Ong
Cùng lúc đó, trên chiến đài phía trên, một đạo quang mang giáng lâm, Ngạo Phong xuất hiện.
Lập tức, toàn trường một mảnh trầm tịch.
Hả
Nhận thấy tình hình không đúng lắm, Ngạo Phong hơi nhíu mày, nhìn quanh bốn phía. Khi thấy số người đã ra chỉ có năm người, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
"Lữ Khâm, Vương Lăng Thiên, còn có tên tiểu tử kia, thế mà đều chưa ra!"
Trên mặt Ngạo Phong lộ ra vẻ bất ngờ, mày nhíu chặt.
Nếu nói Lữ Khâm và Vương Lăng Thiên chưa ra thì hắn còn có thể chấp nhận, hai người này cũng được hắn xem là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Thế nhưng, cái tên tán tu gọi là Tiêu Lâm kia, thế mà cũng chưa ra, điều này khiến Ngạo Phong có chút mất mặt.
Trước đó, hắn thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Lâm Tiêu lấy một cái.
Mà sau khoảnh khắc trầm tịch ngắn ngủi, toàn trường một mảnh ồ lên.
"Không ngờ a, thật không ngờ, người đi ra lại là Ngạo Phong, ta còn tưởng là Tiêu Lâm kia chứ!"
"Ta cũng vậy, chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu của ta, Tiêu Lâm kia thế mà lại ra muộn hơn cả Ngạo Phong!"
"Người tiếp theo đi ra, chắc hẳn là Tiêu Lâm đó rồi, không thể nào là Lữ Khâm hoặc Vương Lăng Thiên được. . ."
Trên đường phố, mọi người nghị luận ầm ĩ.
Phía trên, đám người Phùng Đồng, Phó Cảnh Long nhìn Ngạo Phong xuất hiện, cũng là vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Chuyện này. . . Tên tiểu tử kia, thế mà. . ."
Sắc mặt Phùng Đồng âm trầm, nắm đấm từ từ siết chặt, vạn lần không ngờ tới người xuất hiện lại là Ngạo Phong. Chẳng lẽ nói, ngộ tính của Tiêu Lâm còn mạnh hơn cả Ngạo Phong?
Mà một bên, Phó Cảnh Long và Lôi Cương cũng trợn to hai mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Mới vừa rồi bọn họ còn tự tin kết luận chắc nịch, tuyên bố kẻ tiếp theo bị loại chắc chắn là Lâm Tiêu, không ngờ nhanh như vậy đã bị vả mặt.
"Ta cũng không tin, một tán tu còn có thể lật trời được sao. Có bản lĩnh thì người tiếp theo đi ra cũng không phải là hắn!"
Phùng Đồng hừ lạnh một tiếng.
Ong
Đúng lúc này, một đạo quang mang giáng lâm, quang mang tiêu tán, một bóng người xuất hiện.
"Ha ha, Ngạo Phong, không ngờ ngươi ra còn sớm hơn ta."
Một tiếng cười lạnh truyền đến, người nói chuyện chính là Vương Lăng Thiên.
Vương Lăng Thiên cũng chưa tu thành võ kỹ Thần Cấp, nhưng hỏa hầu hắn tu luyện được mạnh hơn Ngạo Phong một chút, cho nên kiên trì được thời gian lâu hơn.
Nhìn quanh bốn phía, Vương Lăng Thiên vẫn chưa thấy bóng dáng Lữ Khâm. Vốn dĩ hắn còn tưởng mình sẽ là người cuối cùng đi ra, không ngờ vẫn thua Lữ Khâm. Nhưng cũng may, Ngạo Phong ra còn sớm hơn hắn, hạng hai cũng có thể chấp nhận.
Nhưng rất nhanh, Vương Lăng Thiên liền cảm thấy không đúng, chú ý tới biểu tình mất tự nhiên của đám người Ngạo Phong, hắn không khỏi nhíu mày, lại lần nữa nhìn quanh bốn phía.
Bỗng nhiên, Vương Lăng Thiên phát hiện ra điều gì đó, lại cẩn thận đếm số người tại hiện trường.
"Cái gì!"
Vương Lăng Thiên lộ vẻ kinh hãi, cộng thêm cả hắn mới có bảy người, cũng tức là còn hai người chưa ra. Càng khiến hắn bất ngờ hơn là, ngoại trừ Lữ Khâm, người còn lại kia, lại chính là Tiêu Lâm.
"Chuyện này. . . Sao có thể!"
Vương Lăng Thiên còn tưởng mình hoa mắt, lại cẩn thận quan sát một chút, kết quả vẫn như cũ, điều này khiến Vương Lăng Thiên vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.
"Ta thế mà lại thua một tán tu!"
Sắc mặt Vương Lăng Thiên âm trầm, nắm đấm siết chặt kêu răng rắc. Hơn nữa tên tán tu này, không lâu trước đó còn khiêu khích hắn, kẻ cao ngạo như hắn nhất thời có chút khó chấp nhận.
Mà phía dưới, lại lần nữa dấy lên một mảnh ồ lên, có thể nói là sóng sau xô sóng trước.
Sự xuất hiện của Ngạo Phong đã khiến bọn họ cảm thấy vô cùng bất ngờ, vạn lần không ngờ người tiếp theo xuất hiện lại là Vương Lăng Thiên. Hiện tại, người vẫn còn đang tiếp nhận khảo nghiệm chỉ còn lại Lữ Khâm và tên Tiêu Lâm kia.
"Chuyện này. . ."
Cùng lúc đó, ba người Phùng Đồng, Phó Cảnh Long cùng Lôi Cương đều hoàn toàn chết lặng, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Mà rất nhanh, toàn trường đều trầm tịch xuống.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, bức thiết muốn biết người tiếp theo đi ra sẽ là ai.
Nếu là trước đó, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy Lữ Khâm sẽ là người cuối cùng xuất hiện, nhưng những bất ngờ liên tiếp xảy ra đã khiến mọi người có chút không tin vào phán đoán của mình nữa.
Toàn trường yên tĩnh chưa từng có.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, rốt cuộc, một đạo quang mang giáng lâm.
Khoảnh khắc quang mang xuất hiện, tim tất cả mọi người đều thót lên, bao gồm cả Ngạo Phong, Vương Lăng Thiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào luồng quang mang đó.
Rất nhanh, quang mang tiêu tán, một bóng người xuất hiện.
Lập tức, toàn trường một mảnh chết lặng, lặng ngắt như tờ..
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất