Từ Phượng Phi thấy Tiết Minh Trí nói cũng có lý nên không ý kiến thêm gì nữa.  

             ....  

             Đã mười phút trôi qua...  

             Tiết Minh Trí nhìn đồng hồ, cười gằn nói: “Đến giờ chết của mày rồi thằng nhãi!”  

             Nói rồi anh ta vung tay ra lệnh, mười mấy binh sĩ đứng xung quanh tháo chốt an toàn của súng, những tiếng cành cạch lạnh lẽo vang lên trong không gian im lặng như tờ.  

             Đúng lúc này, một chiếc BMW đen bóng lao thẳng vào cửa khách sạn, làm cánh cửa thủy lực vỡ tung, mảnh vỡ bắn ra tứ phía.  

             Những người có mặt ở đó đều phải chửi thề: “Mẹ kiếp, gã điên nào vậy? Bản thân không muốn sống thì cũng đừng làm liên lụy người khác chứ!”  

             Cửa xe bật mở, một người đàn ông trung niên tóc đã bạc quá nửa, tay chống một cây gậy nạm vàng, mặt mũi uy nghiêm bước xuống xe. Ông ta đóng mạnh cửa xe, lao về phía Diệp Phong đang ngồi rồi vội vã quỳ sụp xuống: “Tôi Tiết Nghĩa Dương xin thay mặt nghịch tử nhà mình dập đầu nhận tội với Long chủ!”  

             Tiết Minh Trí đứng đằng sau thấy bố mình chạy như bay vào trong sảnh, quỳ sụp xuống rồi còn gọi Diệp Phong là “Long chủ” thì thất thần không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ trong nháy mắt, bộ não phải tiếp nhận quá nhiều thông tin nên không xử lý kịp.  

             Anh ta còn chưa kịp hoàn hồn thì Tiết Nghĩa Dương đã đứng dậy, đi về phía Tiết Minh Trí, cho anh ta một cái bạt tai đau điếng.  

             Tiết Minh Trí môi run run, lắp bắp: “Bố... Bố làm gì vậy? Sao bố lại đánh con để bênh người ngoài? Chính hắn là kẻ đánh em trai con phải nhập viện!”  

             “Lại còn tại sao?! Gan mày lớn ngang trời rồi phải không? Đến Long chủ mà mày cũng dám đắc tội! Lập tức quỳ xuống dập đầu tạ tội!”, Tiết Nghĩa Dương giận dữ quát lên, sau đó không đợi Tiết Minh Trí phản ứng lại, ông ta đã dúi đầu con trai mình xuống bắt quỳ rồi dập đầu tạ tội với Diệp Phong.  

             “Long... Long chủ? Đây... đây chính là Long chủ sao?”, Tiết Minh Trí mặt trắng bệch ra, sợ đến nỗi muốn ngã quỵ xuống.  

             Trước đây, anh ta từng nghe bố mình nhắc tới người có bí danh Long chủ. Tiết Nghĩa Dương từng nói nhà họ Tiết có được huy hoàng như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ có người đó dìu dắt.  

             Tiết Nghĩa Dương một tay dúi đầu Tiết Minh Trí xuống đất, sau đó khom lưng nói với Diệp Phong: “Thưa Long chủ, để tạ tội với Long chủ, tôi sẽ tự phế một chân của thằng súc sinh này. Mong Long chủ bỏ quá cho, tha cho nó một con đường sống!”  

             Rồi không dài dòng thêm, ông ta cầm cây gậy trong tay, đập mạnh vào xương bánh chè ở đầu gối Tiết Minh Trí khiến anh ta thét lên đau đớn.  

             Bên ngoài thì có vẻ Tiết Nghĩa Dương ra tay tàn độc với con trai mình, nhưng thực ra ông ta làm vậy chính là để cứu Tiết Minh Trí. Bởi ông ta biết, một khi Diệp Phong thực sự nổi giận thì con trai mình chỉ có đường chết. Vậy nên thà nhận tội bằng cách này trước còn hơn để Diệp Phong lấy mạng anh ta.  

             Cảnh tượng trước mặt khiến tất cả mọi người có mặt ở đó sững sờ đến nỗi mắt chữ o miệng chữ a, đến Từ Lôi cũng trợn tròn mắt không dám tin.  

             Riêng Diệp Phong vẫn bình thản nhấp một ngụm trà, sau đó ung dung đáp: “Được rồi, nếu ông đã thành tâm như vậy thì tôi cũng không làm khó bố con ông thêm. Việc hôm nay không truy cứu nữa, đưa con trai ông đi cấp cứu đi, nếu nhanh thì vẫn còn cứu được cái chân đó”.  

