Nghe vậy, Nạp Lan Linh Nhi cười nhạt, âm thầm lắc đầu. Lôi Cương và Phó Cảnh Long đều là hạng người tâm cao khí ngạo, rõ ràng đã thua nhưng lại không muốn thừa nhận, còn một mực hạ thấp đối phương, tâm địa quả thực tầm thường.

Cùng lúc đó, bên trong hang động, Lâm Tiêu đang tu luyện võ kỹ Thần Cấp.

Họa tiết trên vách động, rõ ràng vẫn là Kiếm kỹ.

Mặc dù Kiếm kỹ là sở trường của Lâm Tiêu, nhưng Kiếm kỹ Thần Cấp Hạ Phẩm cũng không phải dễ dàng tu luyện như vậy, hơn nữa thời gian giới hạn là mười ngày.

Theo như trước đây, Lâm Tiêu muốn tu luyện Kiếm kỹ Thần Cấp Hạ Phẩm, ít nhất cũng phải mất một tháng trở lên. Nhưng đó là trước kia, hiện tại Kiếm ý của hắn đều đã đạt tới Cực Đạo đỉnh phong, hơn nữa còn tham ngộ Sinh Tử Kiếm Ý, Kiếm đạo đã tăng lên không chỉ một tầng so với trước, tốc độ tu luyện tự nhiên nước lên thì thuyền lên.

Thời gian như nước chảy, trong nháy mắt, chín ngày trôi qua.

Chín ngày thời gian, Lâm Tiêu toàn thần quán chú, không biết mệt mỏi tu luyện, mỗi ngày đều tiến bộ một chút. Đến hiện tại, hắn đã tham ngộ được chín thành, chỉ thiếu một thành cuối cùng là có thể hoàn toàn học được.

Bất quá cái gọi là "hành bách lý giả bán cửu thập" (đi trăm dặm thì chín mươi dặm mới coi là được một nửa) một thành cuối cùng này thường mới là khó nhất.

Mà cùng lúc đó, ba người Lữ Khâm cũng đều đang tranh thủ thời gian tu luyện trong hang động.

Trong ba người, Lữ Khâm tu luyện là Kiếm kỹ, Ngạo Phong là Ma công, Vương Lăng Thiên là võ kỹ thuộc tính Hỏa.

Hiển nhiên, khảo nghiệm vòng này càng về sau sẽ điều chỉnh dựa trên tình huống tu luyện võ kỹ của võ giả, xuất hiện đều là võ kỹ thuộc lĩnh vực võ giả am hiểu nhất. Đương nhiên, nếu ngộ tính vốn đã không được thì bất kể loại võ kỹ gì cũng vô dụng.

Cũng trôi qua chín ngày thời gian, Kiếm kỹ của Lữ Khâm mới tu luyện đến tám thành công phu, mà Ngạo Phong và Vương Lăng Thiên thì là bảy thành rưỡi.

Khi tu luyện võ kỹ Thiên Cấp Thượng Phẩm, cả ba người đều hiểm nghèo vượt qua ải, chỉ còn lại một hai canh giờ mới rốt cuộc tu thành, đến võ kỹ Thần Cấp, thời gian càng thêm gấp gáp.

Đương nhiên, luận về sự hiểu biết đối với Kiếm đạo, Lữ Khâm khẳng định ở trên Lâm Tiêu. Nhưng tu luyện võ kỹ, ngoại trừ sự hiểu biết về võ kỹ, ngộ tính càng quan trọng hơn, bởi vì đây là một môn võ kỹ bọn họ chưa từng thấy qua, cần phải tu thành trong thời gian quy định.

Ví dụ, cùng một môn Kiếm kỹ, cho Lâm Tiêu và Lữ Khâm mười ngày thời gian, Lâm Tiêu có thể học được chín thành, Lữ Khâm chỉ học được tám thành. Nhưng cho một tháng thời gian, Lâm Tiêu có thể học đến hai thành hỏa hầu, mà Lữ Khâm thì có thể đạt tới ba thành hỏa hầu.

Ngộ tính của Lâm Tiêu mạnh, cho nên trong thời gian ngắn học cái mới nhanh hơn. Mà Lữ Khâm hiểu biết Kiếm đạo sâu hơn, cho nên trong thời gian dài có thể tu luyện võ kỹ đến tầng thứ cao hơn.

Mà khảo nghiệm vòng này là khảo nghiệm ngộ tính của võ giả, tự nhiên Lâm Tiêu chiếm ưu thế hơn.

Theo thời gian trôi qua, khoảng cách đến lúc Yêu Thú xuất hiện càng lúc càng ngắn, bốn người đều đang kiệt lực tu luyện, lĩnh ngộ.

Cuối cùng, đã hết giờ.

Trong hang động, thần sắc Ngạo Phong có chút ngưng trọng, phía trước hắn xuất hiện một con Lôi Đình Chiến Tê, đây là một con đại yêu Nguyên Anh Cảnh.

Nếu là bình thường, loại cấp bậc Yêu Thú này Ngạo Phong tiện tay liền có thể tiêu diệt. Nhưng tu vi hiện tại của hắn giống như Lôi Đình Chiến Tê, chỉ có vận dụng võ kỹ Thần Cấp trên vách động mới có thể đánh bại đối phương.

Đáng tiếc, mười ngày thời gian trôi qua, Ngạo Phong vẫn chưa luyện thành môn Ma công Thần Cấp kia, chưa đến một thành hỏa hầu.

Gào

Lôi Đình Chiến Tê cuồng khiếu, sấm sét quanh thân sôi trào, bàn chân dày nặng đạp một cái, hóa thành một đạo sấm sét to lớn, bạo bắn tới, khí thế khủng bố khiến cả hang động ẩn ẩn rung chuyển.

"Ma Thiên Ấn!"

Mắt thấy Lôi Đình Chiến Tê lao tới, Ngạo Phong tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể vận dụng võ kỹ chưa tu thành, dốc toàn lực tung ra một đòn.

Bành

Một tiếng nổ vang, chưởng ấn ma khí chỉ duy trì được hai nhịp thở liền bị đánh tan, kình khí khủng bố hỗn tạp lực lượng sấm sét xung kích tới.

Phụt

Ngạo Phong phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

Gào

Ngay sau đó, Lôi Đình Chiến Tê lại lần nữa xung sát tới.

Ngạo Phong tự biết không địch lại, nhưng vẫn dốc toàn lực bộc phát ra tay, muốn tận khả năng kéo dài thêm chút thời gian.

Hắn rất rõ ràng, không chỉ mình hắn khó khăn, Lữ Khâm và Vương Lăng Thiên khẳng định cũng có tình cảnh giống như hắn, muốn tranh đoạt thứ hạng cao hơn thì phải kiên trì thời gian dài hơn.

Bành

Lại là một tiếng nổ vang, Ngạo Phong lại lần nữa thổ huyết bay ngược ra ngoài, thương thế càng nặng, mặt không còn chút máu.

Gào

Mắt thấy Lôi Đình Chiến Tê lại lần nữa giết tới, Ngạo Phong xoay người bỏ chạy, hắn biết cửa ải này của mình khẳng định là không qua được rồi, nhưng kéo dài được chút thời gian nào hay chút đó.

Tốc độ của Lôi Đình Chiến Tê cực nhanh, trong nháy mắt liền xuất hiện sau lưng Ngạo Phong, sừng tê giác trên đầu bắn ra một đạo sấm sét, trực tiếp xuyên thủng thân thể Ngạo Phong.

"Không biết Lữ Khâm và Vương Lăng Thiên đã ra chưa."

Thời khắc sắp chết, trong lòng Ngạo Phong nghĩ thầm..

Ads
';
Advertisement
x