“Hình Thiên – cậu chủ nhà họ Hình tặng cô chủ Từ một cây trâm ngọc quý từ thời Dân quốc vô cùng quý báu, có tiền chưa chắc đã mua được”, Hình Thiên cầm một chiếc hộp trang trí tinh xảo, đi tới trước mặt Từ Mỹ Phượng.
Hình Thiên này là “fan ruột” của Từ Mỹ Phượng, anh ta theo đuổi Từ Mỹ Phượng đã lâu. Nhưng với loại công tử những gia tộc hạng ba tại Yến Kinh như anh ta, Từ Mỹ Phượng vốn rất coi thường, cho rằng Hình Thiên không xứng với mình.
Trong bụng nghĩ vậy nhưng chị ta cũng không thẳng thừng từ chối mà cứ lập lờ, lúc cắn lúc buông, xoay Hình Thiên như chong chóng. Từ Mỹ Phượng nghĩ hiện giờ mình chưa chốt mối nào mà có chiếc lốp dự bị, chăm sóc quan tâm ngày đêm thì cũng thật là tốt.
Từ Mỹ Phượng mỉm cười, nhận lấy cây trâm rồi đặt nó vào chồng quà bên cạnh.
....
“Tiết Minh Hoa, cậu Hai nhà họ Tiết xin tặng chị vợ một miếng ngọc phỉ thúy quý giá, là báu vật truyền lại từ đời Tống. Đây từng là ngọc quý chỉ có các phi tần, quý phi thời đó mới được mang bên mình!”, Tiết Minh Hoa vẻ mặt hơi phờ phạc bước ra từ trong đám đông bên dưới, đưa cho Từ Mỹ Phượng một chiếc hộp lót lụa vàng, bên trong là một miếng ngọc phỉ thúy màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Từ Mỹ Phượng thấy vậy thì cười tít cả mắt đáp: “Em rể cần gì cầu kỳ như vậy? Sắp thành người một nhà cả. Anh trai cậu hôm nay có tới không?”
Tiết Minh Hoa đáp: “Anh Cả hôm nay có việc bận nên không thể tới dự sinh nhật chị vợ, có điều anh ấy đã đặc biệt nhờ em chuyển lời chúc mừng sinh nhật đến chị!”
Nghe tin cậu Cả nhà họ Tiết không tới, Từ Mỹ Phượng có vẻ không vui ra mặt.
Sau đó, đám khách khứa giàu có bên dưới lần lượt lên tặng quà Từ Mỹ Phượng. Sau khi bọn họ tặng quà xong, một người thanh niên dáng cao gầy bước về phía trước nói: “Diệp Phong đến từ Vân Châu tới chúc mừng sinh nhật cô chủ Từ! Tiện đây có món quà quý giá muốn dành tặng!”
Nói rồi, anh lôi một chiếc đỉnh đồng han rỉ ra trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Đám đông xung quanh xôn xao vì nhìn người thanh niên này ăn mặc giản dị, danh tính không ai biết đến, lại còn dám đem theo một đống sắt vụn đến đây nói là món quà quý giá.
Từ Mỹ Phượng cau mày lại, giận dữ nói: “Ai cho tên nhà quê này vào đây thế này? Sao anh dám mang đống sắt vụn này tới đây? Bảo vệ đâu! Mau lôi kẻ điên này ra khỏi đây!”
Nhưng đúng lúc này, có một giọng nói trầm trầm đầy uy lực vang lên: “Đợi đã, chiếc đỉnh đồng này không phải đồ bỏ đi!”
Người vừa lên tiếng là Vương Khải Ca, giáo sư thỉnh giảng danh dự tại nhiều trường đại học nổi tiếng kiêm nhà khảo cổ học có hiểu biết vô cùng uyên thâm về cổ vật. Ông ta là một nhân vật vô cùng được kính nể tại Yến Kinh.
Vương Khải Ca đi tới, xem xét chiếc đỉnh đồng. Sau khi xem xét một lượt, tay ông ta bỗng run rẩy, lấy ra chiếc khăn tay khẽ lau bớt lớp bụi trên chiếc đỉnh đồng. Mắt ông ta sáng lên, đồng tử nở to, sau đó gần như reo lên: “Trời ơi! Đỉnh đầu rồng thời Thương Chu chỉ được dùng trong dịp tế lễ vua chúa! Chiếc đỉnh này đáng giá hàng trăm triệu tệ đấy!”
Thấy chuyên gia cổ vật Trương Khải Ca nhìn thấy chiếc đỉnh này kích động đến run rẩy như vậy, Từ Mỹ Phượng cũng sáng mắt lên, vội vã nói với Diệp Phong: “Ban nãy có lẽ là hiểu lầm, mau đưa chiếc đỉnh đồng lên đây cho tôi xem kỹ hơn!”
Diệp Phong mỉm cười khinh bỉ đáp: “Món quà này tôi đem tới tặng sinh nhật cô chủ Từ, nhưng là Từ Lôi kìa! Còn cô, cô không xứng!”
Từ Mỹ Phượng mặt sa sầm lại, đám người xung quanh cũng xì xào nghị luận thật không ngờ hôm nay cũng là sinh nhật Từ Lôi.
Từ Lôi lúc này cũng đã nhìn thấy Diệp Phong, cô bất chấp tất cả chạy xuống tầng, lao về phía anh.
Diệp Phong quay lại, dang tay ôm cô vào lòng như ôm cô em gái bị bắt nạt năm nào. Anh nói với cô: “Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Lôi! Anh tới rồi đây, vốn định trên đường tới sẽ mua táo tặng em như lúc còn nhỏ, thế nhưng đi quá vội nên chỉ kịp mang món quà mọn này đến!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất