Sau khi Vương Hưng Đạc đi khỏi, La Đại Hải nhìn Diệp Phong, khen ngợi: “Chàng trai trẻ, cậu thực sự rất có tài. Bức thư họa kia không phải ai cũng vừa nhìn là phân biệt được đâu. Đúng là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, thanh niên bây giờ giỏi giang quá!”  

             Tô Viễn Sơn mắt sáng ngời nhìn chàng con rể tiềm năng trước mặt, hãnh diện khoe: “Đây chính là Diệp Phong, chính là chàng trai trẻ đã tặng cho tôi bức “Cây khô và đá lạ” của quốc họa đại sư mà tôi từng nhắc với các ông đấy!”  

             Nghe xong những lời này, mấy người bạn của Tô Viễn Sơn mắt sáng lên, vây quanh Diệp Phong muốn học hỏi kỹ năng giám định thư họa của anh. Ai cũng muốn tìm cơ hội kết giao với chàng trai tuổi trẻ tài cao này.   

             Lục Văn Thanh nãy giờ vẫn nép đằng sau cũng mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Diệp Phong. Thực sự hôm nay Diệp Phong đã bảo vệ cô bé, lại còn được bao nhiêu người ngưỡng mộ vây quanh. Điều đó khiến Lục Văn Thanh hoàn toàn thay đổi cái nhìn về người anh rể này. Bây giờ cô bé vừa quý mến, vừa ngưỡng mộ anh.  

             Nể mặt Tô Viễn Sơn, Diệp Phong ở lại trò chuyện cùng những người kia một lúc rồi sau đó cũng viện cớ nói phải đưa em họ Lục Văn Thanh về nhà để rời khỏi đó.  

             Từ lúc ở triển lãm tranh về, Lục Văn Thanh đổi thái độ một trăm tám mươi độ, cứ bám dính lấy Diệp Phong ríu rít như chim non. Hơn nữa, cô bé còn bày cách cho anh lấy lòng Thu Mộc Trân.  

             Dưới sự tham mưu của Lục Văn Thanh, tối hôm đó Diệp Phong đặc biệt chuẩn bị đồ ăn mang đến công ty cho Thu Mộc Trân. Mấy ngày nay vì chuyện giấy phép của công ty mà cô lao lực, về nhà rất muộn. Hoặc là ăn đồ ăn nhanh ở công ty, hoặc nhịn đói luôn.  

             Sáu giờ tối, Diệp Phong đến văn phòng của Thu Mộc Trân. Thu Mộc Trân lúc này vẫn còn đang chăm chú làm việc. Hàng lông mày lá liễu xinh đẹp nhíu chặt lại nhìn vào màn hình máy tính. Diệp Phong đứng ngắm nhìn cô một lát rồi mới mở cửa đi vào trong.  

             Thu Mộc Trân thấy Diệp Phong cầm hộp cơm tới thì khá ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô tạm dừng việc đang làm để ăn cơm cùng anh.   

             Nhưng hai người họ vừa ngồi xuống thì đột nhiên có một đám người hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài xông vào văn phòng, người dần đầu chẳng phải ai xa lạ mà chính là Vương Hưng Đạc.  

             Ông ta lao vào văn phòng như một cơn lốc, giận dữ ra lệnh cho mấy cấp dưới đi cùng: “Thu giữ toàn bộ tài liệu, giấy tờ, tang vật. Lục soát tất cả mọi ngóc ngách, không được bỏ qua bất cứ thứ gì!”  

             Thu Mộc Trân đang chuẩn bị ăn cơm, thấy cảnh này thì đánh rơi cả chiếc thìa trong tay. Cô vội vã chạy ra chắn trước mặt đám người kia, run rẩy hỏi: “Quản lý Vương làm gì vậy? Các người có quyền gì mà xông vào văn phòng của tôi lục tung mọi thứ lên? Tôi đã làm gì sai?”  

             Vương Hưng Đạc cười lạnh đáp: “Tôi nhận được thư nặc danh tố cáo bất động sản Mộc Phong làm ăn bất chính, là công ty ma thành lập để rửa tiền! Giờ tôi ra lệnh cho cô hợp tác điều tra, toàn bộ tang vật sẽ bị thu giữ, bất động sản Mộc Phong tạm đóng cửa vô thời hạn đến khi có thông báo tiếp theo!”  

             Thu Mộc Trân sửng sốt: “Cái gì? Công ty rửa tiền? Các ông có nhầm không vậy? Hồ sơ pháp lý của chúng tôi rõ ràng minh bạch có thể cho các ông xem. Tại sao các ông chỉ nghe một lời tố cáo nặc danh rồi kết luận hồ đồ như vậy?”  

             Vương Hưng Đạc gằn giọng đáp: “Có trách thì trách chồng cô không biết điều, đắc tội với người không nên đắc tội!”  

             Thu Mộc Trân còn chưa hết cú sốc này thì đã đến cú sốc khác, cô trợn tròn mắt hỏi: “Chồng tôi? Đắc tội? Ông nói cái gì vậy?”  

             Vương Hưng Đạc cười gằn không đáp, sau đó tiếp tục đốc thúc cấp dưới của mình lấy đi mọi tài liệu, sổ sách của công ty Thu Mộc Trân.   

             Thực ra chẳng có thư tố cáo nặc danh nào cả, chẳng qua là Vương Hưng Đạc ôm hận Diệp Phong vì anh khiến ông ta bẽ mặt ở triển lãm tranh, bị cả giới chơi tranh đàm tiếu, tẩy chay, không cam tâm nên mới nghĩ cách trả thù.  

             Với quyền lực của mình trong Sở Công thương, ông ta có thể hô mưa gọi gió. Nói không chừng, tài liệu sổ sách của bất động sản Mộc Phong sau khi bị thu giữ, ông ta cũng có thể đổi trắng thay đen, gán cho bất động sản tội danh gì đó để xử phạt nặng hoặc bắt công ty đóng cửa luôn!  

             Một lúc sau, đám người kia đã bới tung văn phòng của Thu Mộc Trân lên, tịch thu tất cả sổ sách. Trước khi rời đi, ông ta còn quay lại nhìn Thu Mộc Trân cười lạnh nói: “Vợ chồng cô cứ đợi trát gọi của tòa đi!”  

             Thu Mộc Trân nãy giờ run rẩy, nghe xong câu này thì loạng choạng rồi ngã xuống đất. Diệp Phong nãy giờ im lặng, thấy vợ mình ngã xuống đất thì vội vàng bước tới ôm cô vào lòng. Thu Mộc Trân mặt trắng bệch, thất thần đến nỗi đầu óc hoàn toàn trống rỗng.  

             Thế nhưng, đám người kia vừa ra đến cửa thì lại có một đoàn người khác đi vào. Người đi đầu đoàn người mới đến tóc đã điểm bạc, mặc bộ vest đúng kiểu người nhà nước, toát ra khí chất của một người lãnh đạo. Người đàn ông kia trầm giọng hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”  

             Vương Hưng Đạc thấy người này thì đột nhiên tay chân luống cuống, vội vã cúi đầu chào hỏi: “Thị trưởng Hàn cũng đến đây sao? Thật là trùng hợp. Chúng tôi đang xử lý một công ty bất động sản làm ăn không trong sạch, bị tố giác mà thôi. Chút chuyện nhỏ này, thị trưởng không cần lo lắng đâu”.  

             Đúng vậy, đây chính là Hàn Đông Dân – thị trưởng của thành phố Vân Châu. Ông ấy có quyền cai quản toàn bộ các hoạt động kinh tế của thành phố Vân Châu này chứ đừng nói là một cái Sở Công thương nho nhỏ của Vương Hưng Đạc. Ông ấy cũng chính là bố của Hàn Thiếu Kiệt.  

             Hàn Đông Dân cau mày hỏi: “Tố giác? Các ông đã có bằng chứng gì cụ thể chưa?”  

             Vương Hưng Đạc gượng gạo cười đáp: “Dạ... chúng tôi chưa tìm được bằng chứng cụ thể nhưng đã có thư tố cáo!”  

             Hàn Đông Dân lập tức nghiêm mặt lại, nói: “Chỉ có thư tố giác, chưa điều tra cụ thế mà đã tới đây tịch thu giấy tờ sổ sách sao? Như vậy không đúng với quy trình xử lý của pháp luật. Trước mắt, ông hãy đem trả những thứ ông vừa định mang đi trước, những việc còn lại tôi sẽ đích thân giải quyết, tiến hành thẩm tra theo trình tự pháp luật”.  

             Vương Hưng Đạc tái mặt, bất động sản Mộc Phong này rốt cuộc là cái quằn què gì mà khiến cả thị trưởng thành phố phải đến tận đây can thiệp vậy? Tự biết có lẽ mình lại chọc phải tổ kiến lửa, Vương Hưng Đạc sợ nếu mình dám trái ý Hàn Đông Dân thì cái chức quản lý ở Sở Công thương của mình cũng khó giữ. Sau cùng chỉ đành đem trao trả những món đồ đã tịch thu rồi vội vã rời khỏi đó.  

             Sau khi Vương Hưng Đạc đi khỏi, Diệp Phong dìu Thu Mộc Trân tới cảm ơn Hàn Đông Dân một tiếng.  

             Thực ra không phải vô duyên vô cớ mà Hàn Đông Dân tự nhiên lại chạy tới đây. Là do ban nãy Diệp Phong đã tranh thủ thời gian, âm thầm gọi điện thoại cho Lý Nhị để xin viện binh. Lý Nhị hôm nay có việc làm ăn nên phải rời Vân Châu, nhưng nghe Diệp Phong nói xong thì lập tức nhờ bạn mình tới chi viện. Hàn Đông Dân này và Lý Nhị là bạn bè lâu năm, quen nhau từ những ngày đầu lăn lộn ở đất Vân Châu này. Cho nên, vừa nghe Lý Nhị nói xong, Hàn Đông Dân lập tức đến ứng cứu.  

             Diệp Phong mỉm cười chào hỏi: “Chào thị trưởng Hàn, cảm ơn ông đã tới giúp đỡ, chúng tôi sẽ ghi nhớ ân tình này!”  

             Hàn Đông Dân mỉm cười đáp: “Đều là chỗ quen biết cả, đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, con trai tôi cũng luôn miệng nhắc đến Diệp tiên sinh, nói tiên sinh là kỳ tài hiếm gặp đã giúp đỡ, dạy bảo nó rất nhiều. Hôm nay được gặp ở đây đúng là vinh hạnh”.  

             Diệp Phong hơi ngạc nhiên, anh chỉ biết người trước mặt là cứu tinh mà Lý Nhị gửi tới chứ chưa biết đây là bố Hàn Thiếu Kiệt. Giờ anh mới nhớ ra, trong số những người mình quen biết ở Vân Châu, họ Hàn, lại tầm tuổi con trai Hàn Đông Dân chỉ có Hàn Thiếu Kiệt. Thực ra trước đó Thẩm Phi cũng từng nói với anh rằng bố của Hàn Thiếu Kiệt là một nhân vật có quyền lực tại Vân Châu, nhưng lúc đó Diệp Phong chẳng quan tâm đến mấy chuyện này nên chỉ coi như gió thoảng qua tai.  

             Lúc này Diệp Phong mới vỡ lẽ hỏi lại: “Thị trưởng Hàn chính là bố của cậu chủ Hàn – Hàn Thiếu Kiệt sao?”  

             Hàn Đông Dân mỉm cười đáp: “Đúng vậy, mong sau này Diệp tiên sinh có thể dạy dỗ thêm cho đứa con trai bất tài của tôi. Nếu được như vậy thì đúng là phúc phần của chúng tôi”.  

             Sau đó, ngừng vài giây, Hàn Đông Dân nói tiếp: “Việc bất động sản Mộc Phong đang xin giấy phép tôi cũng đã nghe nói. Việc này hai người không cần lo lắng nữa, tôi sẽ giúp hai người giải quyết, có lẽ sẽ không tốn nhiều thời gian đâu”.  

             Thu Mộc Trân nghe vậy thì mắt sáng lên, vội vã cúi đầu cảm ơn Hàn Đông Dân: “Cảm ơn thị trưởng Hàn, chúng tôi sẽ ghi nhớ ân tình này. Hơn nữa, chúng tôi cũng xin đảm bảo 100% bất động sản Mộc Phong kinh doanh hoàn toàn hợp pháp, trong sạch. Tất cả những giấy tờ cần có đến thời điểm này chúng tôi đều đã chuẩn bị đầy đủ”.  

             Hàn Đông Dân mỉm cười khách sáo đáp không có gì, sau đó trò chuyện thêm vài câu rồi cũng rời khỏi đó.  

             Sau khi Hàn Đông Dân rời khỏi, Thu Mộc Trân lập tức hỏi Diệp Phong có phải anh quen biết với Hàn Đông Dân nên kịp thời gọi cứu viện tới hay không. Diệp Phong chỉ gãi gãi đầu mỉm cười nói trong lúc bối rối không biết nhờ ai thì đột nhiên nhìn thấy số của Hàn Thiếu Kiệt trong danh bạ, sực nhớ ra Thẩm Phi từng nói bố của Hàn Thiếu Kiệt là nhân vật lớn quyền cao chức trọng, cho nên anh đã gọi điện nhờ Hàn Thiếu Kiệt tìm người đến giúp.  

eyJpdiI6ImFkXC9mMzkzRGhENUI4Q0JpRHhnTmJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndlaWNpOUMwQnkzXC9nQk8xbkw1NEFuR2RnbEJRRjA1bFRLd0Q4cm9ZRzJPWm15UGppUkVtKzF1SERjSlVhVlwvNlBsRk1FMVVrckRseEFJeWJEbXdydlVCN0MyclJjWW5mNGZwUUNIYkg1aVwvb1lmWER1Y1Y0UTE5eVBROHVLTmxCMUdCWHFRcEtHRWxic2cxMU5QazFDc082cWE0UUpUYng5UDFDMW1La3VaaDV4XC9GN0pwWUdtSTdsRkY1aERKaTIxdTBXMWJEa1pPNUhLWWZ5VENtSDhPMUxudVBLbVRhc3FWbm9UQ1hlaXZFZklVSlo3R1ZxXC9kVWdRcEtCRGJIazhEdktaUzEzNDk4XC9PeUI4Zk5SckR6aG1TSHN1TWtmeUtBQWlaS3VNOER1WEZ5d25pMTBkeXRyT1B0TXp6UnBwdHBaZ3FYV2pTYjlGaXFjZUpvTzVCQT09IiwibWFjIjoiYjQ4NGM2OTAzNzE5Zjk4OTFjNDIwNDZjNjBiNTQ5MzMzN2Y1MDM3M2YwZTA4OTg3ZjdkMDY2OTU2ZDE3NWU5MyJ9
eyJpdiI6Imk4S2R2U0lndTdNSjd0ZmxcL011YWh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjM5dDBqZ2xseklDcVoyMDlFM2FyYjM3VFJQTXRSMDRFSWw1ZGg4YjY2TnRyanFybVhHcVQ0TThOWDcraHkyVVhFMmZ1emphZWhMTTJGUWhzNnNoa0t5cHBTUkREdmM3MUZVZ3d0eENFVFYrUHpNNGUwUHVjckpQcXhCbEppS2ZlcWFjNWFZZCtheGxDXC9WZVlSYzVYNXJNdVVseFhXYlBtMkNaaWFEYlFsMldmaW1qU1FqZ3pzUXVVZVZMRms5Z1wvVHVDZ2xHK2Z0V1J0TUtaT2x4bzBJTTJsdGlDcThUdndmOWVIMXJjNFM3OHRRdittelhrRXNDNUJlTzhPd0pXNFJOZnpmTEd0NDZ2UTAwVmpFdE5hdFwvc2lrQ0krcjl5WFF2bDd5R045RFJcL3lXR0l4QXNLMk8xenY1ZXM4XC9JR1lpbHJuaXB5SU1HRHBHZ3Y3cXYyQXhwaytQODVuaVR0aVZFUndFb1dSaTYxVVMyd1hoXC9mcnc3b2xyclZlc2F2N0hTVDh3RjR5cUpZWnF1RmdFSHJjZXdoeFVBVDJsMmtXeFU4ZjdvdXRiZUdxRkRMeVQ2VGY5MDNwWmZZV05hZG5DY2VkY2FDNm8rMU1xMkt3NzNGNktXNHhBU2g3Y2JHbFVPZ2ZxV2xONjBObU1CMzMxVHJST2NcL21cLzRUM0QwWHBQU3NuN3ExZ2RSTWtqSnRyZkVvbmMzSUNheUJnS0ZidXRQVGRacFBXODdKZFFnUWI5YmFNdkhxc1hpa0w5dFNxSDdKVkZGak5vNUJmbGwzNzZ5bEkyUUUyenFxaHZ4VURreEx0RkNmdm56eGpTcHZQSDRReFNnd1wvbHpJSEszNVlMZVFQMERySWR2Q2hQMGZZYlwvZGZPVWE4bnF4aFBiSmdJdmlZdjlpZmZKall3eHB1S1NRQnV0SjFWU2FmK2hOSG5rSHdZZVZXMjdzWTJieTl2U3Jyb2wrSmJhVERVSkRHNUxBUmNZZ3RXZkFNdWxGMjk4d0VDNTJiRXcrQWxcL1NjeHBBOThMYWVpUEkxUWdsbW94Q3I1XC9XcVZ5Uk1Tb1dpbUxFcVwvYUdcL09GWHBHbXk0b3JvMU9ZTm9cL0N1VHBUOHQiLCJtYWMiOiJlZTcwNTZjZjQ3NWZhOThlMjhiYzk0ZTM1MDIyYzZjNzM2ODRmNjU1NTc1MWFiOWUzNDg3OTdlYjE5NmU2ZmIzIn0=

             Ngồi sau lưng Diệp Phong, đột nhiên Thu Mộc Trân cảm thấy thành phố náo nhiệt này trở nên thật yên bình, êm ả. Sau đó bất giác, cô mỉm cười, tựa đầu vào lưng anh.

Ads
';
Advertisement
x