Chương 23 

Sau khi rời xa Giản Liêm Thuấn, cô mới nhận ra, mình không đủ mạnh mẽ đến thế. Suốt sáu năm trời, hắn như cây cổ thụ bám chặt rễ trong lòng cô, tình cảm ân ái mặn nồng quấn chặt lấy linh hồn người con gái, không có cách nào quên được. 

Bây giờ đột nhiên bị tách ra khỏi người đàn ông, Chu Hiểu Ninh sống không bằng chết. Lúc trước cũng là cô một mực đòi bỏ trốn khỏi hẳn, hiện tại đã được thành toàn lại nhớ hắn da diết không thể thở nổi. Ngay cả trong mơ cũng không thể trốn tránh khỏi hình bóng anh tuấn kia. 

Rất nhiều lần, Hiểu Ninh không nhịn được tìm đến những chỗ hắn đi qua, mong mỏi được nhìn thấy hắn. Khi Giản Liêm Thuấn xuất hiện thì lại trốn tránh, âm thầm ngắm nhìn người đàn ông từ xa không dám lại gần. 

Thi thoảng cô vẫn bắt gặp Liêm Thuấn tay trong tay cùng với Thái Vũ Văn đi vào trung tâm mua sắm. Dáng vẻ hạnh phúc vô âu vô lo. Ánh mắt người đàn ông tràn ngập vẻ nhu hoà tình ái. Ánh mắt dịu dàng ấy đã từng chỉ dành cho riêng mình cô. Dáng vẻ hạnh phúc mà Hiểu Ninh mong nhớ từng ngày từng giờ. 

Cô biết bộ dạng của mình lúc này trông thật hèn mọn biết bao nhiêu. 

*** 

Sáng sớm hôm sau, Hiểu Ninh đã đưa đơn xin việc tới bàn của sếp lớn. Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên. 

"Giản tổng đã biết chuyện này chưa?" 

Bởi vì Giản Liêm Thuấn là người đưa cô tới đây, ông ta có ăn gan hùm cũng không dám tùy tiện cho cô nghỉ việc. 

"Tôi muốn được nghỉ ngơi một thời gian, công việc này tôi cảm thấy không phù hợp nữa. Giản tổng cũng sẽ không ép nếu tôi không muốn làm nữa đâu." - Người phụ nữ đành cao giọng thuyết phục. 

Làm vị sếp lớn kia nghĩ thầm trong bụng ra là được bao nuôi sung sướng rồi nên không muốn phải đi làm cực nhọc nữa. Nên ông ta đã nhanh chóng tiếp nhận đơn nghỉ việc của cô. 

Hiểu Ninh cũng không quan trọng suy nghĩ của ông ấy nữa rồi. 

Buổi trưa hôm ấy, cô có thời gian vừa dùng cơm vừa lướt mạng xã hội một chút. Không biết vì sao lại lướt trúng một bài báo có tên An Vọng Kiệt, nội dung bài báo đó chẳng có 

gì đặc sắc, chỉ là vài tấm ảnh chụp trộm người kia đi ăn tối một mình, sẽ không có gì xảy ra nếu không phải An Vọng Kiệt bước vào, bước ra từ nhà hàng đêm qua hai người dùng bữa. 

Đương nhiên nếu có ai khác xem mấy bức ảnh này thì cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng Giản Liêm Thuấn thì khác. 

Cô nghĩ mình chỉ lo lắng không đâu, dù sao người như hắn sẽ chẳng bao giờ lên mạng, quan tâm mấy tin bát quái này. 

Thế nhưng cô đã đánh giá thấp độ nhạy tin tức của hắn, chín giờ tối, người đàn ông như quỷ vương từ địa ngục đến tìm cô. 

Giản Liêm Thuấn bóp chặt lấy cằm cô mà truy hỏi - "Đêm qua cô đã đi ăn tối cùng ai?" 

"Em đi ăn cùng với bạn của em, là An Vọng Kiệt" - Người phụ nữ cũng không còn hơi sức mà giấu giếm nữa. 

"Hay lắm, thì ra cô vẫn luôn lén lút qua lại với tên đàn ông đó. Xem ra tôi vẫn chưa đủ thoả mãn cô đúng không?" - Hắn cười một tiếng châm chọc. 

Hiểu Ninh lần này thực sự không muốn nhịn - "Em và cậu ấy quang minh chính đại không có gì phải lén lút. Tại sao anh lại nổi giận như thế? Vì em là tình nhân của anh à hay là món đồ chơi của anh?" 

"Em đều không phải!" 

Cô lớn tiếng khẳng định. 

"Em, không có ký hợp đồng tình nhân với anh. Em là một con người có tim có phổi, vì một câu "tôi thích em" của Giản Liêm Thuấn, em mới chạy tới bên cạnh anh. Em chưa từng cầu anh phải cho em bất cứ thứ gì, em chỉ là muốn ở bên cạnh anh, muốn được hưởng thụ tình yêu của anh mà thôi." - Vành mắt cô nóng hổi nhưng lại không rơi bất kỳ giọt lệ nào, giọng nói run run nức nở. 

Giản Liêm Thuấn có phần đứng hình trước bộ dạng cương liệt của cô. Hiểu Ninh ở trước mặt hắn luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhiệt tình câu dẫn. Chưa bao giờ đối địch. Vậy mà dạo gần đây cô càng lúc càng lớn mật hơn. 

"Tình yêu sao?" - Đôi mắt hẹp dài ánh lên sự trào phúng. 

Người đàn ông nâng cằm cô lên lần nữa - "Cô đã quá tham lam rồi đấy. 

"Tôi thích cô như một món đồ vật xinh đẹp, tôi thể hiện tình cảm thích thú đó còn chưa đủ hửm?" 

"Chu Hiểu Ninh, tình yêu của tôi chỉ dành cho duy nhất một người phụ nữ mà thôi. Cô chẳng qua là có vài phần giống cô ấy nên đã khơi gợi hứng thú của tôi. Tình yêu ư? Loại đàn bà lẳng lơ bẩn thỉu như cô không xứng!" - Giản Liêm Thuấn đẩy cằm cô qua một bên, chán ghét nói. 

Hắn đã không dưới ba lần nói cô dơ bẩn. Hiểu Ninh không thể phản bác nổi. 

Vì cô quả thực rất bẩn thỉu. Cơ thể từ trong ra ngoài đã vỡ nát không còn gì. Chạm vào chỉ làm Giản Liêm Thuấn thêm bẩn tay. 

Chu Hiểu Ninh không xứng với Giản Liêm Thuấn. 

Cô ngồi ở trên giường như một xác chết không hồn, trống rỗng mở miệng - "Giản Liêm Thuấn, chúng ta kết thúc ở đây đi. Anh đi tìm người khác thế thân cho bạn gái cũ anh đi, vị trí này em kham không nổi nữa." 

Người đàn ông chằm chằm nhìn cô, con ngươi quỷ dị tăm tối đi vài phần. Vài giây sau, hắn khẽ nhếch môi lạnh lùng - "Được. Tôi nghe nói cô cũng đã đưa đơn xin thôi việc rồi luôn mà phải không? Cô đã sớm muốn nhanh chóng kết thúc như vậy, tôi làm sao lại không thành toàn cho cô." 

Sự dễ dàng đồng ý của hắn làm Hiểu Ninh bất an. 

Trước khi hắn kịp xoay người rời đi, cô đã vội nói - "Ngôi nhà này em sẽ trả lại cho anh." 

"Không cần. Xem như phí bồi thường thân thể cô đi." - Giản Liêm Thuấn lãnh đạm trả lời rồi cất bước rời đi. 

Không biết vì sao Hiểu Ninh lại bật cười. 

A, thì ra thân thể cô bây giờ vẫn đáng giá như vậy sao? 

Đô Tuyết Nguyệt biết tin cô nghỉ việc thì có chút kinh ngạc nhưng cũng không phản ứng gì nhiều. Cô ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Cũng may anh họ đã thức tỉnh, không còn u mê day dưa với loại đàn bà lẳng lơ này nữa. 

Chu Hiểu Ninh được công ty cho nghỉ việc trước cả quy định, vẫn hưởng tháng lương cuối đầy đủ. 

Căn nhà ở Hải Sương dù hắn không nhận lại, cô cũng không thể ở nổi. Thế nên cô đã quyết định bán nó đi, chuyển hết số tiền vào tài khoản của người đàn ông. 

Chu Hiểu Ninh bắt đầu nộp hồ sơ xin việc vào các công ty mới. Hồ sơ của cô không hề tệ, ngược lại kinh nghiệm dày dặn còn đầy mình. 

Ấy vậy mà lại không có bất kỳ công ty nào gọi cho Hiểu Ninh, còn trả hồ sơ của cô về. Cô đành nhờ tới một người quen biết, giới thiệu mình vào một công ty giải trí khác. Sắp 

tới ngày ký hợp đồng đi làm, bộ phận nhân sự công ty nọ lại đột ngột từ chối cô, nói rằng đã tìm thấy người thích khác thích hợp hơn. 

Đã năm sáu nơi như vậy, không có bất kỳ công ty giải trí nào nhận một người có kinh nghiệm tốt như cô. 

Hiểu Ninh đành xin việc ở một vị trí khác là chuyên ngành truyền thông của mình. Không nhất thiết là công ty giải trí. Thế nhưng dường như toàn bộ công ty ở Thịnh Hoa này đều không muốn nhận cô vào làm việc. 

