Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ khai trương của công ty, Thu Mộc Trân sớm đã gửi thiệp mời đi khắp nơi, đến rất nhiều công ty, tập đoàn lớn nhỏ. Thế nhưng, điều khiến cô buồn rầu là chẳng có mấy người chịu đồng ý đến dự. Dù gì bất động sản Mộc Phong cũng chỉ là một công ty nhỏ, chẳng tiếng tăm gì nên bị từ chối cũng là chuyện đương nhiên.
Sau khi sắm sửa xong lễ phục, vợ chồng Thu Mộc Trân về thẳng nhà. Khi về đến nhà, Thu Mộc Trân đột nhiên phát hiện một phong bì thư được nhét qua khe cửa. Cô cầm chiếc phong bì lên xem thì thấy người gửi là ông cụ Thu? Thấy cái tên này, cô lập tức cau mày lại, vội vã mở ra xem.
“Nhà họ Thu kính mời quan khách tới dự lễ cắt băng khánh thành dự án hợp tác giai đoạn hai giữa công ty Thu Thủy và tập đoàn Hồng Kỳ. Sự kiện sẽ được tổ chức tại nhà hàng Dụ Long, lúc chín giờ sáng ngày 11/11. Sự kiện sẽ quy tụ đông đảo quan chức, lãnh đạo của tập đoàn Hồng Kỳ và công ty Thu Thủy với nhiều hoạt động hấp dẫn, kính mời quan khách đến chung vui!”
Thu Mộc Trân trợn tròn mắt: “Cái gì? Ngày 11/11, chín giờ sáng? Nhà hàng Dụ Long? Đây chẳng phải là ngày bất động sản Mộc Phong khai trương sao? Còn nhà hàng Dụ Long kia chính là nhà hàng ngay đối diện công ty tôi!”
Diệp Phong cũng không khỏi ngạc nhiên. Thật không thể ngờ ông cụ Thu lại làm đến tận nước này để hạ bệ Thu Mộc Trân.
Thu Mộc Trân cầm tấm thiệp trong tay run rẩy nói: “Thật không ngờ, bọn họ lại phải đấu với tôi đến cùng! Còn cố tình tuyệt đường sống của tôi như vậy!”
“Vậy được, họ muốn chơi, tôi sẽ chơi với họ đến cùng! Dù có phải cầu xin, gửi đi hàng chục nghìn tấm thiệp tôi cũng sẽ mời những công ty kia đến cho bằng được!”
Diệp Phong an ủi: “Mộc Trân à, bình tĩnh đã. Chẳng phải ngày mai sẽ diễn ra ngày hội doanh nghiệp Vân Châu hàng năm sao? Nghe nói lần này sẽ do thị trưởng Hàn Đông Dân tổ chức, nói không chừng anh có thể nhờ Hàn Thiếu Kiệt xin vé cho em tham dự ngày hội đó. Đến lúc đó, em có thể phát thiệp mời cho họ”.
Ngày hội doanh nghiệp này là một sự kiện thường niên, được tổ chức vào khoảng đầu tháng mười một hàng năm tại Vân Châu. Tuy nhiên, không phải doanh nghiệp nào cũng đủ tư cách được tham dự, việc lấy vé vào là hết sức khó khăn. Trước đây, ông cụ Thu rất muốn tham dự nhưng cũng không đủ tư cách.
Thu Mộc Trân nghe nói vậy thì vô cùng mừng rỡ, nhưng sau đó lại trầm ngâm, bán tín bán nghi vì không biết có tin lời Diệp Phong được hay không.
Diệp Phong chỉ mỉm cười, nói: “Em yên tâm, có lẽ chỉ tối nay thôi em sẽ nhận được lời mời từ chính thị trưởng Hàn ấy chứ!”
Thu Mộc Trân chỉ “ừm” một tiếng, dù vẫn còn rất nghi ngờ nhưng trong lòng không khỏi mong chờ. Đã mấy lần Diệp Phong gây bất ngờ cho cô, biết đâu lần này anh cũng làm nên chuyện?
Tối hôm đó, Diệp Phong gọi điện cho Hàn Đông Dân theo số điện thoại trên danh thiếp ông ta đưa hôm trước, nhờ ông ta cho Thu Mộc Trân một vé tham gia ngày hội doanh nghiệp.
Có lẽ do trước đó Lý Nhị đã nói với Hàn Đông Dân về thân thế của Diệp Phong nên ông ta lập tức đồng ý, còn hứa trong tối nay sẽ gọi điện mời Thu Mộc Trân. Diệp Phong nghe vậy thì cũng khá yên tâm, còn đặc biệt dặn Thu Mộc Trân tối nay để ý điện thoại kẻo có người gọi tới.
Thu Mộc Trân nghe lời, cả đêm ôm chiếc điện thoại chờ đợi. Vậy mà nguyên một đêm, chẳng có ai gọi điện.
Hôm sau, mới sáng sớm, Thu Mộc Trân đã hậm hực đạp chăn sang phòng sách tìm Diệp Phong, mắng anh một trận vì lừa cô chờ điện thoại cả một đêm.
Diệp Phong mặt khổ sở xin lỗi Thu Mộc Trân, bụng thầm mắng Hàn Đông Dân làm ăn không giữ chữ tín. Anh bấm số gọi lại cho ông ta, nhưng không một ai nhấc máy.
Thu Mộc Trân thấy vậy thì vô cùng thất vọng, nhưng cô cũng không trách Diệp Phong, chỉ thở dài thườn thượt rồi quay về phòng thay quần áo đi làm.
Vì câu chuyện tối qua mà hôm nay Thu Mộc Trân đến công ty với tâm trạng buồn bã, thất vọng. Trưa nay cô có hẹn ăn trưa với Tô Thiến ở gần công ty.
Gần trưa, Tô Thiến tới quán ăn đã hẹn gặp Thu Mộc Trân, thấy bạn mình tâm trạng buồn như mất sổ gạo liền hỏi cô có chuyện gì. Thu Mộc Trân thở dài thuật lại một lượt chuyện đã xảy ra.
Tô Thiến nghe xong thì đập bàn mắng Diệp Phong đúng là đồ vô dụng.
Đúng lúc đó, có một chàng trai cao ráo sáng sủa nhìn rất phong độ đi tới, chào hỏi hai người Thu Mộc Trân và Tô Thiến rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Người này chẳng ai khác chính là Trương Chính Phu – đồng nghiệp của Thu Mộc Trân.
Trương Chính Phu này là con trai của giám đốc Trương Hiểu Tùng tiếng tăm lừng lẫy. Sau khi lừa được Thu Mộc Trân đến bất động sản Mộc Phong làm việc, Trương Hiểu Tùng chẳng thèm ỏ ê đến công ty cỏn con này mà về tập đoàn lớn của mình làm sếp lớn. Thậm chí hôm trước Thu Mộc Trân gọi điện mời ông ta đến dự lễ khai trương, Trương Hiểu Tùng cũng viện cớ việc bận để từ chối.
Ông ta chỉ gửi con trai mình là Trương Chính Phu đến bất động sản Mộc Phong, coi như là đại diện mình ở đó. Trương Chính Phu này có ý với Thu Mộc Trân từ lâu, đã nhiều lần quan tâm Thu Mộc Trân, thậm chí còn thường xuyên mang đồ ăn tới cho cô nhưng đều bị cô từ chối.
Thấy có trai đẹp đến, Tô Thiến rạng rỡ hẳn lên, vội vã hỏi thăm gia cảnh, lai lịch của chàng trai mới đến. Biết được anh ta là con trai Trương Hiểu Tùng, Tô Thiến mừng ra mặt, lập tức “chèo thuyền” gán ghép Thu Mộc Trân với anh chàng này.
Sau đó, Tô Thiến còn đem câu chuyện không lấy được thiệp mời kia kể cho Trương Chính Phu, hy vọng anh ta giúp Thu Mộc Trân được tham dự buổi tiệc.
Trương Chính Phu nghe xong thì nhận ra đây là cơ hội tốt để gây ấn tượng tốt với Thu Mộc Trân, cho nên không do dự mà đồng ý luôn.
Anh ta rút điện thoại ra gọi điện thoại cho người thân: “A lô bố à, ngày hội doanh nghiệp của Vân Châu tối nay, bố có thể lấy giúp con một tấm thiệp mời được không?”
Trương Hiểu Tùng lúc này đang bù đầu trong phòng họp, nghe Trương Chính Phu nói vậy thì điên tiết quát: “Mày tuổi gì mà đòi dự ngày hội đó hả con? Bố đang họp đừng có gọi điện để nói mấy chuyện vớ vẩn nữa! Sự kiện này không phải trò đùa mà ai muốn đến là đến biết chưa!”
Nói xong, Trương Hiểu Tùng cúp máy cái rụp, mặc kệ Trương Chính Phu đang ngẩn mặt ra. Anh ta đang tẽn tò không biết ăn nói với hai cô gái kia ra sao thì đột nhiên điện thoại của Thu Mộc Trân rung lên: “A lô, là cô Thu Mộc Trân phải không ạ? Tôi gọi tới từ ban tổ chức đêm hội doanh nghiệp để mời cô tới tham dự đêm hội của chúng tôi hôm nay...”
Thu Mộc Trân nghe xong mà vui sướng không thể tin vào tai mình. Sau khi cúp máy, cô rối rít cảm ơn Trương Chính Phu.
Trương Chính Phu ngẩn người, lẽ nào bố mình khẩu xà tâm Phật? Bên ngoài mắng té tát nhưng rồi lại âm thầm giúp đỡ anh ta?
Trương Chính Phu nghĩ chỉ có khả năng này mà thôi, nên ưỡn ngực nhận lời cảm ơn của Thu Mộc Trân, còn nói lát nữa sẽ về nhà lấy thiệp mời để tối đưa Thu Mộc Trân và Tô Thiến đi dự hội. Một người có vé tham dự bữa tiệc này có thể đưa theo hai người khác nên chỉ cần một tấm thiệp mời là đủ.
Trương Chính Phu nói là làm, ăn trưa xong anh ta về nhà định gặp bố mình để lấy thiệp mời. Thế nhưng trong nhà chẳng có ai, chỉ thấy ở hộp thư ngoài cửa có một tấm thiệp mời, bên trên ghi “kính gửi giám đốc Trương”.
Trương Hiểu Tùng nhìn thấy thì chắc mẩm đây là gửi cho mình nên vui vẻ mang đi. Nhưng có nằm mơ anh ta cũng không ngờ rằng Thu Mộc Trân được dự tiệc không phải là nhờ mình.
Sáng nay, sau khi gọi điện mà Hàn Đông Dân không bắt máy, Diệp Phong bực dọc ném điện thoại qua một bên. Mãi đến trưa Hàn Đông Dân mới liên lạc lại, nói hôm qua mình phải đi tiếp rượu lãnh đạo tỉnh, say đến bất tỉnh nhân sự nên mới quên mất việc gọi điện cho Thu Mộc Trân. Sau đó, ông ta lập tức sai thư ký gọi điện mời Thu Mộc Trân, đồng thời gửi thiệp mời đến tận nhà cho Diệp Phong.
Nói rồi lạnh lùng lên xe đi thẳng, Diệp Phong không hiểu mô tê gì, vội vã bắt một chiếc taxi đi theo sau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất