Sau đó, anh tiễn Lâm Văn Tịnh về rồi lập tức gọi điện cho ông Hàn, định bảo ông ấy đặt vé máy bay cho mình tới Yến Kinh ngay ngày mai. Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thì ông Hàn đã vội vã cướp lời: “Cậu chủ, tôi cũng đang định gọi điện cho cậu! Có chuyện rồi, Đồng Sơn vừa tới Yến Kinh đã bị tập kích bất ngờ, bị thương nặng. Tôi vừa sắp xếp người đưa cậu ấy về biệt thự Đông Giao rồi!”
Diệp Phong cau mày, giận dữ nói: “Không phải tôi đã bảo ông phải theo sát tình hình, đảm bảo an toàn cho họ rồi sao! Sau này những việc mà chúng ta không thể chắc chắn thì để tôi làm, không được mạo hiểm tính mạng của họ!”
Sau đó anh giận dữ dập máy, lập tức bắt xe đi thẳng tới biệt thự Đông Giao.
Biệt thự Đông Giao này trước đây do Từ Lôi thuê giúp anh, lại còn thuê hẳn một năm.
Diệp Phong tới nơi, đẩy cửa đi vào đã thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ đang nằm trên chiếc ghế dài ở phòng khách, trên người chằng chịt vết dao đâm, đau đớn đến bất tỉnh nhân sự!
Diệp Phong vội vã chạy tới xem xét vết thương của Đồng Sơn. Đồng Sơn là một trong những thủ hạ trung thành nhất của Diệp Phong, theo anh từ khi anh bắt đầu lập nghiệp. Đồng Sơn không chỉ là cấp dưới mà còn là một người bạn, người thân đối với Diệp Phong. Dù gì trên thế gian này những người thực lòng đối tốt với anh quả thực không nhiều.
Diệp Phong nhìn những vết thương chằng chịt trên người Đồng Sơn mà không khỏi xót xa, lập tức lấy bông băng, cồn thuốc xử lý vết thương cho Đồng Sơn.
Sau khi xử lý xong xuôi, anh gọi điện cho ông Hàn, trầm giọng nói: “Đặt vé máy bay tới Yến Kinh cho tôi, ngay sáng mai! Tôi cần tìm ra kẻ dám hại người của tôi đến nông nỗi này, cũng có chuyện riêng cần xử lý ở Yến Kinh. Lập tức cử người tới chăm sóc Đồng Sơn đến khi cậu ấy hoàn toàn bình phục!”
Đợi khi có người tới chăm sóc Đồng Sơn, Diệp Phong mới rời khỏi đó.
Lúc này anh mới nhớ ra ban nãy vội vã chạy tới biệt thự Đông Giao đã quên gọi điện báo cho Thu Mộc Trân ở nhà.
Diệp Phong về đến nhà thì đã là đêm muộn, tim đập chân run mở cửa, rón rén đi vào trong. Nhưng vừa đi được vài bước, đã có tiếng người nói đằng sau lưng: “Đi tiễn người ta thôi mà đi lâu quá nhỉ, sao không chạy về Yến Kinh với người ta luôn?”
Diệp Phong mặt mày khổ sở quay đầu lại, vội vàng giải thích: “Ban nãy tiễn cô ấy về xong, một người bạn của anh gặp nạn. Cậu ấy gọi điện cho anh tới giúp nên anh không thể từ chối được”.
Thu Mộc Trân lườm anh một cái, sau đó gọi anh vào phòng mình.
Diệp Phong cười gian, thầm nghĩ lẽ nào đêm nay trăng thanh gió mát, Thu Mộc Trân không muốn cô đơn nên mới gọi anh vào phòng?
Diệp Phong theo Thu Mộc Trân vào phòng, đang định buông lời đùa cợt thì Thu Mộc Trân đã dúi vào tay anh chiếc va ly khiến Diệp Phong đứng hình. Lẽ nào chỉ vì anh ra ngoài về muộn một chút mà Thu Mộc Trân muốn đuổi anh ra ngoài?
“Chiếc va ly này là... là ý gì?”, Diệp Phong khóe miệng giật giật hỏi.
Thu Mộc Trân liếc anh một cái đáp: “Giám đốc Từ trước đây có ơn lớn với vợ chồng chúng ta, hôn lễ của cô ấy không thể không tới. Có điều việc ở công ty quá bận, tôi không thể tới Yến Kinh. Vậy nên lần này anh hãy đại diện tới đó tham dự hôn lễ của cô ấy nhé! Nhớ gửi lời chúc phúc của tôi đến giám đốc Từ”.
Thu Mộc Trân vừa nói tay vừa cầm chiếc bàn là hơi là lại bộ vest cũ của Diệp Phong để anh diện đi đám cưới. Nhìn cô lúc này đúng là giống một người vợ đảm đang.
Diệp Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, nghe lời Thu Mộc Trân nói thì trong lòng không khỏi cảm động, đúng là vợ mình hiểu chuyện nhất. Anh ngẩn người nhìn cô gái đang bận rộn là quần áo trước mặt, vô thức mỉm cười lẩm bẩm: “Chỉ còn thiếu vài thứ thôi!”
Thu Mộc Trân dừng tay, nhìn anh hỏi với vẻ khó hiểu: “Thiếu thứ gì?”
Diệp Phong mỉm cười gian tà đáp: “Thiếu vài đứa trẻ kháu khỉnh!”
Thu Mộc Trân trợn tròn mắt, đặt chiếc bàn là hơi xuống, vớ lấy chiếc gối rồi lao về phía Diệp Phong định đánh cho anh một trận.
Thế nhưng chẳng may giẫm phải tấm thảm, trượt chân một cái lao thẳng về phía trước, ngã lên người Diệp Phong.
Trong lúc hoảng hốt, Thu Mộc Trân vô thức tìm một điểm tựa để bám vào. Đến khi đã tiếp đất, ý thức hồi phục trở lại thì cả cô và Diệp Phong cùng đứng hình, bốn mắt mở to nhìn nhau.
Tay của Thu Mộc Trân vô ý đặt lên đúng chỗ nào đó của Diệp Phong. Chỗ đó của Diệp Phong lúc này cũng không chịu yên phận, hiên ngang ngóc đầu lên và nóng hừng hực như lửa.
Thu Mộc Trân vội vã bỏ tay ra, hét ầm lên: “Á, đồ khốn nạn! Tôi phải đánh cho anh một trận!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất