“Phù!” 

             Diệp Phàm đang giết một người, thì một người khác lại nhảy vào từ phía cánh cửa sổ vỡ. 

             “Vèo...” 

             Vừa vào đã phóng ngay con dao găm về phía Diệp Phàm, nhưng chỉ thấy con dao Long Lân đã được phóng thẳng tới con dao đó. 

             Con dao vỡ tan, Diệp Phàm vẫn tiếp tục tiến lên, Long Lân trong tay anh được phóng ra với tốc độ nhanh hơn trước. 

             “Tất cả mọi người mau xông lên chặn hắn ta lại...”, người đàn ông đang bế Hy Hy men theo cầu thang chạy lên đỉnh nhà kho. 

             Hy Hy là quan trọng nhất, có cô bé coi như có được kim bài miễn chết. 

             Diệp Phàm tăng tốc, vì những người này trong tay có súng nên Diệp Phàm phải dè chừng một chút, còn việc xử lý bọn chúng đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay. 

             Hai phút sau, Diệp Phàm đã giải quyết xong hết mấy kẻ cản đường, anh men theo cầu thang chạy thẳng lên trên. 

             Trên đỉnh nhà kho, có tất cả ba người, một người đàn ông bế Hy Hy đứng cách mép nhà kho không xa, hai người còn lại trong tay cầm súng, nâng cao cảnh giác nhắm thẳng vào đầu cầu thang. 

             “Soạt...” 

             Một bóng người chợt bay vọt ra từ đầu cần thang, hai người bọn chúng thấy vậy liền nổ súng. 

             Những viên đạn cứ thể được bắn ra, găm thẳng vào bóng người đó, như muốn bắn nát người đó ra luôn. 

             Thế nhưng, sau khi cơ thể đó rơi xuống, hai người đàn ông này liền đen mặt. 

             Thần kinh căng lên, bọn chúng không nhìn kỹ đã nổ súng, mà không ngờ người vừa phi lên lại là người mình, hiển nhiên đó cũng chỉ là một thi thể bị Diệp Phàm tung ra mà thôi. 

             Đúng lúc này, Diệp Phàm mới từ phía cầu thang vọt ra. 

             “Anh lớn...”, Hy Hy hét lên, khua tay về phía anh. 

             “Bốp!” 

             Người đàn ông đang bế Hy Hy liền đánh mạnh vào cánh tay cô bé một cái, rồi hung hăng nói: “Câm mồm cho tao, còn không ngậm mồm lại tao vứt mày xuống bây giờ!” 

             Đỉnh nhà kho này cách mặt đất cũng phải hai mươi mấy mét, nếu bị ném xuống sẽ chết chắc! 

             Nét mặt Diệp Phàm trở nên sắc lạnh, tràn đấy sát khí. 

             “Thả Hy Hy ra, tao sẽ thả bọn mày đi!” 

             Diệp Phàm như hét lên, ba người bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. 

             “Diệp Phàm, đừng có hòng, bọn tao đã báo cho cậu chủ, lát nữa cậu chủ sẽ cho máy bay trực thăng tới tiếp ứng cho bọn tao, bây giờ mày lập tức quỳ xuống, giơ tay chịu trói đi!” 

             “Bằng không, bọn tao sẽ vứt con bé xuống...”, người đàn ông đang bế Hy Hy gào lên, di chuyển dần ra phía sát mép ngoài của nhà kho. 

             “Bọn mày là người thức thời, nhà họ Lâm trả cho bọn mày bao nhiêu, thì tao sẽ trả gấp đôi, gấp năm lần chỗ đấy, đủ để bọn mày mai danh ẩn tính cả đời, chỉ có một yêu cầu, thả Hy Hy ra!”, Diệp Phàm nhìn ba người bọn chúng, cảnh giác cao độ, chuẩn bị ra tay giết chết bọn chúng bất cứ lúc nào. 

             Ba người nghe vậy, lớn tiếng cười: “Đừng mơ tưởng hão huyền, nhà họ Lâm đã có công nuôi bọn tao, mày nghĩ mày có thể mua chuộc bọn tao được sao?” 

             “Bây giờ mày lập tức quỳ xuống, đợi tới khi trực thăng tới, bằng không tao sẽ lập tức vứt con bé này xuống!” 

             Người đàn ông đang nói đã đứng sát bên mép nóc nhà kho, nhất thời không khí căng thẳng bao trùm. 

             “Hy Hy...” 

             Đúng lúc này, lại có một bóng người xông lên, chính là Âu Dương Ngọc Quân, người cậu ta lúc này dính đầy máu. 

             Ba người kia mặt biến sắc, điều này chứng tỏ tất cả những người ở dưới kia đều đã bị giết sạch, bây giờ chỉ còn lại đúng ba người bọn họ! 

             “Anh...”, Hy Hy kích động liền gào khóc, cố gắng giãy giụa, IQ của cô bé có cao tới đâu, nhưng khi nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân cũng sẽ trở lại đúng dáng vẻ của một cô nhóc mới hơn năm tuổi. 

             Nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt to tròn, ướt đẫm cả cánh tay người đàn ông đang bế cô bé. 

             “Im mồm cho tao, còn giãy nữa tao ném xuống bây giờ...”, hắn ta hung hăng lắc mạnh cánh tay đang bế cô bé mấy lần, thậm chí còn làm động tác giả ném cô bé xuống. 

             Sát khí trong người Âu Dương Ngọc Quân bốc lên ngùn ngụt, tròng mắt cậu ta đỏ ngầu: “Bỏ Hy Hy xuống, cần bao nhiêu tiền tao cũng sẽ đưa cho mày!” 

             “Ông đây không cần tiền, chỉ cần chúng mày quỳ xuống, đợi tới khi trực thăng tới, bằng không tao sẽ ném con bé xuống!”, người đàn ông đó hung hăng nói. 

             Hắn ta không ngốc, cho dù Âu Dương Ngọc Quân có trả nhiều tiền và thả bọn chúng ra, thì đã sao chứ? 

             Làm thế cũng không tránh khỏi sự truy sát của nhà họ Lâm, nhưng nếu như có thể bắt sống Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân, thì chắc chắn Lâm Thanh Đế sẽ trọng thưởng cho bọn chúng! 

             “Quỳ xuống, tao nói lại lần nữa, bọn mày quỳ xuống hết cho tao!”, người đàn ông đó hét lên, song cả Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân đều không động đậy. 

             “Bốp bốp!” 

             Người đàn ông đó liền giơ tay đánh mạnh hai phát vào cánh tay nhỏ của Hy Hy, cánh tay trắng ngần của cô bé chợt lằn đỏ. 

             Lực đánh quá mạnh khiến cảnh tay cô bé sưng lên, nhất định sẽ không thể chạy được. 

             Âu Dương Ngọc Quân cắn chặt răng, sát khí trong cậu ta chọc trời, chỉ hận một nỗi không thể chặt người đàn ông kia ra thành ngàn vạn mảnh! 

             “Quỳ xuống, hai thằng chúng mày mau quỳ xuống...” 

             Người đàn ông đó lại gào lên, Hy Hy vẫn nhìn về phía Âu Dương Ngọc Quân mà vẫn tay, cậu ta nắm chặt hai tay lại. 

             Đang khuỵ chân, định quỳ xuống! 

             Diệp Phàm cũng tương tự, ba người bọn chúng thấy vậy liền tỏ ra đắc ý, hai kẻ mà Lâm Thanh Đế nằm mơ cũng muốn giết chết lại đang nằm trong tay bọn chúng. 

             Công lao này còn hơn trời biển. 

             Chính vì bọn chúng đang đắc ý cho nên không nhìn ra một động tác nhỏ của Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân. 

             Khi hai đầu gối của Âu Dương Ngọc Quân sắp quỳ xuống, lại chỉ thấy cậu ta nhảy vọt lên về phía trước, còn Diệp Phàm vừa hay lại đạp lên vai cậu ta. 

             Trong chớp mắt Diệp Phàm nhờ lực đẩy, cả người như tên đã lên cung phóng về phía trước. 

             Cùng lúc đó, hai con dao găm được phóng ra, nhắm thẳng vào hai người đàn ông đứng hai bên. 

             Hai người bọn chúng vô cùng tức giận, nhưng cũng đã quá muộn, con dao găm nhanh như chớp đã đâm thẳng vào ngực bọn chúng. 

             “Là mày ép tao đấy nhá...”, ngay lúc Diệp Phàm gần tóm tới người đàn ông đang bế Hy Hy. 

             Chỉ thấy hắn ta gào lên một tiếng, cánh tay đang bé Hy Hy bỗng buông ra. 

             “A!” 

             Hy Hy hét lên một tiếng chói tai, còn Âu Dương Ngọc Quân chỉ tức điên người, mang theo sát ý xông tới. 

             Diệp Phàm cũng không hề dừng lại đắn đo dư dự, mà liền xông lên ngay trong khoảnh khắc Hy Hy rơi xuống. 

             Diệp Phàm lao xuống theo, tốc độ rơi của anh nhanh hơn, tay trái ôm lấy Hy Hy đang rơi, tay phải cầm chắc Long Lân rồi cắm con dao vào bờ tường xi măng của nhà kho. 

             Long Lân là kiệt tác của thầy Âu Dã Tử, cắt sát như cắt bùn, sau khi con dao ghim chặt vào bờ tường xi măng đã giúp anh phanh lại. 

             Thế nhưng, do tốc độ rơi xuống quá nhanh, cho nên Diệp Phàm cần dùng rất nhiều lực ở cánh tay. 

             “Toạc!” 

             Vì anh dùng lực cánh tay quá lớn cho nên cánh tay áo sơ mi liền rách toạc ra, mạch máu trên bắp tay nổi phồng lên như muốn nổ tung. 

             Âu Dương Ngọc Quân đứng trên đỉnh toà nhà, một tay bóp chặt cổ người đàn ông đó, nhưng mắt chỉ đang chăm chú nhìn xuống bên dưới. 

             Cuối cùng, khi còn cách mặt đất khoảng năm mét, tốc độ rơi của Diệp Phàm cũng đã chậm hơn. 

             Diệp Phàm hét lên một tiếng, rút con Long Lân ra, ôm chặt Hy Hy, một chân đạp mạnh vào tường, xoay người rồi tiếp đất một cách vững vàng! 

             “Thằng khốn, giờ tới lượt mày rồi đấy!”, Âu Dương Ngọc Quân thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Diệp Phàm tiếp đất an toàn, cậu ta liền bóp chẹt cổ họng người đàn ông kia. 

             “Đừng, tôi sẽ nói cho cậu biết bí mật của Lâm Thanh Đế, xin cậu tha cho tôi...”, người đàn ông đó vô cùng sợ hãi, gào thét van xin. 

             “Ha ha...mày cứ mang bí mật của mày xuống âm phủ luôn đi!”, Âu Dương Ngọc Quân túm cổ hắn ta ném xuống. 

             “Bịch!” 

             Mấy giây sau, một tiếng động cực lớn vang lên, người đàn ông đó chết ngay tức khắc. 

eyJpdiI6Ik4wcUhqcFplRVBuRVRUU3FUNzd2cFE9PSIsInZhbHVlIjoiOXBxWlFwYTgwUWg0dklNMGJhZk5ncFgwY3E1dkU0NmIzZzJ5TGZsUitYNkFIalk1a1pcL1k3ZENJXC96eEFSNHkzNW11dW01XC9JQVRpVW9yMFl1dDlKRkxQTDhXcWJUdDFPNTZ3YVh6eFpUUDJKVk9IOXBCVjFCZk5VbDdBS1g3QVdSRjB1N2RCZVVvdmM0bFU3SGg5WHFsaFljd285ZnFwOVZKZmduYndpOVo5VWxpR0NqUExMXC9SVjNyMksxKzJFRVwvZmxKQWtZNVwvYnE2MWFZRnplRmNNaE9ZNHExRkgrMUJWZVdSMzBJUTMxMzFFSnJVTXpPTXZPelZQK2Y4NlwvbUhMYmFzRXkySVR6TTAzWHlxZGZwY3dBbGFGZWhKQThSVEowS0F3QzErNGNDRmdsUVllVUNYSUl3eVFwa3lNM1NCMmRnOVV1K1VTb0hBY25SSElOakF1K0N5bjdmcTJYXC93WnNuTk9XRjU5eVpDczJSUW5LR1RZeWpnVVdKSDdhVFAxdTZzYmU1RzNzZ3VXTW5EVXpCWGo5WlNVcWF6OEZYVkV6bFE4a1BZK3VlaHB0TXF5QjlZMEUzbEMweWxMRnd2OHNZdmdTUzVvTjdERkl0bEk1anZwSFZoXC9wcVlBZUJ4OGVJZ3B5QjBCS21mdjFWWkFBVkhIZmM0bFhzYkc1TW8iLCJtYWMiOiJkZGZkYjJkOTJjNTY0OTlhMjhlMTk5MDIzNzEzNTVlMzQxMjk4NWMxZTM3NDQ5OTQ5ODlkMzM0YTY5MmNlYmIzIn0=
eyJpdiI6IlEzXC9vbnZsZmNLeERKdXhRYjJJajF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Imp0Wmh5U0ZEMU81amtOTnNLdmZiOENYWk93Zk9Zd2hwM3hIOHBNOUlnVm9CXC81M2Z6NEM2aWpzUWlPTW8xWU91bDBGRVBSTGZIWVEzdzlUbmZ2bEt3YkxsRGp6ZDB0TFdTYzNLV01UMnVQa2VsQVpEOXJrUFh6R2tXTFdsdklLanFPR2plbTc5YnhZdUV3NFYrUFRtUTlJZm1SQlFMS3FPXC93N0V0Sm9WZEhiSFVvWThWd3Y3UlFtOTNMbmtDbjRiIiwibWFjIjoiZWJlMzIxZjAxNDVjOTlhNTViMGMyZjNkMjhkMzkwZmUwOWNlZTAwYzE1MGNmNzdkZjA0OTU1YTI3YjRjNTM5ZiJ9

             “Anh ơi, bế...”

Ads
';
Advertisement
x