             Tiết Nghĩa Dương quỳ sụp xuống cảm ơn Diệp Phong rồi vội vã sai người đưa con trai mình đi viện. Nói gì thì nói, ông ta cũng vô cùng xót con, không mong phần đời còn lại Tiết Minh Trí phải ngồi xe lăn.  

             Từ Phượng Phi cảm thấy vô cùng khó hiểu, bước tới trước mặt Tiết Nghĩa Dương, giận dữ trách móc: “Sao ông có thể quỳ gối trước kẻ thù của mình như vậy? Chính hắn đã đánh con trai ông bị thương nặng, lại còn cướp luôn con dâu tương lai của ông! Chẳng phải nhà họ Tiết các ông đã hứa sẽ đòi lại danh dự cho nhà họ Từ, cho các gia tộc lớn ở Yến Kinh sao? Rốt cuộc kẻ này là ai mà các ông phải khom lưng uốn gối như vậy? Các người điên hết rồi sao?"  

             Tiết Nghĩa Dương lạnh lùng nhìn Từ Phượng Phi, sẵng giọng quát: “Im miệng! Các ông không biết mình đang chọc giận ai đâu! Muốn chết thì chết một mình đừng kéo theo nhà họ Tiết chúng tôi!”  

             Bị Tiết Nghĩa Dương mắng thẳng mặt, Từ Phượng Phi ngẩn người ra không tin vào tai mình. Sau khi trấn tĩnh lại, Từ Phượng Phi nổi trận lôi đình quát lại: “Được lắm! Nhà họ Tiết hèn hạ đến một thằng nhãi ranh không trị nổi thì để chúng tôi ra tay! Để xem tin tức này truyền ra ngoài thì các ông giấu mặt vào đâu!”, nói rồi giận dữ cùng đám người của mấy gia tộc kia bỏ về.  

             Vốn dĩ hôm nay Từ Phượng Phi không đưa người tới mà định lợi dụng thế lực của nhà họ Tiết để xử lý Diệp Phong, còn bản thân mấy người nhà họ Từ chỉ đứng xem kịch hay. Nhưng thật không ngờ mọi việc lại thành ra thế này.  

             Sau khi đám người của mấy gia tộc kia tức giận bỏ về, trong sảnh chỉ còn lại Tiết Nghĩa Dương, Diệp Phong, Từ Lôi và một vài người nhà họ Ngụy, trong đó có Ngụy Lâm.  

             Ngụy Lâm lúc này mặt xanh lét, đứng trong góc nhìn Diệp Phong. Kể từ khi nghe Tiết Nghĩa Dương gọi Diệp Phong là “Long chủ” thì ông ta cứ như người mất hồn.  

             Ngụy Lâm thẫn thờ lê từng bước về phía Diệp Phong, sau cùng quỳ sụp xuống trước mặt anh, nói: “Long chủ ở ngay trước mặt mà tôi có mắt như mù, dám mạo phạm Long chủ! Nhà họ Ngụy có được cơ nghiệp ngày hôm nay đều là nhờ Long chủ, vậy mà tôi lại lấy oán báo đáp ân nhân, có chết cũng không hết tội!”  

             Diệp Phong liếc nhìn ông ta, thản nhiên nhấp một ngụm trà đáp: “Ông biết vậy là được rồi, có điều ông cũng không cần để tâm chuyện trước kia làm gì. Dù gì giờ tôi và ông cũng không liên quan đến nhau nữa. Kể từ khi ông làm trái mệnh lệnh của tôi, tôi đã từ bỏ ông rồi!”  

             Ngụy Lâm run run đáp: “Lão Ngụy tự biết mình vô dụng, xin sư phụ tha thứ! Phần đời còn lại nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn của sư phụ!”  

             Diệp Phong mặt không cảm xúc, lạnh lùng đáp: “Ông không có tư cách gọi tôi là Long chủ, cũng không có tư cách nhận tôi là sư phụ. Tôi không có đồ đệ bất tài như ông!”  

             Gần chục năm về trước, Ngụy Lâm chỉ là một tài xế chuyển phát nhanh, sau đó dựa vào việc chơi cổ phiếu mà phất lên. Những loại cổ phiếu mà ông ta mua đều thắng lớn, đến nỗi người đời tôn ông ta làm “thánh cổ phiếu”.   

             Nhưng thực ra, thành công đó không phải do khả năng của ông ta mà là do một người có bí danh Người Nuôi Rồng (Long chủ) luôn bí mật ra chỉ thị cho ông ta. Người đó nói cần mua loại cổ phiếu nào thì ông ta mua loại đó, sau đó trúng lớn. Tuy nhiên, Ngụy Lâm chưa từng được gặp mặt người này. Bao nhiêu năm nay, ông ta đều vô cùng tò mò, thử mọi cách tìm kiếm ân nhân nhưng đều không tìm được.  

             Có một lần, Long chủ ra lệnh cho ông ta gom mua trái phiếu của hai công ty. Nhưng hai công ty này lúc đó đều là công ty nhỏ, thành lập chưa được bao lâu nên vụ đầu tư này vô cùng mạo hiểm. Một người vừa từ nghèo khó đi lên như Ngụy Lâm không dám bỏ hết số tiền mình vừa kiếm được vào màn cá cược này. Vậy nên, cuối cùng Ngụy Lâm đã không nghe theo chỉ thị của Người Nuôi Rồng.   

             Sau này, hai công ty con khi đó vươn lên thành hai tập đoàn lớn mạnh hàng đầu Hoa Hạ khiến Ngụy Lâm ân hận không kịp. Nếu ngày đó nghe theo chỉ thị của người nuôi rồng thì có lẽ nhà họ Ngụy bây giờ đã là một trong tứ đại gia tộc của Yến Kinh.  

             Kể từ lần đó, Người Nuôi Rồng không ra chỉ thị gì cho ông ta nữa, cũng chẳng thèm nói với ông ta thêm một lời. Ngụy Lâm đành tìm tòi tự chơi cổ phiếu nhưng chơi lần nào thua lần đó, lỗ rất nhiều tiền. Năm đó, tự nhiên Ngụy Lâm tuyên bố rút khỏi thị trường cổ phiếu dù đang được người đời tôn xưng là “thánh cổ phiếu” chính là vì không còn được Người Nuôi Rồng chỉ điểm.  

             Nhưng nói gì thì nói, Diệp Phong chính là ân nhân của nhà họ Ngụy, không có anh thì làm gì có nhà họ Ngụy như hiện tại?  

             Tiết Nghĩa Dương lúc này cũng bước tới, quỳ trước mặt Diệp Phong, kính cẩn nói: “Long chủ tới Yến Kinh mà Long Dương không tiếp đón chu đáo, còn không dạy bảo con trai mình cẩn thận để nó mạo phạm Long chủ. Long Dương xin nhận mọi hình phạt!”  

             Biệt danh Long chủ của Diệp Phong có nghĩa là chủ nhân của các Long Vương, mà Long Vương lại là biệt hiệu chung của những cánh tay đắc lực nhất mà Diệp Phong bồi dưỡng. Tiết Nghĩa Dương chính là một trong những Long Vương đó, ông ta được Diệp Phong đặt cho bí danh riêng là Long Dương.   

             Dù đã được bồi dưỡng nhiều năm nhưng Long Dương cũng chưa từng được gặp mặt Long chủ, hôm nay mới là lần đầu tiên, nhưng khí chất của bậc đế vương toát ra từ Diệp Phong khiến Long Dương vừa nhìn đã nhận ra ngay.  

             Tuy nhiên, không phải ai cũng có tư cách gọi Diệp Phong là Long chủ, chỉ những cánh tay đắc lực nhất mới có thể gọi anh như vậy. Đến Trần Ngạo còn chưa đủ tư cách để trở thành một Long Vương nữa là.  

eyJpdiI6IjRmQVV4SExHYWcwbVEwa0lGdXNITmc9PSIsInZhbHVlIjoid3dQMmdvN2h2QXYyTmhVMDV2bHNQNklqN2dpZGkyNDRCeW9cL2J1UW9UVStcL2kxcWg2RXdXREFySEJ5cXRXT2duaUF6Q0lpV3J2N1Nsd3dBK2d0c21HV0h4V2ZoYmlxb1pZemk5RThpcDhCUExWWmVxS01kbE5RbWNWd29BSThWK0RQZnZCcEJ3WGNhT0R3Nm4waE9nKzdFOGdIdWFIWGJ3SVF2V3pvdTJPTThGajZaaXBLa0ZXM2F2U3hVeXBvSHh4U2Erb3cwcHRXNk9HS0dCKzIranl3N2RHRzlzWUozSnZtTGdQNHZwYzlzemN0cmxIR2trRE1rRnhEWkhQSGZYUDFya1lQdkF4NzBKRUlNVm5rVmtoNno0YXp2Sk9SVmQ2bEVKalpNdlJiNXg3S01MR3kxN2pJb3E4RVVXZ1lsV0NLOWcxblgxUHZPYjB0RVNMN2s1V00ya09LQVwvSW01dTJBTHFzb0lvRHhPZ0w5Ykk1dWlMNmsrcUNEYjk1TXg1bk0wTm1oemFiY29hZ2hPcXZ6MjcwS2xCWFdkXC9lME1zUFJ1WTVoTk1qK3lxN28rb3VKOVAyTlJJOU11WHBaalIxUDZkZTJJRTJIaW1hM3g1MDJxU3RHTUhRbjNzWk41UGtMb2hhY0VtRlNSdU5wUE9pMWVcL0lRRkZ2OEJXSlwvQjdYUHdNTFUrdkdSV3lNOEdHRDMzOTRxZ3NBcXAxNEFLZHc1WG52R3IwUzJQVXNYcXVrY2s3N1RGcTRRK1g5MHRkY1wvQ1JvT0hLSEpjSXRWdDVQUk1MR3c9PSIsIm1hYyI6IjBmN2EzNTU5YmIyZDZiNmQwMzBlNjFmMjcwMzVhZmE4NjM5MDEwNjAyMDUyZmFiYzRjZTExZmU4NDU0NGRiOWUifQ==
eyJpdiI6InhXZDhCbVpPcEhaTHNPYUZDU2NsZkE9PSIsInZhbHVlIjoib2FZdlN3VFBqa1BJOEdZWWhuc1VsNkV2blRqS3htcFBPTUdaUnV2VmxNRm9lZVVpb3hydTdqZ0RmRW9zUWpCdUpEZlBjXC82QlpXQU1Ld2czdDJhV2w3aWdEXC9ad1lYSnc0b2VoMzNiSmZ1aGF1Q3BvN2l3MG5uMXdYRHdzYlY5MVFcL1ZNbFJqVHZ4Tk92dGZwYXc4Y0QrZ1NTRjB6d2xVdWIwdjZDV0lralJIcWxxeFwvd2l6RVJGc0NWSWhNckpqQ3haSnA3bWhUVnorWXhMVDM4cGFscVZLeHMrazgxU2lhc1VIcU5CZDdIazNkRGE0cGt5WWpGQU9BYmcxZUtDdkZQRE5Ua053dlwveWJoTDV6NHhVUzhIVWQ5dmZZMWlTbnlaRWpQd1hcL2c2SHVhYzdhWlNoNzJ4c3loYXdIR0lvb0Vpd2VQTmE1VmdUSWhjUGdWT0xuZTlXaHNpeVlCSjhrSFVnMlFYdFFnZk13cGhjTEVNdkR6K25NR0RDeFRBQXNqeFwvZlZyN3lwMzRFbmZTUDRXUjZ0TTl3dkd6RVVNXC9hbit1Z0lKZkQyOW4zOERQQWs3MmVCMUJENkRxM1hkMitjMlZabjhpT24zQkNaOVVySWlST2d4bjU5V0ZvVjhHalhqQkhkMTR3U1IzUW9tV3pNRFJ2UjRpODZQWHk5bDZuRTd1ZzgzYTBXMTQ0dTY5RHlla0o0ZnFXUCtzckZFT3RNZkt3UTRyUm9RXC9nMTJyWExQdzY4b0tKYmJRUGxtbTk2eXdLdUJYb0ZIR21qNXdXV09lME1WYnVPRmpob2lOXC8zdjVZM05KZVJ1dzlieFdmbmNxc0lFd3dhRFMzUmdIK1wvcUQyVFJIYk5mZzRyOVBDMWxBTXIweUxwaHk4OUVMUVRrNmluaWpSZW83MkhQVHhUeEd0dTJsQ09tT1hoaFFMRjVIVmFsT3kxaG93aW1jVEFDTGZsVlF5RVRNQzNYY2NYU2xaVCtVeHhoeVhOT3M3YkFxRFNheXA5SW9peDJMWWxkbU02emVpSk1EaVJUcGNHSkRzdjJEU0t2eDRLaUlHSEFnblJQYndzT0ZPNlk1Z2tsVGcrdldOTXBJbEZNXC9FYSIsIm1hYyI6ImZlMDRjNjI1MzJiYTMxM2FhNTRmOWUyMGYwMmY0MDFjMmE2OTUyMjRiMGJiMmIzMjJlYmFmY2MzYzk0OGYzNmEifQ==

             Diệp Phong gật đầu đồng ý, sau đó cùng Tiết Nghĩa Dương rời khỏi khách sạn Ngọa Long, đi về biệt thự nhà họ Tiết, bỏ lại Ngụy Lâm vẫn đang quỳ gối, cúi đầu ở đằng sau.

Ads
';
Advertisement
x