Chương 14 

Chu Hiểu Ninh ngồi lên xe, trên người cảm thấy dinh dính bốc mùi khá khó chịu. Người đàn ông bên cạnh quan sát cô vài giây rồi mới bảo với tài xế ngồi phía trước. "Về Bảo Điền trước đi đã" 

Cô chớp mắt thoáng sửng sốt. Biệt thự Bảo Điền là nhà riêng của hắn mà. 

"Sao lại về đó thế anh?" 

"Về đó thay đồ trước rồi tôi đưa em về Hải Sương sau" - Người đàn ông thấp giọng trả lời. 

Trong lòng Hiểu Ninh không nhịn được nở nụ cười. Hắn đang sợ cô cảm thấy khó chịu à? 

Đây là lần đầu tiên Giản Liêm Thuấn đưa cô về nhà riêng của mình. Dù đã quen biết nửa năm thì hai người cũng chỉ gặp gỡ ở căn biệt thự mini kia. Hắn xuống xe trước bước lên bậc tăng cấp. Hiểu Ninh vẫn đứng ngây người nhìn căn biệt thự bệ vệ, xa hoa trước mắt mình. Ánh mắt đắm chìm trong dòng suy tư rối rắm. 

Vài giây sau, cô mới vội vàng theo sau hắn. 

Quản gia và người hầu đã đứng trước cửa cung kính cúi đầu chào đón chủ nhân của mình về. 

"Chào mừng cậu chủ về nhà. 

Quản gia Ngô vừa dứt câu, ngẩng đầu lên đã vô tình nhìn dáng vẻ của một người phụ nữ khác bước vào cửa theo sau lưng hắn. 

"Quản gia Ngô, đây là Chu Hiểu Ninh" 

"Còn đây là quản gia của nhà tôi, Ngô Thanh" 

Ngô Thanh sững sờ nhìn cô không chớp mắt nổi. Còn Chu Hiểu Ninh thì chớp chớp mắt nhanh nhìn bà ta, dáng vẻ điềm tĩnh hơn. Quản gia Ngô ngay lập tức chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt mình cúi đầu chào cô. 

"Chào Chu tiểu thư." 

"Chào bà." 

"Bà dẫn cô ấy lên phòng ngủ nào đó ở lầu hai. Lấy cho cô ấy một bộ váy mới để thay đi" - Giản Liêm Thuấn khế hạ lệnh. 

Các căn phòng ngủ ở lầu hai đều là phòng ngủ để trống dành cho khách. 

"Vâng thưa cậu chủ." 

Ngô Thanh đáp một tiếng rồi quay sang nói với cô. 

"Mời tiểu thư đi theo tôi" 

Chu Hiểu Ninh gật đầu đi theo bà ta. Quản gia Ngô dẫn cô lên phòng ngủ ở lầu hai. 

"Xin người hãy đợi ở đây một lát. Tôi lấy quần áo cho tiểu thư rồi sẽ quay lại." 

Ngô Thanh ngần ngừ muốn nói thêm gì đó nhưng lại nuốt trở lại vào trong. Năm phút sau, quản gia mang theo một bộ váy đưa tới trước mặt cô. 

"Tiểu thư hãy thay cái này vào đi." 

Hiểu Ninh nhìn bộ quần áo trong tay bà ta phảng phất nét ưu tư trong đáy mắt - "Bộ váy này..." 

"Tôi cứ tưởng vứt đi hết rồi." 

"Là tôi vẫn còn giữ lại vài bộ." - Ngô Thanh nhàn nhạt trả lời. 

Cô lặng lẽ nở một nụ cười bi ai - "Cám ơn bà" 

"Tôi ra ngoài đây tiểu thư cứ từ từ thay quần áo đi ạ." - Quản gia kính cẩn nói rồi lui ra ngoài đóng cửa lại. 

Chu Hiểu Ninh thay bộ váy mới vào, gấp chiếc váy đã dơ vào túi. Cô xách túi đi xuống cầu thang, lúc bước tới tầng một thì bất giác khựng người lại. Cánh cửa căn phòng nằm ở giữa hành lang tầng một thu hút toàn bộ sự chú ý của Hiểu Ninh. 

Cô không nhịn được chậm rãi bước tới gần, chạm vào tay nắm cửa, mở cửa bước vào trong. Bên trong là căn phòng ngủ rộng lớn được thiết kế theo kiểu bắc âu, nội thất cao cấp nhưng đơn giản không rườm rà. Màu chủ đạo là hai màu trắng và xám. 

Chu Hiểu Ninh ngẩn ngơ nhìn không gian xung quanh mình. Vốn dĩ nơi này rất ấm cúng bây giờ lại cảm giác quạnh quẽ lạnh lẽo đến thế này. Thế nhưng ánh mắt của người phụ nữ lại va phải tấm hình chụp khổ lớn được treo ngay đầu giường của Giản Liêm Thuấn. 

Một khung ảnh cưới. 

Giản Liêm Thuấn mặc âu phục chú rể anh tuấn phi phàm ôm lấy người phụ nữ bên cạnh mình thân mật. Cô dâu bên cạnh hắn mặc váy trắng tinh khôi, xinh đẹp như hoa mới nở, lại có vài nét từa tựa giống cô. 

Thái Vũ Văn. 

Thứ nào đó trong lồng ngực Chu Hiểu Ninh khẽ nhói lên. Một cỗ cảm xúc đau đớn nghẹn lại nơi cổ họng người phụ nữ không thể tuôn ra. 

Cô bỗng nhìn thấy thứ gì đó nằm trên tủ đầu giường của hắn. Chu Hiểu Ninh vô thức đi tới cầm sợi chuyền có mặt hình trái tim nhỏ bằng đá quý lên. 

Đây là sợi dây chuyền mà Thái Vũ Văn luôn đeo bên cổ bởi vì đây là món quà mà bà cô ta để lại. Ngay cả trên tấm cảnh cưới kia vẫn thấy cô ấy đeo nó. 

Giản Liêm Thuấn đã luôn cất giữ nó ở bên cạnh mình. 

"Em đang làm gì ở đây vậy hả?" - Một thanh âm đầy trọng lực vang lên khiến cô hoàn hồn, giật mình xoay người lại, liền nhìn thấy người đàn ông đứng ngay ngoài cửa. 

Dáng vẻ Giản Liêm Thuấn hùng hổ xông vào như một quả núi lửa chuẩn bị phun trào dung nham, giật lấy sợi dây chuyền từ tay cô - "Ai cho em được động vào thứ này?" "Em..." - Cô cứng đờ người. 

"Tôi đã cho phép em bước vào phòng ngủ của tôi chưa?!" - Hắn gắt gao lớn tiếng truy hỏi cô. 

Trông thấy hắn nổi giận như vậy, Hiểu Ninh cũng vô cùng hốt hoảng lo lắng - "Em xin lỗi... Chỉ là em... muốn xem phòng ngủ của anh.." 

"Đây là nhà của tôi, em nghĩ mình là ai mà dám tự tiện đi lung tung tọc mạch khắp nơi, còn động vào đồ người khác như thế, còn ra thể thống gì! Em nghĩ mình có thân phận quan trọng lắm hả?" - Giản Liêm Thuấn gầm lớn một tiếng cáu giận. 

"Em chỉ là người giúp tôi làm ấm giường thôi. Cũng không phải bạn gái của tôi. Cút ra ngoài ngay lập tức!" - Người đàn ông lạnh lùng chỉ tay về phía cửa dường như muốn tống khứ cô cuốn xéo khỏi tầm mắt. 

Chu Hiểu Ninh hoàn toàn bị sốc trước những lời lẽ của hắn. Một người đàn ông vốn điềm tĩnh như Giản Liêm Thuấn, cách đây một giờ đồng hồ vẫn còn khiêu vũ cùng cô, hôn cô say đắm vậy mà bây giờ lại biến thành một người hoàn toàn xa lạ... Lần đầu tiên hắn nổi điên mắng chửi Hiểu Ninh bằng mấy lời lẽ khó nghe như thế. 

Chỉ là kẻ làm ấm giường thôi sao? 

Cũng không phải Hiểu Ninh không lờ mờ nhận ra được. Từ trước tới nay cô vẫn luôn không hỏi rõ về thân phận của mình bởi vì cô sợ. 

Hắn mập mờ, Hiểu Ninh cũng mờ ám chấp nhận. Bởi vì cô thực sự chỉ muốn ở bên cạnh Giản Liêm Thuấn. 

Lần này nghe thấy chính miệng hắn tuyên bố như vậy, còn nói cô cút đi, giống như một món đồ có thể tùy ý vứt bỏ. Hiểu Ninh thật sự bị tổn thương nặng nề. Như có một tảng đá lớn chèn ép trái tim cô không thở nổi. 

Nhưng tại sao hắn lại nổi giận đến mức như vậy? Vì cô đã động vào sợi dây chuyền của Thái Vũ Văn? 

Chu Hiểu Ninh mím chặt môi mình, vành mắt cay nóng cố kìm nén tất cả, im lặng đi ra ngoài. 

Người phụ nữ chạy vội ra khỏi căn biệt thự xa hoa kia, tự mình đón taxi trở về. Trên chiếc xe taxi lướt qua những con phố phồn hoa đông người, Chu Hiểu Ninh đờ đẫn rơi nước måt. 

eyJpdiI6InBqOWQ4TVRhWXdoUXI2Z1hkK1pFZEE9PSIsInZhbHVlIjoiZU9CRmtmelZQRnhlOXNLY2hreEx5cWxDSUJJWkJNNzNCbm1tSGhRdE5JU1Z3RktsUm5BYTF5UktRcFRPWDhFU2VRS0k4aUlnTFNkV2lUbXFsT2VHdFwvYit1aFwvY3NpMGtBYTVtaGR3T0xjcDZINVBiMUliMWt6RVZIeUp4YU5ySFQzVFgwOXVyOTFRZ1wvNlwvUnM2dU9UaGNNdXFYYTM1Y293Y0RlamJHYzFWWWFpM1dEU3hjMEZKKzQ3SlUrZHNEbk9LSVA5VnF5VEg5Y29wWVRKK01xSDZnMDlyZCtRZUNLUWJkdTJmdU5zNGtBNHFNWjFKaEQzdlNzTFUxZVJRdXdqOVd3Ym9pWlwvM2RyU3hsSDVrNllsa0tTdTVLSzBhOE90ZHMyNmpweGxlVVlGSUhIMlRZVWtzamY5aTd0dUFLUWw3Z3BzbU1PT2lTWmluWHpUdTF1NTkweHplMFA5ZEZkdTdVdDZBMXdobG9sNVZIeXh3MlFyVUJZZDNIMjh1REVCMFwvNzd1ZFVzUzVQa05iU0xSbXc2NUZmeWxha3RqZG82Y2t2OERmcmJlYzVNaUpuamdzTWtpejRacG5CQVwvelkrSzhobUNkWUhHdVh1MDd5YWZMVWNwVHZcL1BEVHF2WFUxQk40MlM1eXFDMFo5bUlKbFU5aU8wSk1tRXVXS0RCZkFkQStMU0h6OWNFU2pvZmVCM3I2VWQ5UytuRktWTmRkVWwxNm1sbnM1K1lrWmxnczlDaXNMZ1V5bkZqV1BPM2IySTQ3aGNRbEFvZVhNMjJjb1VXTXo5UnM0RG5SNDFMOXd1NlwvZ1UwRmk5RCtvYnI2aVwvOHF4cm5RWDVrQXVvXC9cLzB2OXpGZ2hGVFZ6NXhuUEI5U3NIR1VMV09GQU5jcnFTZEd3SktCZ3RBZkRiUWNTVVwvWUJxV3RWdmpBclh4dm5lamc2SlVpXC9MMW1EUU9OQTg4NXNTdUE9PSIsIm1hYyI6IjVjZGY1MWYzNzQ3MzhhYjUyYzExYTI4NzhkNmQyZGEzMjI1ZDVkYTM4MDgyZTllMWNkYTk4NDc1ZGFiZTY0MzkifQ==
eyJpdiI6Ik0rWmlEWVJKaGdhSXN0bm1rTzkxbnc9PSIsInZhbHVlIjoiZlR1Y2xyZ1B5eDFiZGlVazJNVHlsNVwvUzVjQzhHS2plVkJ5K0taXC9jRHhhQkVEeWVVV1B0OWVCZHQyOXdEazhiRUdsUDhhZCs2ZjZvQmFZWlNWdTBkelJ2VFRVYXBSUVRjRlU4cGlnZ1FFdzlROWNpVVM1U1FmMkk0ODhsODRcL29CQjEyeUJXeXl2UmJJNSs4QWNDWVJBPT0iLCJtYWMiOiIxMmUwOGVkZjEyODQzMTI0ZTQ5NDc4OTE1MTdjYzNjZTAzMWM1MjIwMGI4NDZmMzdlOWFkZTA5MWQwZjRlN2RjIn0=

Tài xế phía trước nhìn cô gái xinh đẹp ngồi đằng sau mình thông qua kính chiếu hậu, thấy cô vừa khóc vừa cười như một kẻ điên hết sức kỳ quặc.

Ads
';
Advertisement
x