Lời nói của Hàn Đông Dân quả thực có trọng lượng, hai ngày sau bất động sản Mộc Phong đã xin được giấy phép. Sau khi xin xong giấy phép, buổi lễ khai trương cũng sẽ mau chóng được tổ chức.
Khỏi phải nói Thu Mộc Trân vui và háo hức thế nào, cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Tối hôm nay Thu Mộc Trân lại bận rộn chuẩn bị cho lễ khai trương của công ty nên về rất muộn. Lúc cô về đã hơn chín giờ tối, cả nhà đã ăn cơm hết, đồ ăn ngoài thì dạo này ăn nhiều đã hơi ngán nên cô đành bấm bụng coi như nhịn cơm tối để giảm cân.
Nhưng cô vừa rửa mặt, thay quần áo xong thì tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” vang lên, sau đó Diệp Phong bưng một khay đồ ăn ngon lành bước vào. Hôm nay anh làm món thịt nướng mà cô thích.
Thu Mộc Trân mắt long lanh nhìn anh, nói cảm ơn, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường. Diệp Phong cứ như thần Đèn vậy, lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc cô cần.
Thu Mộc Trân cầm lấy khay đồ ăn rồi ngồi xuống ăn cơm, Diệp Phong kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn cô.
Thu Mộc Trân thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn mình thì hơi ngại ngùng hỏi: “Mặt tôi dính cơm à?”
Diệp Phong mỉm cười lắc đầu đáp: “Không, trên gương mặt em ngoài sự xinh đẹp ra thì không có thứ gì khác”.
Thu Mộc Trân bĩu môi thầm nghĩ tên này hôm nay lại nói lời có cánh với mình cơ đấy, đúng là khác thường. Có điều, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà kể chuyện tiếp: “Mấy hôm nay ở công ty, chuẩn bị cho buổi lễ khai trương rất bận. Tôi đã chờ ngày này quá lâu rồi, nhất định phải làm cho thật tử tế!”
Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Có điều, tôi định mời cả ông nội và mấy người nhà họ Thu, để họ biết được rằng không có nhà họ Thu tôi vẫn có thể đứng trên đôi chân của mình”.
“Nhưng tôi cũng hơi lo lắng vì bất động sản Mộc Phong chỉ là một công ty nhỏ. Chỉ sợ lễ khai trương quá vắng vẻ, không ai thèm tới. Như vậy thì sẽ rất mất mặt”, Thu Mộc Trân thở dài thườn thượt.
Diệp Phong nghe xong thì mỉm cười đáp: “Không sao, chỉ cần cố gắng hết sức là được. Hôm đó anh sẽ rủ thêm vài người bạn đến góp vui cho thêm phần náo nhiệt nhé!”
Nói rồi, Diệp Phong khẽ xoa đầu Thu Mộc Trân. Không giống như lúc trước, Thu Mộc Trân không hề hất tay anh ra mà thậm chí trong lòng còn thấy vui vui khi anh làm vậy.
Đợi Thu Mộc Trân ăn xong, Diệp Phong liền thu dọn bát đũa, mỉm cười bảo cô nghỉ ngơi sớm, còn mình về phòng đọc sách ngủ.
Thu Mộc Trân không biết tại sao và từ lúc nào, bỗng nhiên cô có một ý nghĩ kỳ lạ là muốn anh ở lại với mình chứ không về phòng đọc sách nữa.
Thu Mộc Trân lắc lắc đầu tự nhủ: “Mộc Trân, mày điên rồi! Chắc là do thiếu ngủ đấy, mau đi ngủ thôi!”, sau đó tắt đèn leo lên giường.
Hôm nay là ngày Lục Văn Thanh phải về với bố mẹ. Cô bé bịn rịn không nỡ rời, còn bắt Diệp Phong hứa sau này có dịp sẽ tới Cảnh Châu thăm mình. Diệp Phong xoa đầu cô bé, mỉm cười đồng ý.
Vừa tiễn Lục Văn Thanh xong thì đột nhiên anh có điện thoại, là Thu Mộc Trân gọi tới. Thì ra cô muốn đi mua một bộ đồ để mặc trong lễ khai trương của công ty nên đã gọi điện hỏi Diệp Phong có rảnh không để đi mua sắm cùng mình.
Bà xã đã đích thân mời thì Diệp Phong cung kính không bằng tuân lệnh. Chiều hôm đó, anh và Thu Mộc Trân đến một cửa hàng thời trang nữ nổi tiếng ở Vân Châu tên là “Nữ Nhi Quốc”. Cửa hàng này rất lớn, là điểm đến quen thuộc của các tín đồ thời trang, đặc biệt là các phu nhân nhà giàu. Đây là một trong những cửa hàng nổi tiếng của tập đoàn Thẩm Thị.
Các cô gái bước vào cửa hàng này là mắt sáng lấp lánh, Thu Mộc Trân cũng không phải ngoại lệ.
Diệp Phong và Thu Mộc Trân vào đó dạo một hồi, cũng chọn được mấy món đồ ưng ý. Đang định ra quầy thanh toán rồi ra về thì đột nhiên gặp người quen.
Người quen kia chẳng ai khác mà chính là vợ chồng Thu Mộc Doanh.
Thấy Thu Mộc Trân xuất hiện ở đây, Thu Mộc Doanh cười khinh miệt, châm chọc: “Chị mà cũng có tiền đi mua sắm ở đây sao? Có phải hơi không biết lượng sức mình rồi không?”
Bình thường Thu Mộc Trân sẽ bỏ ngoài tai những gì Thu Mộc Doanh nói, nhưng hôm nay thì khác, cô phải báo cho cô ta biết bất động sản Mộc Phong đã lấy được giấy phép. Nghĩ vậy, Thu Mộc Trân mỉm cười đáp: “Là do bất động sản Mộc Phong của chúng tôi đã lấy được giấy phép, ba hôm nữa sẽ khai trương nên cần một bộ trang phục cho phù hợp. Đến hôm đó, cô và những người nhà họ Thu khác có thể tới dự nếu muốn”.
Thu Mộc Doanh há hốc miệng kinh ngạc lắp bắp: “Cái... Cái gì?”
Bất động sản Thu Thủy của nhà họ Thu không lấy được giấy phép mà Thu Mộc Trân lại lấy được giấy phép sao? Đối với Thu Mộc Doanh và người nhà họ Thu, đây quả là một sự đả kích rất lớn.
Thu Mộc Trân nhìn biểu cảm của Thu Mộc Doanh, mỉm cười rồi quay lưng lại định thanh toán. Thế nhưng, không may, cô đụng trúng một chiếc bình sứ đặt trên chiếc bàn gần quầy thanh toán. Chiếc bình rơi xuống đất, “xoảng” một tiếng rồi vỡ tan.
Thu Mộc Trân hoảng hốt, đang định xin lỗi người bán hàng. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì người bán hàng đã rú lên: “Trời ơi, đây là một trong bốn chiếc bình cổ mà ông chủ quý nhất. Đây là bình sứ từ thời Dân quốc, giá không dưới hàng triệu tệ đâu!”
Thu Mộc Trân tái mặt đi, còn vợ chồng Thu Mộc Doanh thấy cảnh này thì ha ha cười lớn, nói: “Đúng là quả báo nhãn tiền! Giờ xem chị làm thế nào đền số tiền lớn như vậy! Chắc bán cả nhà đi cũng chưa đền nổi ấy chứ!”
Lúc này, từ tầng hai có một người đàn ông vội vã chạy xuống, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có thứ gì rơi vỡ vậy?”
Cô nhân viên bán hàng lý nhí: “Thưa quản lý, là cô này làm vỡ bình sứ quý của chúng ta!”, sau đó chỉ vào Thu Mộc Trân.
Người quản lý này giận dữ, đang định mắng Thu Mộc Trân một trận rồi bắt đền thì đột nhiên thấy Diệp Phong đang đứng bên cạnh cô. Ông ta nuốt nước bọt cái ực rồi đột nhiên đổi giọng nói: “Chỉ là cái bình thôi mà, đây đâu phải chuyện gì to tát. Chẳng qua là một chiếc bình giả mà thôi, trải nghiệm mua sắm của khách hàng mới là quan trọng nhất”.
Sau đó ông ta quay sang Thu Mộc Trân và Diệp Phong, vồn vã chào hỏi: “Sở tiên sinh và phu nhân đến đây mua sắm là vinh hạnh của chúng tôi. Chiếc bình kia chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải bồi thường! Mong hai người lần sau lại tới!”
Cô nhân viên bán hàng định chen miệng vào: “Quản lý, tại sao...”, nhưng người quản lý kia vội ngăn không cho cô ta nói tiếp.
Người quản lý này tên là Thẩm Mông, có họ hàng với Thẩm Cửu Ức nên được phân làm quản lý ở Nữ Nhi Quốc này. Trong buổi tiệc tạ tội Thẩm Cửu Ức tổ chức để xin lỗi Diệp Phong, ông ta đã biết được Diệp Phong chính là Sở tiên sinh. Cho nên, có mười lá gan ông ta cũng không dám bắt đền.
Sở Văn Phi và Thu Mộc Doanh ở đằng sau, cứ tưởng “Sở tiên sinh” mà ông ta nhắc tới chính là Sở Văn Phi nên vội vã nói: “Quản lý, không cần nể mặt vợ chồng tôi. Những khoản cần đền cứ bắt họ đền đầy đủ! Tiền đâu phải lá chuối, nếu không bắt họ đền, họ sẽ trở nên ỷ lại vào danh tiếng của vợ chồng tôi rồi đi khắp nơi gây chuyện!”
Thẩm Mông cau mày lại nhìn hai người kia với vẻ khó hiểu. Nhưng vì thấy có vẻ họ quen biết Diệp Phong nên ông ta cũng không vặn vẹo làm gì.
Thẩm Mông đáp: “Chiếc bình này là đồ giả, giá chỉ có vài trăm tệ. Việc nhỏ như vậy không cần xé ra to làm gì! Dù gì khách hàng cũng là Thượng Đế!”
Thu Mộc Doanh nghe vậy thì mất hứng, bực dọc nói: “Cửa hàng lớn như vậy mà dùng đồ giả! Vậy tôi cũng chẳng có hứng mua sắm nữa! Mộc Trân, coi như hôm nay chị may mắn!”, nói rồi đẩy cửa đi về.
Thu Mộc Trân và Diệp Phong đang định về nhưng quản lý Thẩm lại nhiệt tình mời mọc họ vào trong khu vực dành riêng cho VIP xem đồ. Vậy là hai vợ chồng lại theo quản lý Thẩm vào trong đi dạo.
Nhưng kỳ lạ là một lát sau, Thu Mộc Doanh và Thẩm Phi lại quay lại Nữ Nhi Quốc, nhưng lần này còn có cả mẹ chồng Thu Mộc Doanh – Trương Lệ. Trương Lệ là phu nhân nhà giàu, có học thức. Bà ta vốn không ưa gì Thu Mộc Doanh, cảm giác cô ta không xứng với con trai mình.
Khó khăn lắm dạo này quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới khá lên một chút, hôm nay Trương Lệ còn đích thân định tặng món quà đầu tiên cho bà thông gia Vương Xảo Ngọc nên đã gọi cả vợ chồng Thu Mộc Doanh tới cùng chọn quà.
Trương Lệ là khách quen của cửa hàng Nữ Nhi Quốc, cứ một mực đòi tới đây nên vợ chồng Thu Mộc Doanh chẳng còn cách nào, đành mặt dày quay lại.
Ba người bọn họ đang đi dạo thì đột nhiên, chiếc túi xách của Trương Lệ va vào chiếc bình sứ trên kệ của cửa hàng, làm nó rơi xuống đánh “xoảng” một cái.
Thẩm Mông nghe động lại lập tức chạy ra, thấy chiếc bình vỡ trên sàn nhà thì kêu trời: “Trời ơi, lại ai đánh vỡ bình sứ Thanh Hoa của tôi vậy?”
Thẩm Mông tiếc đổ máu mắt, nhưng ngẩng lên lại thấy Trương Lệ - khách hàng thân thiết nên đành nén đau lòng nói: “Thì ra là Trương phu nhân, nếu là Trương phu nhân thì chiếc bình này mong phu nhân đền bù cho chúng tôi tám trăm nghìn tệ, bởi đây là bình sứ rất quý!”
Trương Lệ nghe vậy thì cũng cúi đầu xin lỗi quản lý Thẩm, sau đó định rút ví ra bồi thường. Dù gì làm vỡ đồ của người ta, bồi thường là chuyện đương nhiên.
Nhưng Thu Mộc Doanh đột nhiên cản lại nói: “Mẹ, việc này mẹ để con giải quyết!”
Sau đó cô ta hắng giọng, trịch thượng nói với quản lý Thẩm: “Quản lý à, đây là mẹ chồng của tôi, tức mẹ ruột của Sở tiên sinh. Mong ông nể mặt chúng tôi một chút, việc bồi thường này hay là bỏ qua đi!”
Lúc này, Thu Mộc Trân và Diệp Phong thấy động cũng ra ngoài xem có chuyện gì. Thấy cảnh này, Diệp Phong cười lạnh nói: “Sao ban nãy cô nói số tiền cần đền thì phải đền không được thiếu một xu cơ mà? Sao nói người khác được mình lại không làm được? Hay là không đủ tiền?”
Thu Mộc Doanh bị một tên nhà quê chế nhạo thì tức điên, gằn giọng nói: “Thứ phế phẩm mấy trăm tệ mà nghĩ tôi không đền được? Vậy được, để tôi cho các người xem!”
Nói rồi, cô ta gạt đổ luôn hai chiếc bình trên kệ bên cạnh.
Tiếng “xoảng” đinh tai vang lên, Trương Lệ hoảng hốt nhìn Thu Mộc Doanh, quát lên: “Cô làm trò gì vậy hả?”
Nhưng có một người còn hét to hơn cả Trương Lệ, đó là Thẩm Mông: “Trời ơi bình quý của tôi! Cô bị điên à? Đây là đồ gốm sứ từ thời Minh, giá mấy chiếc bình này lên tới chục triệu đấy cô biết không hả?”
“Mau! Ngay lập tức đền tiền cho tôi!”, Thẩm Mông gầm lên, mắt đỏ vằn tia máu như sắp xé xác Thu Mộc Doanh đến nơi.
Thu Mộc Doanh cười lạnh đáp: “Chỉ là món đồ vài trăm tệ, giả vờ cái gì chứ? Định giở trò lừa đảo hả?”
Đúng lúc này, cửa tiệm mở ra, Cổ Long Ân vừa bước vào vừa hỏi: “Quản lý Thẩm, bốn chiếc bình quý mà tôi muốn mua của ông với giá mười triệu, ông có bán không đây?”
Cổ Long Ân này tiếng tăm lừng lẫy, là hội trưởng hội đồ cổ Vân Châu. Lời của ông ấy không thể không tin.
Thấy Cổ Long Ân nói vậy, mặt Thu Mộc Doanh đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, không tin nổi vào tai mình. Còn mẹ chồng cô ta – Trương Lệ thì gầm lên giận dữ: “Người phụ nữ điên rồ này, đời này tôi có chết cũng không nhận cô làm con dâu, không cho cô bước chân vào nhà họ Sở nửa bước! Tự làm thì tự chịu, đừng hòng bắt tôi đền cho!”
Nói rồi, anh và Thu Mộc Trân rời khỏi cửa hàng, để vợ chồng Thu Mộc Doanh lại cho quản lý Thẩm xử lý. Số tiền lên tới hàng chục triệu, lần này Thu Mộc Doanh không lên đồn cảnh sát uống trà mới là chuyện lạ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất