nhì của thành phố Cảng, nhưng trừ phi Lăng Tiêu Sơn các vị phái đến hai vị tiểu tông sư, bằng không, chỉ dựa vào thực lực hiện có, e rằng các vị sẽ bị Diệp Phàm giết ngược lại!” 

             “Hỗn xược, tôi thấy anh không phải đến để hợp tác, mà là đến để bới lông tìm vết phải không?” 

             Lâm Vân di chuyển, trực tiếp lao về phía người đàn ông, giơ tay đánh ra một chưởng: “Đây là thành phố Cảng chứ không phải thủ đô, tay của nhà họ Lâm các anh không duỗi dài như vậy được đâu!” 

             Một chưởng này của Lâm Vân mang theo gió mạnh đánh về phía người đàn ông, người bị tấn công vẫn bình chân như vại 

             Đấm ra một quyền! 

             “Bốp...” 

             Một tiếng vang lên, người đàn ông lực lưỡng không hề lung lay, Lâm Vân lùi về phía sau sáu bước mới dừng lại. 

             Chỉ là một cú đấm tùy ý mà đã có thể ép ả lùi về sau, mặt Lâm Vân không khỏi cứng đờ, hét lên một tiếng rồi lại lao đến một lần nữa. 

             “Sư muội, đừng làm loạn nữa!”, Đỗ Trạch giơ tay nắm lấy vai Lâm Vân, ngăn cản Lâm Vân đang tức giận. 

             Đỗ Trạch nhìn về phía người đàn ông lực lưỡng, lạnh lùng nói: “Anh nói phải cần đến hai vị tiểu tông sư thì có phần hơi khoa trương phóng đại rồi!” 

             Đỗ Trạch phóng thích uy thế khổng lồ, đè ép người đàn ông. 

             Hắn vẫn dùng ở ám kình đại thành như cũ, bước đột phá lần nữa thì sẽ là cảnh giới hóa kình tiểu tông sư! 

             Người đàn ông cảm thấy có chút áp lực, nhưng gã ta không chút lo lắng mà nói: “Theo tin tức, Diệp Phàm ở thủ đô có thể trực tiếp đánh bại Diệp Tử Long thực lực ám kình đại thành. Diệp Tử Long này lại có thể đánh ba trăm chiêu với cảnh giới hóa kình tiểu tông sư rồi dễ dàng rút lui, vậy nên thực lực của các cậu thực sự đủ để giết chết Diệp Phàm sao?” 

             “Điều này là không thể nào, Diệp Phàm sao có thể mạnh như vậy được cơ chứ, vậy ngày Diệp Phàm giết Lâm Phố, cũng tốn kha khá công sức!”, Chung Dật Phi nói. 

             Sắc mặt người đàn ông vạm vỡ thoáng một nét u sầu, Lâm Phố là cao thủ của nhà họ Lâm, cũng là bạn của gã ta. 

             Song, người đàn ông vẫn khách quan nói: “Trong trận đấu ngày hôm đó, Diệp Phàm không hề dùng hết toàn bộ công lực, so với Lâm Phố, lão què nhà họ Diệp mạnh hơn, thế mà cũng bị hắn đánh chết”. 

             “Một chọi hai, cậu vẫn còn cho rằng hắn ta không mạnh sao? E là người đầu tiên xếp dưới tiểu tông sư, không ai khác chính là hắn!” 

             Chung Dật Phi không nói nên lời, hai tay nắm chặt, gã ta rất khó có thể chấp nhận, nhưng sự thật lại là như vậy. 

             “Các vị, đừng chần chừ thêm nữa, lần vây giết trên biển này là một cơ hội tuyệt vời, bỏ lỡ lần này, các cậu sẽ phải phái tiểu tông sư đến, cái chính là các cậu có thể gạt bỏ sĩ diện ra được không?” 

             Lời của người đàn ông khiến bọn họ phải chau mày, người này nói không sai, Diệp Phàm vẫn ung dung cho đến lúc này, võ đường quả thực không có phái tiểu tông sư đến, bởi vì như vậy quá mất mặt, võ đường vẫn không thể để mất thể diện như vậy. 

             Đám người Đỗ Trạch nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về phía người đàn ông: “Được, chúng tôi đồng ý!” 

             “Hahaha, hợp tác vui vẻ!”, người đàn ông cười lớn, sau khi thảo luận một số chi tiết với đám người Đỗ Trạch xong, gã ta lái xe rời khỏi. 

             “Sư huynh, chúng ta có cần thiết phải hợp tác với bọn họ không?”, Lâm Vân vẫn có chút không phục hỏi. 

             Đỗ Trạch nghiêm nghị nói: “Cần thiết, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót!” 

             Sau khi rời khỏi, người đàn ông lực lưỡng không về thẳng nhà, mà là vội vàng đi đến một nơi. 

             Lần vây giết Diệp Phàm này, Lâm Thanh Đế đã lên kế hoạch tỉ mỉ nhất, hắn ta muốn kéo tất cả kẻ địch của Diệp Phàm vào. 

             Đảm bảo Diệp Phàm nhất định sẽ chết! Trong du thuyền, Lâm Thanh Đế đang hưởng thụ sự phục vụ bằng miệng của “kiều nữ”. 

             Một người đàn ông vạm vỡ đưa một chiếc máy tính xách tay qua, dường như hắn không thèm để ý đến cảnh tượng trước mắt, kính cẩn nói: “Cậu chủ, chủ của du thuyền Tissot đã ký thỏa thuận chuyển nhượng, hiện giờ cần cậu chủ thanh toán!” 

             Mật khẩu và dấu vân tay lần lượt được xác minh, 100 triệu đô được chuyển đi, mặt Lâm Thanh Đế không chút cảm xúc. 

             Để đảm bảo rằng Diệp Phàm sẽ bị giết, Lâm Thanh Đế muốn giải quyết tận gốc, trực tiếp liên hệ với chủ du thuyền Tissot để mua lại toàn bộ du thuyền. 

             Tối mai Hàn Tuyết sẽ tham gia hội nghị giao lưu doanh nghiệp được tổ chức trên du thuyền Tissot. 

             Có điều, Lâm Thanh Đế hiện giờ vẫn không hề biết rằng, Lưu Tú Cầm đã bị Diệp Phàm bắt giữ! 

             Mặt khác, hai người Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân đã đuổi kịp chiếc xe địa hình mang theo dây chuyền của Hy Hy, họ bám sát theo sau. 

             “Anh Phàm, xe dừng lại rồi...”, chiếc xe địa hình chạy đến trước cửa một tiệm bán bánh pizza thì dừng lại. 

             Xe của Diệp Phàm chạy đến song song sát bên chiếc xe địa hình, dừng lại tắt máy, yên lặng chờ đợi! 

             Sau khoảng mười phút, người đàn ông xách một chiếc túi lớn bước ra. 

             “Mẹ kiếp, đứa nào vô ý thức như vậy, không biết đỗ xe lên phía trước à...”, thấy xe của mình bị đỗ áp sát, người đàn ông khó chịu chửi bới, đi tới bên kia đập vào cửa kính xe Diệp Phàm. 

             Đúng lúc này, có người vỗ vào lưng hắn ta, người đàn ông vừa quay đầu lại thì đã bị đấm một phát, ngã ngửa ngất xỉu. 

             “Đi thôi!” 

             Âu Dương Ngọc Quân kéo người đàn ông ngất xỉu lên xe, hai người nhanh chóng rời đi! 

             Ở nơi hoang vu, trong một khu rừng, người đàn ông bị đánh thức. 

             “Fuck, chúng mày có biết...”, ngay khi tỉnh dậy người đàn ông đã mở miệng chửi, nhưng vừa mới nói được mấy chữ thì đã sững sờ. 

             Diệp Phàm? 

             Âu Dương Ngọc Quân? 

             Người đàn ông không dám tin bản thân lại có thể gặp được hai người này? 

             Hắn ta liền giơ tay dụi dụi mắt... 

             “Bốp...” 

             Âu Dương Ngọc Quân đá người đàn ông một cước, trên tay cầm một sợi dây chuyền ngọc bích hỏi: “Nói, em gái tao đang ở đâu?” 

             “Tôi không quen các anh, sợi dây chuyền này cho anh đấy, tôi không cần nữa, hai vị đại ca tha cho tôi đi mà…”, người đàn ông giả ngu nói. 

             Âu Dương Ngọc Quân cười nham hiểm, lấy ra một con dao găm, trực tiếp đâm vào người đối phương. 

             “Phập...” 

             Vai người đàn ông bị đâm một nhát, máu phun ra. 

eyJpdiI6IjNcL2V2cGJXeDVITFkzcXdhdGVOVjh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNKQU9ENktYVkNGM0VOck1ydnh3NzVSNFlqMkIza1JqbEZUZ3MxOEJNcCttQkNxcCt6aG52U2NlQThDcjBnMDlTeDk3U0lqandcL0NnNHVzZFVWaDYrb1NYcFpHNzF1Q3RmcHhwdVg1NTBkUHlMelRrUkMybDhaeFwvaWd3MUxDM1hRXC9EU0w1YndibCszQnk1RlhBTFNidFAyS25KUm9ydlwvTVwvdHNyT2U0ckU4dkxtek9QMkhLQnM2K0pkdUV1d2ZlN29ObkJzRlBreHFZSDh6eGg2SnQzaTBVUnRzdmNpZVJmSFwvZk1PQVJicWx6aThmWUlUMHVpbE5ZR3pJQkJwRlZHUlpZdllOeCt1c0Nvekpvc3JlM2dFR1ZuXC9aZ2R2ZmdGOHFLaFwvQ0hEc0V3bjJmNWp6OFFcLzNuTUJNWlwvRTJ5NyIsIm1hYyI6IjllMGRkZDk5ZDJiM2E0ZjQ5NTRjMGU5MDNkOTZlMDkxN2M2MWQyYTYxZjY5N2UwMTg2ZjA3N2Q5OWFhOWRiZDEifQ==
eyJpdiI6ImpIMitQRGlxVm9udTFkUXpxd2t5ZGc9PSIsInZhbHVlIjoiZ3hER2xrZ2krc2JpTFwvZU56UUt0M2NmUUVXQXR1VkpwSytoZU5OZVkzZnNvNER1enpjMDBWOTBMYXlzTHY2b2FTVWIrQWtQYW1WVG0yXC9RVldyTHJ1NytRU3FpQ0FTbkJJUHd6UGkxR2V0T3FlWXBwQWoyTCtcL1ZOVjJ6cFBLY2ZRNnJTYXJVXC9HcGJnaVN1ZVRRYjhyQzErbEU2OGpObHVPWGxHUmVqQTA2dGRRaXgyWjBjbUZXSmQ1SFwvY1FBNjgrcjFFbTc3TDZtUUhTUWMzbkVUWmYyNitDQjNVUkRXZmNuUm56SStZVjJJPSIsIm1hYyI6IjM0ZmM1ZjI3YTBlMzMzODdiMTIzN2VmNDhkZmUwMzZhZGMyNjg5YzkyYTIxNDQ0M2RkYjZhOTk5YWEwYjJjYjYifQ==

             Một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua, cánh tay trái của người đàn ông đột ngột bị Âu Dương Ngọc Quân chặt đứt!

Ads
';
Advertisement
x