Vương Khải Ca khóe miệng giật giật, nhưng sau đó rất nhanh đã phản ứng lại. Ông ta lấy trong người ra một miếng ngọc bội, bước về phía Từ Lôi nói: “Hôm nay cũng là sinh nhật cô chủ Từ Lôi, vậy mà tôi không biết nên chỉ chuẩn bị một món quà. Đây là miếng ngọc quý tôi mang theo bên mình nhiều năm, nay tặng lại cho cô coi như quà!”
Vương Khải Ca làm vậy vốn là muốn lấy lòng Từ Lôi để sau này dễ bề xin mua lại chiếc đỉnh đồng.
Đám đông bên dưới thấy vậy thì cũng bắt chước, ai nấy đem một món đồ quý báu trên người ra tặng Từ Lôi, hoặc sai người ra ngoài mua, hoặc bảo người nhà đem tới tặng cô.
Từ Mỹ Phượng lúc này như công chúa bị thất sủng vậy, không còn ai thèm quan tâm đến chị ta nữa. Mặt chị ta tối sầm lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Từ Lôi.
Diệp Phong nói với Từ Lôi: “Có anh ở đây rồi, anh sẽ đưa em thoát khỏi nơi này! Sau này em sẽ được tự do, không phải sống những ngày tháng tối tăm này nữa!”
Từ Lôi nghe vậy thì mắt ngân ngấn nước, nhưng rồi lại cúi đầu xuống đáp: “Chỉ cần anh tới là em đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Nhưng em sẽ không đi với anh đâu, đây là do em tự nguyện, không ai ép buộc em làm vậy”.
Từ Lôi sợ Diệp Phong vì mình mà bị các gia tộc kia hãm hại nên nhất quyết không chịu đi với anh. Thế nhưng, Diệp Phong đã giữ chặt tay cô, nói: “Anh hiểu em sợ anh gặp nguy hiểm. Nhưng hôm nay, dù có phải liều cái mạng này anh cũng sẽ cứu em ra!”
Từ Mỹ Phượng ở phía sau bật cười nói: “Tên thần kinh này ở đâu ra vậy? Từ Lôi đang ở nhà họ Từ yên lành, được gả cho cậu chủ Tiết là cái phúc của nó! Có phúc mà không biết hưởng! Hơn nữa, anh nghĩ mình là ai mà đưa được người của nhà họ Từ đi?”
Diệp Phong nhìn chị ta cười lạnh đáp: “Nếu “phúc” lớn như vậy thì sao cô không tự mình hưởng đi? Sao lại đẩy cho Từ Lôi? Chẳng qua là vì lòng đố kỵ nên cô mới tìm cách gắp lửa bỏ tay người! Nhưng tôi nói cho cô biết, với cốt cách của cô thì có giở mưu hèn kế bẩn gì cũng không thể trở thành thiên kim tiểu thư đích thực của nhà họ Từ đâu!”
Từ Mỹ Phượng đen mặt, tức muốn xì khói. Chị ta chưa bao giờ bị mắng thẳng mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Hình Thiên thấy vậy liền giậm chân giận dữ nói: “Để tôi xử lý tên khốn này giúp em!”
Nói rồi, anh ta lao về phía Diệp Phong. Diệp Phong bình thản đứng đó, chẳng mảy may có dấu hiệu phản công.
Đợi anh ta tới gần, Diệp Phong bình thản né một cái, Hình Thiên đâm thẳng vào bờ tường phía sau, choáng váng ngất xỉu.
Tiết Minh Hoa ban nãy bị Diệp Phong gián tiếp hạ nhục, lúc này cũng đã nổi trận lôi đình. Anh ta bước lên phía trước nói: “Khôn hồn thì ngậm cái miệng chó của mày lại! Nghĩ cho kỹ đi, nếu mày dắt Từ Lôi ra khỏi đây dù chỉ một bước, thì nhà họ Tiết sẽ không cho mày toàn mạng mà quay về Vân Châu đâu!”
Diệp Phong nhếch miệng cười lạnh đáp: “Có bản lĩnh thì thử xem!”
Tiết Minh Hoa nghiến răng, lấy hết sức bình sinh lao về phía Diệp Phong. Nhưng anh ta còn chưa chạm được vào Diệp Phong thì một tiếng “bốp” vang lên giòn giã.
Tiết Minh Hoa nằm sõng soài trên mặt đất, mũi và miệng đều chảy máu. Anh ta ho ra máu, sau đó nhổ hai chiếc răng ra ngoài.
Đám đông nhìn thấy cảnh này thì kinh hồn bạt vía. Diệp Phong này rốt cuộc là ma quỷ phương nào mà mạnh dữ vậy?
Lúc này, từ bên ngoài có một giọng nói đầy quyền uy vọng vào: “Là kẻ nào dám làm náo loạn tiệc của nhà họ Từ? Chán sống rồi à?”
Từ Văn Thanh – ông họ của Từ Mỹ Phượng và Từ Lôi bước vào.
Thấy ông ta đi vào, Từ Mỹ Phượng mừng như bắt được vàng, vội vã lao tới kể lại đầu đuôi sự việc. Nghe xong, mặt Từ Văn Thanh sa sầm lại. Ông ta nhìn Diệp Phong, quát lớn: “Thằng cẩu tạp chủng kia! Quỳ xuống ngay! Quỳ xuống cầu xin người nhà họ Từ tha thứ thì tao sẽ cho mày một con đường sống!”
Diệp Phong nhếch miệng cười khinh bỉ đáp: “Ông mới là kẻ cần quỳ xuống! Hãy quỳ xuống xin lỗi Từ Lôi! Thân là bậc trưởng bối, là ông của cô ấy mà không bảo vệ cháu gái mình, lại đi gả cháu gái mình cho loại người như vậy để cầu danh lợi. Còn nữa, ông còn phân biệt đối xử với cháu gái mình, bạo hành tinh thần cô ấy! Người như vậy xứng đáng làm ông sao?”
Từ Văn Thanh mặt đỏ phừng phừng, giận dữ hét lên: “Người đâu! Bắt...”
Nhưng ông ta chưa kịp nói hết câu thì Diệp Phong đã đạp vào đầu gối ông ta một cước. Một tiếng “rắc” vang lên, Từ Văn Thanh quỳ sụp xuống trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất