Dứt lời, Diệp Phong đạp tung cánh cửa, vài tiếng bịch bịch nặng nề vang lên, anh đã hạ gục đám bảo vệ đứng canh ở cửa trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.  

             Anh mở cửa cho Từ Lôi lên xe, lái thẳng đến khách sạn Ngọa Long, thuê luôn hai phòng tại đây.  

             Thấy Diệp Phong lái xe về phía khách sạn Ngọa Long, Từ Lôi hoảng hốt nói: “Không lẽ anh thực sự định tới khách sạn Ngọa Long chờ họ? Thế lực của những gia tộc này rất lớn, một mình anh chống lại họ chẳng khác nào trứng chọi đá!”  

             “Hay là chúng ta tranh thủ về Giang Đông đi, nếu đi ngay bây giờ thì trong thời gian ngắn họ cũng sẽ không làm gì được chúng ta!”, Từ Lôi mặt trắng bệch, vội vã khuyên ngăn Diệp Phong.  

             Diệp Phong chỉ bình tĩnh mỉm cười đáp: “Tiểu Lôi, anh không còn là anh Tiểu Phong của ngày trước. Giờ anh đủ sức mạnh để bảo vệ tất cả những người thân của mình. Nếu em tin anh thì hãy cứ làm theo lời anh nói!”  

             Nghe lời khẳng định chắc nịch của Diệp Phong, Từ Lôi bỗng cảm thấy an lòng. Cô không nói thêm gì nữa, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh rồi gật đầu, quyết định dù ngày mai có ra sao, cô cũng sẽ sát cánh bên cạnh Diệp Phong đến cùng!  

             Họ về khách sạn, nhanh chóng nhận phòng rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.  

             ....  

             Sáng hôm sau, Diệp Phong ăn sáng cùng Từ Lôi trong khách sạn Ngọa Long. Sau khi ăn xong, họ cùng đi tới sảnh chính đợi đám người kia đến.   

             Từ Lôi hôm nay trông hơi xanh xao, sắc mặt không được tốt. Có lẽ là do lo lắng về chuyện sẽ xảy ra hôm nay.   

             Diệp Phong thì hoàn toàn ngược lại, ngồi cạnh vỗ vai cô an ủi: “Không sao đâu, em phải tin anh Tiểu Phong của em chứ! Lát nữa em không cần làm gì cả, yên lặng ngồi xem là được!”  

             Diệp Phong vừa nói dứt lời thì cửa khách sạn mở toang, một thanh niên đô con, tóc khá dài buộc thành búi ở phía sau đi vào. Bên cạnh anh ta là một ông già tóc đã hoa râm. Còn đằng sau là một đám khoảng sáu bảy người mặc âu phục đi vào theo.  

             Hai người này chẳng ai khác ngoài Ngụy Vô Kỵ và ông nội Ngụy Lâm của anh ta. Họ là người nhà họ Ngụy – một gia tộc giàu có mới nổi ở Yến Kinh. Nhà họ Ngụy mấy năm nay dựa vào việc chơi cổ phiếu mà phất lên.   

             Ngụy Lâm vốn được mệnh danh là “thánh cổ phiếu”, tài chơi cổ phiếu của ông ta nổi danh khắp Yến Kinh. Trước đây, Ngụy Lâm vốn chỉ là một người giao hàng, sau đó nhờ tài chơi cổ phiếu mà giàu lên, xây dựng được nhà họ Ngụy như ngày hôm nay.  

             Nhà họ Ngụy có quan hệ thân thiết với nhà họ Tiết, lại còn có chút họ hàng. Cho nên, hôm nay nhà họ Tiết bảo họ tới đây giúp dằn mặt Diệp Phong cũng là điều dễ hiểu.  

             Ngụy Vô Kỵ người giống như tên, trông khá ngỗ ngược, tính cách cũng ngang tàng, trước giờ không kiêng kỵ, e dè ai bao giờ.   

             Vừa nhìn thấy Diệp Phong, Ngụy Vô Kỵ cười lạnh nói: “Dám đắc tội với mấy gia tộc lớn ở Yến Kinh, chết đến nơi rồi mà vẫn còn ung dung quá nhỉ?”  

             Diệp Phong liếc nhìn Ngụy Vô Kỵ, nhếch miệng cười đáp: “Chỉ dựa vào đám lâu nhâu này mà đòi lấy mạng tôi sao? Nói thực lòng đến cả ông nội cậu cũng chẳng xứng xách giày cho tôi!”  

             Ngụy Lâm nghe xong mặt sa sầm lại, nghiến răng quát: “Thằng nhãi ranh ngông cuồng này chán sống rồi! Dám ăn nói hỗn láo như vậy với cả bậc trưởng bối!”  

             Ngụy Vô Kỵ thấy Diệp Phong làm nhục ông mình thì cũng nổi trận lôi đình, mắt đỏ hằn tia máu đáp: “Để cháu bắt hắn ta quỳ trước mặt ông, dập đầu nhận tội!”  

             Nói dứt lời, Ngụy Vô Kỵ giận dữ lao thẳng về phía Diệp Phong. Diệp Phong vẫn bình thản uống trà, chẳng thèm động đậy.  

             Đợi đến khi Ngụy Vô Kỵ sắp lao đến nơi, anh cầm chiếc dĩa trên bàn phóng thẳng vào đầu gối Ngụy Vô Kỵ khiến anh ta khuỵu xuống ngay lập tức.  

             Động tác của Diệp Phong quá nhanh khiến chưa ai kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ nghe tiếng “á” lên đau đớn, Ngụy Vô Kỵ ngã vật xuống sàn. Đám người ở phía sau xanh mặt, thêm vài phần e dè Diệp Phong. Ngụy Lâm vội vã hét lên: “Dám ra tay với cháu tao, mày tới số rồi!”  

             Sau đó, ông ta đang định ra hiệu cho đám người phía sau lao lên thì cửa khách sạn lại bật mở. Người bước vào là Tiết Minh Trí – anh trai của Tiết Minh Hoa. Bên cạnh anh ta là Từ Phượng Phi – chú của Từ Lôi.   

             Hiện giờ nhà họ Từ do hai chú của Từ Lôi là Từ Phượng Phi và Từ Phượng Lương làm chủ. Từ Phượng Phi này là nhân vật quyền lực bậc nhất nhà họ Từ. Đi đằng sau ông ta còn có một gương mặt thân quen – Từ Mỹ Phượng. Chị ta đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tới xem Từ Lôi bẽ mặt nên nằng nặc đòi đi theo cho bằng được.  

             Mấy người bọn họ bước vào khiến tất cả những vị khách khác đang có mặt trong đại sảnh đều sững sờ. Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì mà bao nhiêu ông to bà lớn của Yến Kinh lại đồng loạt xuất hiện tại khách sạn Ngọa Long thế này?  

             Từ Phượng Phi vừa nhìn thấy Từ Lôi thì lập tức mắng: “Đứa cháu gái bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu. Nhà họ Từ nuôi mày bao nhiêu năm để giờ mày bỏ nhà theo trai à? Lại còn theo ai không theo, đi theo một thằng vô lại! Còn không mau ra đây theo chú về? Mày ở bên cạnh nó rồi vạ lây thì đừng trách chú vô tình!”  

             Từ Lôi mặt trắng bệch, tay siết chặt, cúi đầu đáp: “Cháu xin lỗi, cháu không thể quay về. Cháu đã quyết tâm sẽ ở bên cạnh anh Tiểu Phong đến cùng!”  

             Từ Mỹ Phượng nghe vậy thì bật cười chế nhạo: “Đúng là vô liêm sỉ, lại còn anh Tiểu Phong cơ đấy!”  

             Thấy người của mấy gia tộc lớn tới, Ngụy Lâm bước tới trước mặt Tiết Minh Trí, giận dữ nói: “Tên vô lại này ban nãy còn đâm cháu tôi, khiến nó bị thương nặng. Hôm nay chúng ta tuyệt đối không thể để nó toàn thây rời khỏi đây!”  

             Tiết Minh Trí cau mày, sau đó nhìn về phía Diệp Phong, gằn giọng nói: “Được lắm, ranh con! Hôm nay tao sẽ xem lá gan của mày to đến đâu mà dám gây sự với cả Yến Kinh này! Em trai tao hiện giờ vẫn còn đang nằm viện vì mày. Tao cho mày cơ hội cuối, quỳ xuống dập đầu nhận tội rồi tự đánh gãy chân mình thì tao sẽ cho mày con đường sống!”  

             Diệp Phong nhấp một ngụm trà, nhướn mày vẻ giễu cợt, đáp: “Võ mồm thì ai cũng đấu được, phải xem mày có đủ bản lĩnh để đụng tới một cọng tóc của tao không đã!”  

             Tiết Minh Trí giận điên người, không nói thêm gì chỉ phất tay một cái. Một tốp cỡ mười sáu người mặc đồ lính đặc chủng cầm súng lao vào bên trong khách sạn Ngọa Long.  

             Những người khách còn kẹt lại trong sảnh khách sạn ai nấy mặt mày xanh lét tìm chỗ núp, chỉ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết rồi bản thân lại bị vạ lây.  

             Nhưng cũng không ít tiếng xì xào vang lên. Trước đây có tin đồn nhà họ Tiết quen biết người trong quân đội, đã đặc biệt mời giáo quan trong quân đội lính đặc chủng tới đào tạo đội quân của gia tộc mình. Không ngờ tin đồn này là đúng, nhà họ Tiết đúng là bá đạo quá rồi!  

             Tiết Minh Trí chỉ vào Diệp Phong, ra lệnh: “Đánh cho hắn một trận nên thân, đánh cho hắn thập tử nhất sinh nhưng không được chết hẳn. Tôi còn có việc cần hỏi hắn!”  

             Đám lính kia lập tức tiến tới bao vây Diệp Phong. Đám người của mấy gia tộc lớn chứng kiến cảnh này đều cười lạnh, lần này có mười sáu quân lính tinh nhuệ bao vây, Diệp Phong có mọc thêm cánh cũng không thoát nổi.  

             Nhưng đám người kia đắc ý chẳng được bao lâu. Diệp Phong thản nhiên đứng dậy, vài tiếng bịch bịch vang lên nặng nề, toàn bộ mười sáu tên lính được trang bị đầy đủ vũ khí nằm sõng soài trên mặt đất.   

             Có tên còn bị anh đạp cho bay ra xa, va trúng Từ Mỹ Phượng làm cô ta ngã ngửa, đè lên đống bàn ghế đằng sau. Từ Mỹ Phượng hét lên đau đớn.  

             Diệp Phong đứng giữa đám người đang nằm sõng soài trên mặt đất, cười ngạo nghễ: “Hôm đó ở nhà họ Từ, tôi đã hạ không biết bao nhiêu tên bảo vệ. Vậy mà các người vẫn nghĩ rằng mấy kẻ này có thể động tới một sợi tóc của tôi hay sao?”  

             Đám người của mấy gia tộc mặt xanh mét, nhưng sau đó Tiết Minh Trí là người đầu tiên phản ứng lại. Anh ta gằn giọng nói: “Cứ coi như mày lợi hại, nhưng có lợi hại đến đâu cũng không thắng được súng đạn. Tao sẽ không nhân nhượng nữa!”  

             “Người đâu, cầm súng ngắm chuẩn vào đầu hắn ta. Ai bắn trúng thưởng nóng một triệu!”  

             Đám binh lính vừa ngã sõng soài trên mặt đất giờ đã đứng lên, lập tức cầm súng ngắm vào Diệp Phong.   

             Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phong rung lên. Anh cầm điện thoại lên, xua xua tay nói: “Xin lỗi nhé, đợi chút tôi nghe điện thoại rồi chơi với các người tiếp. Xin lỗi cả nhà!”  

             Đám đông đứng xung quanh thấy biểu cảm đòi “nghỉ chơi giữa hiệp” của Diệp Phong thì không khỏi cạn lời. Giờ phút nào rồi vẫn còn có tâm trạng xin nghỉ nghe điện thoại.  

             Tiết Minh Trí giận dữ gầm lên: “Điện thoại cái con khỉ! Kẻ nào gọi cho mày? Gọi nó đến nhận xác mày luôn đi!”  

             Diệp Phong đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, mặt vô cùng nghiêm túc đáp: “Điện thoại của bố mày đấy!”  

             Sau đó anh nói vào điện thoại: “Tiết Nghĩa Dương phải không? Con trai ông đang đòi lấy mạng tôi ở khách sạn Ngọa Long đây này! Tôi cho ông mười phút, nếu ông không đến kịp thì tôi cũng không thể giữ mạng cho con trai ông đâu!”  

             Ở đầu dây bên kia, một người đàn ông đứng tuổi khóe miệng giật giật, vội vã đáp: “Xin Long chủ hạ thủ lưu tình, tôi lập tức tới xích cổ thằng con trời đánh của tôi lại, bắt nó quỳ xuống nhận tội với Long chủ!”  

             Nói rồi ông ta rồ ga chiếc BMW lao như một tên bắn đến khách sạn Ngọa Long.  

             Sau khi Diệp Phong cúp điện thoại xong, Tiết Minh Trí mặt từ đỏ chuyển sang tím tức đến nỗi chỉ muốn xé xác Diệp Phong ra. Diệp Phong này dám tuyên bố mình quen biết bố anh ta là Tiết Nghĩa Dương, còn bảo ông ta đến đây ngay không thì sẽ không tha cho Tiết Minh Trí?  

             Diệp Phong cười, huơ huơ chiếc điện thoại: “Nghe thấy rồi đấy, mười phút nữa bố mày sẽ tới đây”.  

eyJpdiI6ImpERWpSTXJUclwvR2pabndDRlhqRHd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlhcL1JkSTlUNDJnb0p4ekRZNW9MYkh5XC9xYnBcL2JwWWlUU0gyTHdmek0rNzFQcjAzOG1rZTRRdU1Gd011dnB0eDd4UWJJYzRDVGhPeVpHVTVYXC9RSnJrc29ubnZDT29pUVdrNWV6NTU3UG90NUVIdGRuTXE4QVJHeFAwenpNY3Z4cktoWmpcL2hhaE0zTGxvRU1IRmw0UmUxVFp5eGlvNEJKNk5sXC8rZElaMVwvbkJFdWlSdHprWmlMUVlJbG9hblRydDdBSUtJc09CK01SSGpTblZhYUducSsyUEFjd09NZkRaWXNmWjFkVXArVU1GMW9qZGY0SjVPOUxURit3aE93WGZ4STVtRmRkajB2VFdhU1VCUkNSVVQzVGdnNUZmdFM1QWlscWVvVXVzemthV2JyTFdJZUo2VHBZbWhPUHppakxKM3pzdUNub0dTbVwvdlwvNDJPM25FUytMVFNTRExGYXNnNllpcDNNUllncFwvSVVOenNsRXE4TWUyN25EZDBYMnpcL25EYk9GWFBraVFKTnR4eGJJZUVpWmdxMGtKZGFSRDQzTkJNTys5WUFHNnJydEMwT2N1TWZVVFlDa0wwTGVJZnBGXC9oSnFEMHpUQUkzUkhhcUp5U3ZpOEJNMzV4eUpFQmF6V2dxVVZQbFNrTDFxdkVTbktOVUxcL2VjeHZPanhBNjBoRzBcL2xBajl1VUtBeEptQnF1Zkx2M09EdWIwT1wvd3ErNVl1alI5U1ZzeDRcL2xJSWF5cWVId3dwSEQzaStSTER5QkQiLCJtYWMiOiI1ZTRmOGQ2ZDI3Y2M5MzBiNzM2NmI2Y2E0NmY4NzYyZTUxZTRhZDRmMzZkYTgyNjcwYjIzY2U1MGY2N2I0NjAxIn0=
eyJpdiI6InFpK05YXC9vMlZTNGRnc1dRVFRJZFZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJzK0VjMThqbVVTd3NEdFZaVEZNYzN3UTlIWTVkK2pKYUd0RnJyc0pHRUZEVUlcL00xQVM1S0tCTWZTQk5MWUpvdTZ5U3pFWVRTcGd1NEVpOXpvejlQcjRWa1wvcUNpRzZrSFJUcWJ2RlFTMzhuNEl4SDBIZExxTkNYdXUrK2VTOEpwMVM5SVRDYTJCXC95emdzdmVsUXFmSWk3SG1TUU9ucDlhUGo4bGZRalVVNVBlNE5pOGZPTnNuYWxRZ2RQbStnd1VTeGNTTktcLzhUNTJPTlVCK2Rta3pZN1RqWWFEXC9ZV0lyMlJndzc0U1ZKVWsxXC9OY2Q5eDUzWmQ2V1ZGdmM4bHNCWCtIclVZeWxkVGNXazQ2dnNHb3VZc1BZY1FXbGw3MEZcL1E2Q29PM0VPMmp1M1g0MXp6cUkwdW1zamxzbUIxZVJlWFAxZldSREpnQzhNcitaRzlXa2xEZE1NUk52cmN5UVYzZjFsXC94b2pFdVRwVDZ2R3JpMzJ0bklNMGNMYmJFVTJ4ZDZcL0RSS3ZYTnQzNXNXQ3UxRWRFS1U4dWZ6R3VXU21VMDh5RU4rUFIzSERTZFVJcFY3N09ROCtYSW5ZdFNEOGhKT3k0VFZ2czJzM1RWZ29yRkh3OVVZbXV0MVhrXC90ZEJUcVF4SXBlUUpNNGNSR01YeHlXS0dWRzJzOTlKS3NXV2ZwNDVVOFp2WXJkWXdWUHIxNDVGUFk2Smhab3dTN0RrUFBTMHZSK0E9IiwibWFjIjoiOWMxNmVjMTk3NGIwMzQzODBkMWVkYzgyNjFmOGUzYjg3YzRhMWQ1YzE2MmNlOTRkODI0YjFmYTc4MDRjNTcxYSJ9

             Tiết Minh Trí nhếch miệng đáp: “Đương nhiên là không có chuyện hắn quen biết bố tôi. Có điều, cứ để tôi xem hắn giãy giụa như thế nào trước khi chết, chẳng phải rất thú vị sao?”

Ads
';
Advertisement
x