Ở ngoại ô phía nam thành phố Cảng, bên trong nhà máy xi măng bỏ hoang, ba người đứng canh Hy Hy quay ra nhìn nhau. 

             “Thằng ranh này lâu thế đáng lẽ phải quay lại rồi chứ, bọn mày để ý đấy, tao gọi điện thoại hỏi xem...”, người đàn ông vừa nói xong liền rút điện thoại rồi đi ra ngoài. 

             Tại một nơi khác, một người đàn ông đang trong bộ dạng vô cùng thê thảm khi bị cắt đứt một cánh tay, toàn thân be bét máu. 

             “Đại ca, tôi dẫn mọi người đi, nhưng nhất định phải hứa là thả tôi ra...”, sau khi bị tra tấn một hồi, người đàn ông này khẩn khoản cầu xin, đứng trước sống chết người này đã không còn nghĩ gì tới lòng trung thành với nhà họ Lâm!  

             “Reng reng reng...” 

             Đúng lúc này, điện thoại của hắn ta vang lên, Âu Dương Ngọc Quân rút điện thoại từ trong túi hắn ta ra. 

             Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Âu Dương Ngọc Quân lạnh lùng nói: “Đồng bọn của mày?” 

             “Đúng thế, bọn họ đang trông chừng cô bé...” 

             “Nói với bọn chúng, bảo là tắc đường, bây giờ đang trên đường về, còn ngữ điệu ra sao, thì mày hiểu rồi đấy...”, Âu Dương Ngọc Quân gạt nút nghe, rồi áp điện thoại lên tai hắn ta. 

             Cùng lúc đó, lưỡi dao đã kề sẵn trên yết hầu của hắn ta, và sẵn sàng đâm xuyên qua bất cứ lúc nào! 

             Mười mấy giây sau, đối phương liền tắt điện thoại, người đàn ông đó lập tức cầu xin, do mất máu quá nhiều nên hắn ta cảm thấy có chút hoa mắt chóng mắt. 

             “Hừ, đi cùng với bọn tao, gần tới nơi bọn tao đương nhiên sẽ thả mày đi!” 

             Nói rồi liền quẳng người đàn ông đó lên xe, khởi động máy phóng thẳng về phía nhà máy xi măng bỏ hoang! 

             Tàu du lịch Tissot, là một tàu du lịch lớn hạng sang, hiện đang thuộc quyền sở hữu của Lâm Thanh Đế. 

             Tối mai sẽ tổ chức Hiệp hội doanh nghiệp, chỉ trong hai ngày một đêm, Lâm Thanh Đế đã cho bố trí lại một vài điểm đặc biệt trên thuyền, để đảm bảo có thể giết chết được Diệp Phàm. 

             Chiếc Tissot lúc này đã bí mật chạy ra bến tàu, mấy chục người đàn ông mặc áo đen đang bận rộn khiêng những chiếc hòm lên thuyền. 

             Nếu như bên ngoài có thể nhìn vào nhất định sẽ phải kinh hãi trước sự điên rồ của Lâm Thanh Đế, vì hắn ta bây giờ đã mất hết nhân tính. 

             Một sự bất cẩn, sẽ gây ra một vụ thảm án của Hoa Hạ! 

             “Gọi điện cho người ở bên ngoài, bảo bọn chúng mang đứa bé đó lên trước!”, trên du thuyền, Lâm Thanh Đế sau khi uống cạn một ly rượu vang liền nói với người đứng bên cạnh mình. 

             Hắn ta đã thay đổi chú ý, chuẩn bị cho treo Hy Hy ở chỗ cao nhất trên thuyền để mọi người cùng nhìn thấy! 

             Rồi sẽ tóm gọn một mẻ cả Diệp Phàm lẫn Âu Dương Ngọc Quân, thậm chí còn muốn ép hai người bọn họ phải đấu một trận tương tàn. 

             Nghĩ tới đây hắn ta liền cảm thấy phấn khích không thôi! 

             Tại nhà máy xi măng bỏ hoang, bên trong một nhà kho, một tên cao to sau khi nhận được lệnh của Lâm Thanh Đế, liền nói: “Cậu chủ bảo chúng ta mang con nhóc này đi, chuẩn bị hành động!” 

             “Thằng Ngô Hoằng đó còn chưa quay về, chúng ta có cần đợi thêm một lát nữa không?”, một người đàn ông hỏi. 

             “Đợi lát để gọi bảo nó, chúng ta rút đi trước, còn nó tự mình đi tới điểm tập hợp là được!”, người đàn ông đó vừa nói xong, liền đi về phía Hy Hy. 

             “Chú à, chúng ta có thể đợi thêm một lát nữa rồi đi được không, đợi cái chú đó quay về rồi hẵng nói?”, đôi mắt to tròn của Hy Hy ầng ậc nước, nghẹn ngào nói. 

             Cô bé lúc này có chút lo lắng, người đàn ông đó tới tận bây giờ vẫn chưa trở lại, rất có khả năng đã bị anh mình phát hiện ra. 

             Cô bé biết trong chiếc dây chuyền của mình có gắn thiết bị định vị, nếu như cô bé lại bị mang đi lần nữa, thì rất khó để anh trai có thể tìm ra cô bé.  

             “Xàm lồng cái gì, mau đi!”, người đàn ông đó trợn mắt, lớn tiếng quát. 

             “Chú à, đợi thêm một lát nữa đi, Hy Hy đói lắm, có thể...”, Hy Hy xị mặt ra, nước mắt như những viên ngọc lăn xuống từ đôi mắt to tròn. 

             Người ta sẽ cảm thấy tội lỗi khi để một đứa bé đáng yêu như vậy phải khóc, người đàn ông đứng bên cạnh vội xua xua tay nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho thằng đó, xem nó đang ở đâu, đợi thêm mấy phút nữa cũng chẳng sao...” 

             Người đàn ông đó nói xong liền nháy mắt với Hy Hy, lục trong túi một lượt liền tìm thấy một viên kẹo. 

             Hắn ta xoa đầu Hy Hy rồi đưa viên kẹo cho cô bé, xem ra người này rất thích trẻ con. 

             Người đàn ông đứng bên cạnh hắn ta cũng không nói gì, sẽ thật mất mặt nếu còn tiếp tục doạ nạt một cô bé mới hơn năm tuổi. 

             Trong lúc phóng xe, điện thoại của người đàn ông bị Diệp Phàm bắt lại đổ chuông lần nữa. 

             “Tao mở loa ngoài, mày nói...”, Âu Dương Ngọc Quân mở loa ngoài. 

             “Ngô Hoằng bọn tao phải đi ngay, mày đang ở đâu? Nếu đang ở xa quá, thì bọn tao đi trước”. 

             Giọng một người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia, Âu Dương Ngọc Quân nghe vậy mặt biến sắc, vội vàng giơ năm ngón tay lên. 

             Ngô Hoằng biết ý, nói: “Đợi ông một lát, không tới năm phút tao về liền...” 

             “Bà nội mày, mày còn không sửa cái thói nói bậy, coi chừng có ngày tao tẩn cho đấy...”, người đó vừa chửi vừa cười, nói xong liền tắt điện thoại. 

             “Đại ca thấy tôi nói thế nào, hợp lý không...”, Ngô Hoằng mặt cười nhưng trông khó coi hơn cả mếu. 

             Trên vai hắn ta lúc này đang có ba cây kim bạc khiến hắn ta cảm thấy một bên đang tê dại đi, nhưng cũng nhờ có nó mà máu không còn chảy xuống, nhưng chỉ cần rút một cây kim ra, hắn ta chắc chắn sẽ chết ngay trong vòng nửa tiếng! 

             Âu Dương Ngọc Quân cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng lại chứa đầy sát ý, Diệp Phàm nhấn ga hết cỡ, đi thẳng về phía nhà máy xi măng bỏ hoang.  

             Năm phút sau liền thấy nhà máy xi măng xuất hiện ngay trước mắt, Âu Dương Ngọc Quân bắt đầu nhấp nhổm, giống như một con hổ dữ đang chực để xổ khỏi lồng. 

             Bên trong nhà máy xi măng bỏ hoang, một người đàn ông nhìn đồng hồ, mất kiên nhẫn nói: “Không đợi nữa, chúng ta đi thôi, lát nữa bị cậu chủ trách tội, chúng ta không ai gánh được đâu!” 

             Nói xong, người đàn ông đó liền bế Hy Hy lên đi ra ngoài. 

             Vừa mở cửa bước ra, liền nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen đang điên cuồng phóng tới. 

             “Thằng ranh này phóng ghê thế, lát nữa tao không cho nó lái đâu...”, một người đàn ông mắng chửi không thương tiếc. 

             Bên ngoài nhà kho, cũng có bảy tám người đàn ông mặc đồ đen làm nhiệm vụ canh gác bên ngoài, cũng lũ lượt bắt chước người đàn ông đó mắng chửi liên hồi. 

             Diệp Phàm lao xe tới cuốn theo bụi tứ tung, khi chiếc xe gần tới trước mặt bọn chúng, anh liền cho xe quay ngang tạo thành một cú hất đuôi xe đẹp mắt.  

             “Thằng này học được chiêu này từ lúc nào không biết?”, một người đàn ông kinh ngạc hỏi. 

             Cũng đúng lúc này, cửa xe liền mở ra, nhưng không phải là cửa lái, mà lại là cửa sau! 

             Cánh cửa vừa được mở ra, một con dao găm phóng thẳng vào người đứng ở vị trí gần nhất. 

             “Bụp!” 

             Con dao găm đâm thẳng vào ngực một người đàn ông, người này mắt tròn mắt dẹt không nói thành lời rồi ngã vật xuống. 

             “Địch tới...”, những người còn lại vội hô hoán, người đàn ông đang ôm Hy Hy liền quay người chạy về phía chiếc xe đỗ cách đó không xa. 

             Diệp Phàm nhấn ga đâm thẳng vào chiếc xe đang đỗ trước mặt. 

             Ngay sau đó, lại thấy Diệp Phàm mở cửa xe lao xuống. 

             “Phằng phằng phằng...” 

             Trong khoảng khắc Diệp Phàm xông ra, một loạt tiếng sung vang lên, một người đàn ông cầm súng bắn liên tiếp về phía Diệp Phàm. 

             Còn Diệp Phàm thuận thế lộn nhào vài vòng trên mặt đất, tránh loạt đạn vừa rồi của đối phương, con dao Long Lân trong tay anh lúc này chợt phóng ra. 

eyJpdiI6IlN6N3ZFRTVCMUx6TTNqdTFOUldiWlE9PSIsInZhbHVlIjoiRW9lMTJXQkFyalwvTzVEMzJvYXZRbTRcL2Y4cXNNWHJCZ3ZcL2hLWkk5XC9QSEppWituUm52SndMcEEyMkVnXC9EYnNUOFJ3T0JvOUhSZWdOOVp1alk3cnA2NG52VjRrRmU5ZVY4a1V2cVVuWDFJeTh6T3pZSmNOSDA4ZVpIc2c3UjE0UUFCXC9YXC9KVGVkbFRkWkVTMDJIWDZ4M0dSd3RXaytvU0d1Rm54MStpbzN2MTkzcm1Pc1UxSlJJNmtlQ2UyeEkzR01wOEhhODF0b3lYZXlvVkdGc3pYRCt3TDZZa1ZocnloNjNCV0krbVpwZmxVXC9NNVNXQ2lRbjhjb21RNWJHd3RiWnBlMkprQzVFeTF4cWdXM1VDSjFSNGtsZ2RITGVPRHp5Y2NFRjVNUEdQV0Z4SjVaNlJ3V3RWb0lJeldkaVpWeVwvK3pZQzBLZFwvNXZpTVVcL3BtT1NqcXBsVEdqRW4walNKNDMwQU8rSW9EOVI1cFBFSEQ0QzBzTGxSb25WZkhFUTZyVmNzajQya0lmY1diT0NFWWJjXC9JbU85bnNoXC9vbzNDZUZrM0FYUGlUWFhMUHVoMTdSNDRWbnh1Z0h0bm9EXC9OTnJ3bXdKWWZYY1E2QXp3N1M5S1h4QT09IiwibWFjIjoiNzZjZTVlNGZjMTYwZmEzNzA3MmI0OTI5OTIzMjIwNzc5YTU4M2Q1M2E4ZGRhZjQxYzk3MTc2NjMyNjk5ZDY4MyJ9
eyJpdiI6ImFmdUhVSzd2dW9GRTUyXC8wSjU5U2VnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNJNEhOdHYzeHlWQnlHM3ljWTFqeHZ0NW1YQXFhVlUwc0NES0JIVXpiM0RSN0VZK2szVHVsdDlSaEpzYmQ3RWU0Tnp2VThrQjdnVEZDdFB6clwvY3k2Um5ncGROOTZNbUJuME9DNmExMGJOOEc3NzlOZVd4WGdMcUo3eHN1SXc3dTFFQTNNeXBSR0U3WU5IcWQ2ZTk3d3BReTB0RCtFQjdDMFREWkptTCtEbEl5YTdubHVQZWd3WWNYN1lXRVdERm10KzZPaFE0andvb2dOVUJrMFwvU0YyZFNHQTUyZW1zM3BUN2FUZU5lWnZrWm90YjZYbUpyc2NBelljSkpcLzVWY1pycFVhYjgwS25JelwvU3RJM0k5YkJrdHJGTm9pSTcxa2x1UWQ5bThSQTRPd1B0MFFFTkdjdXZGRmJjU3BzbUUzMXJleXpVU2x3QVZOZ2NtMVRBM0hqdlFTUHhFbFc0VDNiMHZWVk1BZ1wvYUxxenYyTzlwQUlsZ2psWnJ2MnhKK2xrZ3V2UkRGbE9ncW5ONGpFdnkwQnpmcWYyVUQ3dFNlbVFydk5ncnlwXC93NjR5Z1NcL3Z4aGJvckZ3Z2Y0OHd2SGZ6Y1lHUUtnV2VDZ2lpcDNKendmUzhBK0prWXBtQlRNV3FIQTA3NjhwXC9TOXZaNG5xNVkyQjhCWG9wWHpubU5kczRWOHpIMkZXUDBhNGk2VVZqR3JwMXB5b3VjMXRyek9cL3lycWtzY3ZhdVdhNE5HMmxTM1RYS1EzYjMwTGhCZTVRUFwvRzhMY0FCS1JnU1BPclA3NWZcL3lwKzIreGg3c1Y3K05zWWQrbDd6aUlQTTNyMkN3eHRzdk1DZGZWbkk4MmkzaWx3bW5uUVE0UmRYVVwvVDRzOStnZVRlQmdrSTB3TGVMZFVpNWZZaFNjMEI4bHpcLzFIVUF4cllhQmNOYTFwWnlOSkFtVWNXejlZVDVQQlZqWW84Y0JoTjA4d0F5TTZlRkxzdVREc0Z2SXFKaXhiOW55ZE1SSUdvbXd0cWhYQmFzUERwR01jdUJiZ2xlSlVwUEVHelprcGx0VWVVbmNcL0Y5V3VPNlwvR1hvakorV2VHdGVPNFBpdTJrbEtrTXRpU0VNeUgiLCJtYWMiOiJiMzllM2JiMTkxZmIzZTQzMWNiZjMwZTM1NTA0MmU0ZDc3MjU5MTcxYWUxZWVmNDgyYjEyZGNmYTE0Zjg1NDFiIn0=

             Một bên khác, Âu Dương Ngọc Quân cũng đã giết chết được ba người.

Ads
';
Advertisement
x