Hôm nay, khách sạn tổ chức đêm hội doanh nhân này vô cùng náo nhiệt, vô số xe sang, những nhân vật có máu mặt trong làng kinh doanh đều tới dự.   

             Ba người Thu Mộc Trân đã vào đến bên trong. Thu Mộc Trân nhân cơ hội này đi chào hỏi mọi người và phát thiệp mời. Nhưng vẫn như cũ, chẳng mấy người đồng ý tham dự lễ khai trương của cô. Có người còn vứt tấm thiệp đi ngay sau đó.  

             Thu Mộc Trân thở dài não nề, Tô Thiến thấy vậy thì đột nhiên mỉm cười nham hiểm rồi nói: “Để mình giúp cậu!”  

             Thu Mộc Trân còn chưa kịp phản ứng gì thì Tô Thiến đã len vào đám đông, chạy lên bục, cầm lấy chiếc micro và nói: “Thưa quý vị và các bạn, chúng tôi rất vinh dự được tham dự đêm hội doanh nhân ngày hôm nay! Tôi là Tô Thiến, phó giám đốc công ty bất động sản Mộc Phong. Bất động sản Mộc Phong của chúng tôi chỉ mới thành lập, đáng lẽ ra không thể xuất hiện ở đây hôm nay. Thế nhưng, thị trưởng Hàn Đông Dân đã đích thân gọi điện tới mời nên chúng tôi không thể từ chối!”  

             “Bất động sản Mộc Phong tuy là công ty mới nhưng lại có bệ phóng vững chắc, số nhân viên lên tới hàng nghìn người!”  

             “Vừa hay, ngày mai 11/11 là ngày bất động sản Mộc Phong chính thức khai trương, mời mọi người tới tham dự lễ khai trương!”  

             Nghe thấy một công ty bất động sản mới nổi mà được thị trưởng Hàn đích thân mời đến đây, đám doanh nhân kia rần rần cả lên. Ai nấy đều cho rằng phải kết giao bằng được với chủ công ty này.  

             Thấy bài phát biểu của mình đã phát huy tác dụng, Tô Thiến mỉm cười đắc ý nói tiếp: “Và sau đây, xin mời giám đốc Thu Mộc Trân của công ty bất động sản Mộc Phong phát thiệp mời và lên bục phát biểu vài lời!”  

             Thu Mộc Trân thấy vậy thì không khỏi bàng hoàng sợ hãi, nhưng lúc này đã bị Tô Thiến đẩy lên sân khấu, cô đành đâm lao theo lao.  

             Đứng trên bục sân khấu, Thu Mộc Trân vô cùng khó xử. Mặc dù cô không muốn lễ khai trương của mình vắng hiu vắng hắt nhưng cũng không muốn đi lừa gạt người khác như vậy.   

             Khán giả bên dưới nhìn cô trầm trồ: “Ôi trời ơi, đẹp thật đấy, đúng là tuyệt sắc giai nhân! Không biết chàng trai nào có số hưởng đây! Chẳng mấy chốc mà thành nữ thần số một của giới kinh doanh thôi!”  

             Cô cầm lấy micro, hít một hơi thật sâu, đang định nói ra sự thật thì đột nhiên một giọng nói chua loét chói tai vang lên: “Nữ thần cái khỉ gió gì cơ chứ? Bất động sản Mộc Phong của chị ta chỉ là một công ty nhỏ như cái mắt muỗi, có mười mấy nhân viên quèn! Chồng chị ta lại còn là một tên nhà quê không tài cán. Không hiểu chị ta có tư cách gì mà xuất hiện ở đây nữa!”  

             Thu Mộc Doanh vừa nói vừa bước ra khỏi đám đông. Sau chuyện xảy ra ở cửa hàng Nữ Nhi Quốc, cô ta càng thù ghét Thu Mộc Trân. Cô ta cho rằng tại Thu Mộc Trân mà vợ chồng mình suýt bị lôi lên đồn cảnh sát, phải chạy vạy đủ chỗ mới đủ tiền đền chiếc bình sứ hôm qua.  

             Còn tối nay vợ chồng Thu Mộc Doanh tới được đây là nhờ Sở Văn Phi quen biết một cậu công tử nhà có quyền có thế nên vợ chồng cô ta được hưởng ké.  

             Thu Mộc Trân nghe Thu Mộc Doanh nói xong thì mặt trắng bệch ra, loạng choạng suýt ngã. Đám đông bên dưới nhao nhao chất vấn: “Có thật không vậy? Xinh thế này mà đi lừa đảo à?”  

             Thấy phản ứng khác thường, không giải thích được của Thu Mộc Trân, cộng thêm việc trước đó chưa từng nghe tới bất động sản Mộc Phong thì đám người bên dưới cũng đã hiểu ra mọi chuyện.  

             Thu Mộc Doanh đắc ý, lớn giọng nói tiếp: “Chị nói thị trưởng Hàn đích thân mời mình thì giấy mời của chị đâu?”  

             Mặt Thu Mộc Trân càng tái xanh, cô chỉ nhận được cuộc điện thoại kia chứ nào có giấy mời, giấy mời kia là của Trương Chính Phu.   

             Thu Mộc Trân lùi về sau mấy bước rồi loạng choạng ngã xuống đất.  

             Lúc này, một tên khá đô con, nhìn có vẻ là công tử nhà giàu cất tiếng nói: “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Người đâu, mau lôi cô ta xuống, tống cổ luôn cả đám người đi cùng cô ta ra ngoài, tránh phá hỏng không khí trang trọng của buổi tiệc hôm nay!”  

             Người vừa nói là Từ Lân – thiếu gia nhà giàu, cũng có quan hệ vô cùng thân thiết với Hàn Đông Dân. Hàn Đông Dân còn giao cho hắn ta việc đảm bảo trật tự cho buổi tiệc tối nay, có biến cố gì lập tức phải báo với ông ta.  

             Từ Lân vừa dứt lời thì lập tức có mấy người bảo vệ lao tới lôi Thu Mộc Trân, Tô Thiến và cả Trương Chính Phu đang đứng gần ra ngoài.  

             Tô Thiến giãy giụa gào thét: “Thả tôi ra, tôi tự đi được!”  

             Thu Mộc Trân cũng cố giằng bàn tay thô bạo của tay bảo vệ ra. Từ Lân thấy cảnh này thì nhếch mép cười khinh bỉ, sau đó đi tới, xô thẳng Thu Mộc Trân ra khỏi cửa, khiến cô ngã chúi về phía trước, bàn tay chống xuống đất chảy máu đầm đìa.  

             Tô Thiến và Trương Chính Phu theo sau thấy cảnh này thì vội vã ùa tới hỏi: “Mộc Trân, có sao không?”  

             Thu Mộc Trân không nói không rằng, mắt đờ đẫn, loạng choạng đứng dậy đi thẳng về phía con đường phía trước. Lúc này, bên ngoài đang mưa, cơn mưa đêm tháng mười một không lớn nhưng mau hạt và lạnh buốt tận xương.  

             Thu Mộc Trân thất thểu đi về phía trước, mặc hai người phía sau chạy theo.  

             Diệp Phong lúc này đang đứng chờ ở ngoài, đột nhiên thấy bóng dáng quen thuộc đang dầm mưa, lại còn chẳng buồn tránh xe cộ trên đường, khiến những chiếc ô tô đi qua bíp còi inh ỏi. Có kẻ còn thò đầu ra chửi mắng.  

             Anh vội vã chạy tới ôm lấy Thu Mộc Trân, đưa cô sang đường, cởi áo khoác của mình che cho cô rồi vội vã hỏi: “Mộc Trân, có chuyện gì vậy?”  

             Thu Mộc Trân khóc nức nở, gục đầu vào lòng anh nói không nên lời.  

             Lúc này Tô Thiến và Trương Chính Phu cũng đuổi tới nơi. Thu Mộc Trân không trả lời anh nên anh đành chuyển sang tra hỏi Tô Thiến.  

             Nghe giọng nói lạnh lùng và quyền uy khác thường của Diệp Phong, Tô Thiến sợ hãi kể lại mọi chuyện xảy ra ban nãy.  

             Diệp Phong nghe xong nghiến răng hỏi: “Kẻ nào khiến cô ấy bị thương?”  

             Tô Thiến run rẩy đáp: “Hình... Hình như là Từ Lân gì đó”.  

             Diệp Phong nghe xong, dặn dò Tô Thiến ở lại trông Thu Mộc Trân cho anh, rồi không nói hai lời, lao vào trong khách sạn trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Tô Thiến muốn cản lại cũng cản không được.  

             “Uỳnh!”  

             Cửa khách sạn bị đạp cho mở toang.  

             Thấy có kẻ dám đạp cửa xông vào, Từ Lân cau mày quát: “Kẻ nào dám to gan làm bậy ở đây?”  

             Diệp Phong không nói không rằng, chỉ chầm chậm bước vào, nước mưa trên người anh rỏ xuống chiếc thảm đỏ dưới chân. Anh gằn giọng hỏi: “Mày là kẻ khiến Mộc Trân bị thương?”  

eyJpdiI6IjQyYUpQdFpGM2lqb3EycW9TVG41UXc9PSIsInZhbHVlIjoiUGpyY2hOWmNCdUJuOFwvbGx5ZCthMmJyUWF6dElXSERiaFJ4aFwvVWI2ZVl4bFpUUzRJQ3JjNVI2cm9lQ2NCZmZPSVwvSlljendDeGxyVFBiZGFjODRyaVUzTEtSVDNwMVNFRFlaaVdTY21CREhhUnBocWpGZDZBXC9pYWZ1YmkyazRXV3l3WVdHK1ZvalQ3VWJlNXp5TzdmWWFFUDRiRzRmZlphdkVQbDQ4RVhrQk4zUHc5Z1JcL05mZ3RJdEhWVG5lQm5pM2g3WDVzRnI4WTB4NHlONVl1SEVBdWZ1ZnJ5dGZpRXE2STlaYzEwNnV3ait0YW85T1p4RmV0Vm15V1ZOUGY1ZHVaVSt3bDl6cHV1a1hXQlkxalM3djM4OHdvdDc1Wjl0OHJqcGI2czc0ZDg4N05mcXQreVEyT2plWGlrMmpBMXlGN2JmUzFtZHhtc25QRHRlb2hiaFdseWlGbnZZTjlpWlpwNFNcLzhQQ1FwQ0lkYUdLcGFWbWVpUllcL3VkNFZoaitUNzBsN1I1SnE3bE5WVGFEXC80aDVaTzZTdVVJVWFqeXhhbkp4VVBDTW9CTlBLV1ZrRzZkS0c1ZDIwQTRLbUJaOXNDeUdaSEV2eVlVNUxGQ1E4OFdzNUxQZmYxeFBYaGpsSHJhYlUrRFJMMXVrVmdqSUFJaTNJdWxLSm5vQ3JpWTdEemZ1eUVIZUNoc2E4R3YwbHByUlNEaEpqaUlXb3hTY3dIQXR5UEwyQk04NTBFeEJJbGphM0dxcFBlM085K1JBYzYySDNXMVVlSjRXYWNqK1RxaGVGRk42UFhZc2h2SFpXajcyUjQ0RktpMVRcLzJOdTh0QVRpYlNXcFhKdlNzQzBleVFhWDJNbXM2TEVcL0hGZjR0Z1l1dks5YlwvaU1CRzc2YnNCbkk5MjYrUEE3alFsWFpWeHpYQkpWakc0TTJFXC9jc1F1czFIRGNtczJzMVhEejRPc2JiOHJ1TFB4ZUtrRHdwU1VIcFVudGlNWjQ4cks2ZWZcL1B1VkZCYlRXWW1IVUhhaTZUeVlwWTY4NGhYTzRLbkw3S0lJSEdyOVJFVVNmM0cyWko2Qmt4Ylg4N05XTTRSZ1BlcDJESG1XRFwvN0RwMCtMUng0UXBNcDJRbkNZcTVVcVIwVFJzMVFVT3pPdFU5WmNZZk5NKzVPR0s2aEdTeUJUSmJwMjdLcjFrQmhMVyIsIm1hYyI6ImFmNmY1OGRlZDU1MzgyZWJhZDE3ODI1YTUxOGFjODEzOTg3MTUxNWUyZWQ5ZDFmNjYwZDE4YzA4NjA2Mzc5MjUifQ==
eyJpdiI6IlwvWFdscWFKOXVzUWJUcjdvXC9FQnFwZz09IiwidmFsdWUiOiJWUEplalkwNTl0ZWdNaUhFaE5RRldKWjZ5dDUzVSt5RG5kNWNpM0p5K0tsVHlwSEFndEF4NENmMkJZd29udEo1TUtFcXZZdFZ5cFJBejZneSthbkRKZ2ZXRFZMZVBWblhIQlRLQk9QVDF2K3Y2blFcL0VcL21vYTNMVmFwdTJGR1VUb3h1aHFwdExibENlQytlcDV6T1pHMWpoYlRUa3MwRjdjbHJVYzNuamEzVWF2UFhmaDMxU0oyZ283RFwvbnZTbHcxWDFzMFc3Tmhtdkw0Mm9NblwvWGtxMWNQUHZiZThGUW9cL1JHRlpLVldBYnFqSkxnNHRXYkFBWFBSVTg2SkJiMXVtT1NnQ3pcLzF0QUlPK1VSN2QwanFvOGxQSU5WdVpMZkVcL2d6QXp0KzB5a2NUU09icXF6KzhSS21kWnNuSW5PckxEeUlrVVB0b1V4dHJrb0R4bllRaHJvZHhwcDN3aGJPTXB1OGo1YmhOU2tnUyttMlA5cm9lalpMaTdXSmlEbytwYVpGelY3YVk5d1lkc2NmSGh2clBXcHA4UnN5Wk9rd3hyYzQ5b3pORmUwd01wZXNIdVZSK1FPTHRtc2lhK1wvb3VWOTJGQ2s0ZVdYNHUwdURNQUhJVTFFdFZETjF4SlowVU44VHRKdXljbEh4Y0YzaStvY0p6b2w2bzlwc1JTVUV3K2hEQllEU3NSY294R1hZN0ZpQmhwVVFMV0g5dzNtcENNQnVFeURzRlwvUWczbmhlemdPemtTRGYwT0ExandmT1pUK0tTTXZMREhvSXV6d0FPRzVYOXFxS1BBd0w4R2RjVXdtQ2o1bm1HRjJZMnQ2cmdHZHZ1OExacGFHdDBOWWJvb24rWUphK3k1cWx3Yk1IV1ZJY3dzMzhqOHI4ZkgxS3daQ2VJb3VWWmFIeFZ5TkJUaEFVcVlXeWpFaWZ0ZFNkSlhZUjFEbndTcWkwMDZJQkRZXC9mTkVCNjdPZkZkMXpBTmJGaklBTFJmWU1hQjhNV2ozOUYrSnVmdWlxZ1hRRkVTIiwibWFjIjoiNzExODliMTMwZjY0ZjFkMTg3NzU5MTRjYzExNTIzODg0MjQ2NGMzYzgxYTNmMGQ2OWRlNzRiMDgyOWRhNDczYSJ9

             Diệp Phong nhếch miệng cười, ánh mắt giá lạnh như một ác quỷ đến từ địa ngục đáp: “Còn phải xem mày có bản lĩnh đó không đã!”

Ads
';
Advertisement
x