Chẳng mấy chốc, Diệp Phong và Từ Lôi đã về tới biệt thự nhà họ Tiết. Tiết Nghĩa Dương đã sắp xếp phòng nghỉ cho họ.  

             Diệp Phong quay sang nhìn Từ Lôi, ân cần nói: “Xin lỗi Tiểu Lôi, việc hôm nay chắc đã khiến em sợ hãi. Quay về phòng nghỉ ngơi sớm đi nhé, anh còn có chút chuyện ở Yến Kinh cần giải quyết”.  

             Từ Lôi ngước mắt nhìn anh, như thể định hỏi gì đó nhưng cuối cùng, cô chỉ gật đầu khẽ đáp: “Vâng, Yến Kinh là nơi nguy hiểm, anh nhớ phải hành động cẩn thận!”  

             Diệp Phong mỉm cười xoa đầu Từ Lôi, đáp: “Lẽ nào đến giờ em vẫn chưa tin vào năng lực của anh Tiểu Phong sao? Có cô em gái tài giỏi như Tiểu Lôi, người làm anh như anh đương nhiên phải có bản lĩnh rồi, không thì đâu có xứng làm anh trai em?”  

             Rõ ràng Diệp Phong nói những lời này để an ủi Từ Lôi, nhưng chẳng hiểu sao nghe hai từ “anh trai”, “em gái” mà anh nói lại khiến cô thấy hơi nhói đau trong tim. Nếu cô tìm thấy anh trước khi Thu Mộc Trân xuất hiện, liệu mọi chuyện có khác?  

             Từ Lôi mỉm cười với Diệp Phong rồi đi lên phòng, trong phòng khách chỉ còn Diệp Phong và Long Dương.  

             Diệp Phong lấy lại vẻ mặt bình thản, không hề để lộ bất kì cảm xúc gì, anh chậm rãi cất tiếng hỏi Long Dương: “Nghe nói gần đây nhà họ Tiết gặp phải rất nhiều khó khăn, dường như có kẻ đang đứng trong bóng tối chống phá các ông. Chuyện này có thật không, cụ thể tình hình là thế nào?”  

             Long Dương vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng đáp: “Quả thực là vậy. Nhà họ Tiết mấy năm nay làm ăn lên như diều gặp gió, sản nghiệp trải rộng khắp cả nửa Hoa Hạ. Thế nhưng, gần đây liên tục xảy ra bất trắc”.  

             Long Dương thở dài nói tiếp: “Tháng trước đột nhiên một kho hàng bốc cháy. Vài hôm trước thì có kẻ đến công trường của chúng tôi làm loạn, lô đá quý trên đường vận chuyển cũng bị cướp. Ngoài những vụ việc này ra thì các gia tộc ở Yến Kinh, Giang Bắc, thậm chí là năm tỉnh Tây Nam cũng viện đủ lý do kiện tụng, tìm cách dìm nhà họ Tiết xuống”.  

             “Vài hôm trước, vì một vụ kiện mà tôi phải rời Yến Kinh để tới Kim Lăng giải quyết”, Long Dương nhấp một ngụm trà rồi thở hắt ra, vô cùng sầu não.  

             Một gia tộc như nhà họ Tiết nhìn bề ngoài thì quang minh lỗi lạc, luôn đứng trên đỉnh vinh quang nhưng bên trong thì biết bao nhiêu sóng ngầm mà người ngoài không biết tới.  

             “Thực ra tôi cũng không muốn vì những chuyện vụn vặt này mà làm phiền Long chủ. Với sức lực của tôi vẫn có thể tạm thời đối phó được với những vấn đề này, thế nhưng điều tôi lo sợ là nhà họ Tiết còn sắp phải đối mặt với một thế lực nguy hiểm hơn nữa! Cũng vì lo lắng cho đại cục nên tôi mới báo cáo với ông Hàn, nhờ ông ấy giúp đỡ. Sau đó Đồng Sơn tiên sinh được cử tới hỗ trợ chúng tôi giải quyết mấy vụ bạo loạn ở công trường. Thế nhưng, Đồng Sơn tiên sinh vừa tới thì...”, Long Dương thở dài.  

             Nghe Long Dương nói xong, Diệp Phong cau chặt mày lại, nhấp một ngụm trà rồi đáp: “Những điều ông đang lo lắng quả thực không sai. Chắc chắn có một thế lực đang đứng trong bóng tối hãm hại nhà họ Tiết. Còn việc của Đồng Sơn, cậu ấy bị kẻ nào ám hại? Bọn chúng tập kích cậu ấy ở đâu? Những việc này ông đã điều tra ra chưa?”  

             Long Dương cúi đầu đáp: “Việc này tôi đã cho người điều tra nhưng vẫn chưa có được kết quả chính xác. Đồng Sơn tiên sinh tới Yến Kinh xong còn chưa từng gặp tôi, chúng tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại. Đồng Sơn tiên sinh lúc đó chỉ định âm thầm can thiệp giải quyết một số vấn đề giúp nhà họ Tiết. Có lẽ thế lực kia cho rằng sự xuất hiện của cậu ấy sẽ cản trở kế hoạch của bọn chúng nên mới ra tay tàn độc”.  

             Không gian rơi vào im lặng, cả hai người đàn ông như thể đang mải miết suy nghĩ điều gì.  

             Đột nhiên, một lúc lâu sau, Long Dương à lên một tiếng như thể nhớ ra điều gì. Ông ta vội vã nói: “Nhưng có một việc liên quan đến Đồng Sơn tiên sinh. Trước khi cậu ấy bị thương, tôi đã nhờ cậu ấy làm nhà vô địch đại diện cho võ quán Long Dương đi tham dự trận đấu quyền anh ngầm giữa các gia tộc Yến Kinh sẽ diễn ra sau hai ngày nữa”.  

             Tại đất Yến Kinh này, hầu như gia tộc nào dưới trướng cũng có một võ quán để đào tạo nhân tài võ thuật, phụ giúp gia tộc đó sau này. Võ quán Long Dương chính là võ quán trực thuộc tập đoàn nhà họ Tiết.  

             Diệp Phong nhíu mày hỏi: “Trận đấu quyền anh ngầm?”  

             Long Dương gật đầu đáp: “Đúng vậy, mỗi năm một lần, các gia tộc tại Yến Kinh sẽ chọn ra một nhà vô địch để đi tham dự trận đấu này. Trận đấu này được tổ chức kín đáo, chỉ những gia tộc lớn mới biết được. Lý do trận đấu này ra đời vốn là để giải quyết những mâu thuẫn, ân oán giữa các gia tộc lớn mà chưa thể dùng luật pháp để giải quyết. Sau trận chiến này, có những gia tộc sẽ mất đi phần lớn gia sản, cũng có gia tộc có thể giành được thêm vô số của cải. Điều đó phụ thuộc vào nhà vô địch mà họ chọn”.  

             Diệp Phong nghe xong thì trong mắt như lóe lên một tia sáng, thản nhiên đáp: “Được, vậy giờ để tôi đại diện cho võ quán Long Dương đi thi đấu là được!”  

             Anh nói tiếp: “Tại Yến Kinh này, số lượng những người có thể khiến Đồng Sơn bị thương không nhiều, chứ đừng nói là có thể khiến cậu ấy bị đâm đến nỗi thập tử nhất sinh như vậy. Có ba khả năng. Nếu là ở Yến Kinh thì hoặc là bốn gia tộc lớn, hoặc là một số gia tộc nhỏ hợp sức đối phó với nhà họ Tiết. Còn trường hợp thứ ba là...”  

             Diệp Phong ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có một thế lực rất mạnh ở bên ngoài Yến Kinh đang nhúng tay vào dàn xếp tất cả những việc này. Tôi nghe nói, gần đây nhiều gia tộc lớn tại Yến Kinh cũng lao đao chẳng khác gì nhà họ Tiết. Có lẽ thế lực này đang tìm cách làm suy yếu những gia tộc lớn, ôm mộng trở thành bá chủ Yến Kinh. Rất có thể, bọn chúng sẽ xuất hiện trong trận đấu quyền sắp tới này”.  

             Long Dương gật đầu, lưỡng lự một chút rồi đáp: “Long chủ nói rất có lý! Long chủ đại diện cho võ quán Long Dương tham chiến chính là ân huệ đối với tôi. Chỉ có điều, võ quán Long Dương thực ra gần đây đã hợp tác với nhà họ Triệu và nhà họ Lâm của Yến Kinh, định bỏ ra ba trăm triệu để thuê Diệp Bách Thắng – một vị đại sư quyền thuật nổi danh Đông Nam Á về làm nhà vô địch. Dù gì cũng là một liên minh nên có lẽ tôi vẫn phải gọi điện hỏi ý hai gia tộc kia”.  

             Diệp Phong hờ hững đáp: “Vậy ông gọi điện bàn bạc với họ chút đi”.  

             Long Dương vâng một tiếng rồi ra ngoài gọi điện thoại cho Triệu Tứ và Lâm Phong – đại diện nhà họ Triệu và nhà họ Lâm.  

             Sau khi nói chuyện một hồi, Long Dương quay trở vào phòng khách, nét mặt không được vui, nói với Diệp Phong: “Lần trước bọn họ vốn định nghe lời tôi, chọn Đồng Sơn tiên sinh làm nhà vô địch. Nhưng sau đó không may Đồng Sơn tiên sinh gặp chuyện bất trắc khiến họ nghi ngờ thực lực của cậu ấy. Hiện giờ tôi lại tiến cử Long chủ trở thành nhà vô địch mới, nhưng bọn họ nói không tin vào mắt nhìn người của tôi, một mực đòi mời Diệp Bách Thắng đại sư. Còn nói ông ấy là nhà vô địch Đông Nam Á, trước giờ chưa từng biết mùi thất bại”.  

             “Vậy nên, tôi đã nói với họ, tôi sẽ rút khỏi liên minh ba gia tộc. Long chủ vẫn có thể tham gia trận đấu này, nhưng với danh nghĩa là đại diện của riêng nhà họ Tiết chúng tôi!”, Long Dương nói với vẻ mặt vô cùng kiên định.  

             Nghe vậy, Diệp Phong cũng cảm thấy hơi bất ngờ. Nhưng sau đó, anh lại mỉm cười, vỗ vai Long Dương, nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ khiến lựa chọn này trở thành một trong những lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời ông!”  

             ....  

eyJpdiI6Ik9xXC93WFBXOStrRTZsZVdRa2xvUkRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjE4dU1ocTVsQ2VROTJzTllNaVNsNGtYbUFudXh2U2RBc0w3S2NhOFBHNFgyMENSVDJBM21EWjh0V2RWa25XTEtIMlpTbks4OWdkaXh3QVNZXC9ndWZWbm9uNVBoYUp3KzNwM2VNNFlVKzZFWHBOZDdQdXA0dkprYkVLUjY0eWJRUTdqa0NiVFR1WXdIK0pYSU5QU1VaMFZqWm1aWjJaclwvSFMwSXJEZWUweHFxM3JCajlsYU5qWVFORHYwMWlEaFR6cFU4VTYwTVNZcGZLZ0l4aW1paTZJNWdBN1RWV25QNzJuTmhXWXdhZWlHcllCclo5dXZNT1dUa0VqQzdiK1wvY01DcGJjdm5xQUJYYldjbEQ1anpLQlhtVHJzQ1M1d0tNYm5oZ1F4anNzdW5wWWJNNE9VWk9uaTQwSWZKMDZ0VUJIZzFEbG02TldDd0NkKzAwQ0t4ZjBGdys3eThKcW5qS2NGbzhxanhTbDZkQ1FSN2trS0VHOFwvZ0Vjd0ZocVBiR0JKb3lWOUQwRlFjSXBKYktHSzRDcFltd0o2VFlkWXhqMVp0VldNS1NIdVdiYmM4WEFLNk9TeVl3VnY1TjBIczhlcm10ZkxGdmFzNTdJMm50ZTFRYVo5bTl4MVFhdU42MUJFUUM1dTRnVDNYQT0iLCJtYWMiOiIzYjNkNjU4MjJkYjVkZmVhYTFiZDhjMmUzNWRlMzI3MTJiZTcxYjJhOGI4YWIzOGQwMDkwMDc2ZTMxYzM4N2JkIn0=
eyJpdiI6IkFHZmQybEw3NXEyTjZVZXJBRFBHUEE9PSIsInZhbHVlIjoiUjNBakdNOHhJZk5PM1pIVXZReUNHUGVrQlhIKzlURVRlVVZmVTJFZklLbW15NllaZW16RVFyUnlqODNIc1JYczlBV3ZpclFtYVlFV25cL0lkRUJJd3JmeDJiRVpSKzd2ZlRoakRnclJQZG43MkpHcHhFRDZtUzJWTzFrVjlCWnZsQVM0SW9abFJnczBcL3ZoVVQ2akx1VThPUHpWMWo5N2w0cmxSblVpbVBYejVGRUg4OFlpaXBcL3RKVTg3ekdBaFB1Y3NVQ2J5R0xoSXAzUE9MckxQWDJrTTBLZXdUXC8yMnR5eTZ3MXNNTFBHK3NyMUxBRlpKR2huMThWc3dXK01ueDJNQlB6SDhNdnNGMExYSHRyRm14NXRkWWlvT1NvN0YyblVvZmRqS3lvNlJxMnREYVBwakdSRHZsZXNkbWttVVVhNzNMbWVkVzlUUUtTU0xRcEk0dnZ0QUorUUhJY2V5alFNUjlVOExQUEpoM0hmZFlPWlFyQ1l1ODhEXC9lRm42N0VINHg0U3FFZEE2eFpMR3FcLyt3MElYZStJcVE0ZDVHSnR3blJxUW8wdHltUHFhRmRnN0RFeERlZGJLelQxOHhrcVZDZkpwZ2hSdW4zMloxR0E0YzY1NUtIaUVpOWNwTk51ZDBkemFEdHZLaXB5XC8wblgrWDVqbVNZZHBcL1ROcmR6N0JpeFZ5dWhUM0VQNmpDa3BIbVwvNkRuU00rWHFOQWk5WUdUOCtlc1lZOGNqb2dmTWVUUno5b05YemtmazA4U2hwWXFTY2JDbFpVdWpicVwvRHpNRzVXM0x2bHowT0hWTFM5ckZlcUtuQnF5UlFUaG1Fc2RlakoxXC9xMnU5aTIyUHlsaVQ4djBzXC9abmI0TjBmVzdXSURReWc9PSIsIm1hYyI6IjEzN2Y0YTgzYWFkMjE4NzQxZGZmMjdhZGU4NWM0MTM1ZjcwOTYzZWUxMjMxMDFjYzM4MDFjNDljNDU1YjY0NTkifQ==

             Từ Phượng Lương gằn giọng: “Được lắm nhà họ Tiết, dám làm nhục nhà họ Từ như vậy. Vậy thì bao nhiêu ân oán giữa chúng ta sẽ được tính cả vào trận đấu quyền lần này. Nhà họ Từ sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ!”

Ads
';
Advertisement
x