Tới nước này Chu Hiểu Ninh còn không nhận ra được gì thì thật là ngu ngốc. Giản Liêm Thuấn đang giơ một bàn tay che trời của mình ra, chèn ép cô tới bước đường cùng. Từng ở bên cạnh hắn lâu như vậy, cô không phải không biết thế lực sau lưng hắn lớn tới cỡ nào. Cô chỉ như một con chuột nhắt chạy lòng vòng trong tay của Giản Liêm Thuấn. 

Cô biết người đàn ông đó sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như thế. Một người tâm cao khí ngạo như hắn phải là người được nắm quyền kiểm soát. Cô lại tự mình muốn chấm dứt với Giản Liêm Thuấn, đã chạm phải lòng tự tôn của hắn. 

Hắn muốn chèn ép Hiểu Ninh cũng thôi đi nhưng cô không ngờ là An Vọng Kiệt cũng bị cô liên lụy thay. Bộ phim truyền hình lần trước của đạo diễn Trần đã bất ngờ thông báo loại bỏ anh, thay thế bằng một diễn viên trẻ khác. Hợp đồng đại sứ thương hiệu của Vọng Kiệt với một thương hiệu đồng hồ nam nổi tiếng cũng bị cắt bỏ đột ngột. Các dự án phim lớn trong nước đều rút tên anh ra khỏi danh sách. 

Cô nghe được mấy tin tức này từ một đồng nghiệp cũ trong nghề. Không nhịn được mà liên lạc hẹn gặp An Vọng Kiệt ngay lập tức. 

Lúc gặp lại anh trong phòng chiếu tại một nhà hàng Nhật, khuôn mặt người đàn ông có vẻ gầy hơn lúc trước, đuôi mắt lộ ra vẻ mệt mỏi. Nhưng trước mặt cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ. 

"Không ngờ đại diện Chu vẫn còn nhớ lời hẹn mời tôi đi ăn. 

"Tôi đã nghe mọi người nói rồi. Xin lỗi cậu, tại vì tôi mà sự nghiệp của cậu thành ra thế này" - Cô không dám đối diện với ánh mắt của Vọng Kiệt, cụp mắt bày tỏ cảm giác áy náy. 

Người đàn ông phía bên kia lại không hiểu cô đang nói cái gì - "Hiểu Ninh, sao chị lại nói thế? Mấy việc không may gần đây xảy ra với tôi làm sao lại là lỗi do chị được. Nếu thế lực nào đó muốn chèn ép tôi thì cũng không liên quan tới chị" 

"Nhưng nếu tôi nói thế lực đó có liên quan đến tôi, vì tôi mà bọn họ chèn ép cậu thì sao?" - Cô ngập ngừng hỏi. 

An Vọng Kiệt ngạc nhiên vài giây, trầm tư nhớ tới điều gì đó - "Chẳng lẽ tin đồn trên mạng là thật sao?" 

Hiểu Ninh ngước mắt nhìn cậu một cái rồi gật đầu. 

"Cho nên chị mới từ chối tôi?" 

Cô lại vô thức gật đầu. 

"Vậy bây giờ chị đã chia tay chưa?" - Người đàn ông lại hỏi. 

"Rồi." 

"Nhưng người đó vẫn còn tức giận vì tôi đã gặp gỡ cậu." 

"Thật là một kẻ không ra gì. Nếu đã chia tay thì tốt rồi" - An Vọng Kiệt cong miệng đáp, thần sắc cao hứng thấy rõ. 

"Nếu vậy chị có thể cho tôi cơ hội được không?" - Đây mới là điều anh quan tâm. 

Hiểu Ninh chớp mắt nhìn cậu ta không hiểu nổi - "Cậu không sợ sự nghiệp của mình bị phong sát hay sao? Nếu vậy cậu sẽ không thể tiếp tục diễn xuất được nữa đâu" 

Người đàn ông trẻ trông không có vẻ gì là lo lắng cho sự nghiệp của mình. Cô biết rất rõ tình hình như thế này là vì Giản Liêm Thuấn vẫn chưa làm tới cùng. 

An Vọng Kiệt dửng dưng chống cắm nhìn cô - "Ai nói tôi không thể diễn xuất nữa? Nếu thế lực kia muốn diệt trừ tôi thì cùng lắm tôi không làm diễn viên trong nước nữa. Tôi sẽ ra nước ngoài tìm cơ hội đóng phim. Ngoại ngữ của tôi cũng tốt lắm đấy. Tôi cũng đã bay qua đó thử vai luôn rồi" 

"Thật sao? Vậy kết quả thế nào?" - Hiểu Ninh nôn nóng muốn biết. 

"Tôi nhận được vai rồi." - Đuôi mắt người đàn ông cong cong. Mấy hôm nay anh mệt mỏi cũng vì phải bay qua bay lại quốc tế nhiều. 

"Thế thì tốt quá." - Cô không nhịn được reo lên, mừng cho anh. 

"Nhưng vấn đề là sắp tới tôi sẽ phải quay phim ở nước ngoài một thời gian dài. Chắc là khoảng nửa năm. Tôi biết bây giờ lòng chị cũng không sẵn sàng nhưng liệu khi tôi trở về, chị có thể cho tôi một cơ hội được không?" - An Vọng Kiệt lần nữa thăm dò lòng cô. 

Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, cụp mắt thẳng thắn đáp - "Xin lỗi cậu nhưng tôi không thể." 

An Vọng Kiệt mỉm cười chưng hửng nhưng cũng không quá bất ngờ vì đã dự liệu được câu trả lời của cô. 

"Không sao. Khi nào quay phim xong tôi sẽ quay về tìm chị, đường đường chính chính theo đuổi chị. 

eyJpdiI6ImVXTzZZdThmOUdHUnpLaGI3Y1R1NkE9PSIsInZhbHVlIjoiUnBrcmRtczZBdGFydXFxVjhaZ09OcHp4YWtLRDlpVlwvYkxNSGhYdEdYV21Zbytib25wNjlFNXFuWjdiQ3lzTGN3VGowT3NCN2ZCbXpzVXpHMlp0OWZaVnBnWlEwYUZLZVlzOEhOTzJPYXdUZ3c4QlV0UUxvV2JCcWR6ZGtVSFdIcWx1V2lKaXBJV2lnTVJJS3JlZHIwSUgyaFJHVVhcL3NkdGZNcnNWbzNGaGZKS1NHNUEwUWNHMlZVeTlxVnNXWkZCV3VaVDlVU25BNFRhVzhcL3l5eEVCQklGYVhlU3Noazg1MnFtR2NxZmt0eGtWY3kwdUw4SzM3T1J2MW5JWlNlM09FUGVIVmFLN3A3ZlFYeExzWENTY1E9PSIsIm1hYyI6IjJmZTc3MmZiMzA1MDU3ZTdkYjkwZTA1MTBhYTM0MWI2OThhYTMxN2M1ODhlYTFhZDMzNjYzY2MyYTZmYWI3OTMifQ==
eyJpdiI6IjRUSkxmMFFVTmVFM1JJaEVwaFdrNHc9PSIsInZhbHVlIjoibko1eVwva1JBaUZ0TDBVc3ZMUUo3UGNFSWZcLzZVRURiYlMrZTVuR3I3VDE1S2s1MWJUKyt6SFY2V1ZLa1dNOUFyckt0Q3ZqcnRVZDdPR3dBdUNmaVVFTGJYTU1id3FQR3YySFNlWHhKTGk0M29udjEwRW16VWk4bXVJXC9oNEVjdlNQNzdNMFZ5R0t2azZ1ZjVcLzg0akhJeFlrUzNKSFNVV2w3M3FQVUNWZXplN2lTZUVXaVppSTRpQ2RYTm93ejZzTnhGRkthUjVvcVVOZk5xdjdIVm9rTExCM2pwN08zV1V1QU0wS01pRElTUndLODVON3N0UnRBUnFlRjVySVhVVWVHTkQzZStkcFwvVWs0N2psSzdITVkwUXlPeDd6eEY1bTFFSFN3WVdTN2tBZ29HSkppMVAwMzk2NkpSRDJJa2Q1dzYrTmdwRjExNFlcL1lhMHB4ZTM2UjBpcE1xU2ZnSGZ4cDF3dzFQZjlGQzFXQ2xya1UzcGF3K2pMUU55dDBhWmZvVzFJclhtdWg4N1RHK1ZoVnRrRFFVWnZXVVFYZDRMbjBIRmxQWW1cL1luMDgrbE5yVlwvNHJZcnVmbk44cUhUMFc3aTlSeXM4NE9EQ3UraVhrXC9EYXRCWkRyMU52dEFHV2pQbW5vMEVSc2kzK3gzd0J5STZod3Q0UGxuTFN1eW82SVgiLCJtYWMiOiJlY2U4MDU0NDc5ZDMzOWM5NDY2ZmE4ZTU5MzNhZWI0YzQwOGYxN2ZlYWUwZTdiMWI5Yzk3M2U2NDkyOThjNzM3In0=

Người phụ nữ không còn cách nào phản đối. Hai người ăn một bữa no nê. Xem như Hiểu Ninh mời cậu ta một bữa cuối cùng trước khi An Vọng Kiệt lên đường ra nước ngoài đóng phim. Cô không dám nói với cậu ta chuyện mình đã nghỉ làm quản lý của Đô Tuyết Nguyệt vì không muốn gây thêm phiền phức.

Ads
';
Advertisement
x