Chương 22 

Đình Tư từng nói với cô, từ khi ở bên cạnh cô, tâm tính lão đại đã tốt hơn rất nhiều. Không còn dễ nóng nảy như xưa. 

Giản Liêm Thuấn vì cô mà muốn rửa tay gác kiếm, rút chân ra khỏi xã hội đen, không muốn nhúng chàm nữa. Nhưng đâu có dễ dàng như thế. 

Thời gian trước kia, hắn dựa vào xuất thân vốn có tung hoành ngang dọc ở Thịnh Hoa, rất nhiều băng đảng lớn nhỏ khác đã không vừa mắt hắn, kẻ thù không ít. Thế nên tất cả bọn chúng đã âm thầm tập hợp lại, cùng nhau theo dõi, giăng một cái bẫy bắt gọn cả Giản Liêm Thuấn và bạn gái của mình trong một lần bọn họ đi dã ngoại trong rừng. 

Khi Chu Hiểu Ninh tỉnh lại mới phát hiện ra mình đã bị trói nằm giữa một căn nhà kho cũ nát, thân thể nóng như lửa đốt. Giản Liêm Thuấn còn bị nhốt ở một căn phòng gần đó, cố gọi cô dậy từ sau phía song sắt. 

Nhưng đầu óc cô rất choáng váng, thân thể thì cực kỳ khó chịu, đặc biệt là giữa hai chân. Hiểu Ninh bàng hoàng nhìn mấy chục tên đàn ông mặt mày hung tợn trước mắt. Trong giây lát, bọn chúng đã nhào tới cắn xé cô như miếng mồi ngon được chia ra. 

Hiểu Ninh đau đớn gào khóc nhìn về phía hắn. 

"Liêm Thuấn... Cứu em... Liêm Thuấn...Ahh..." 

Giản Liêm Thuần bị trói giam sau căn phòng, phát điên gào rú như một con thú hoang, hai mắt long lên sòng sọc như kẻ điên dại, chỉ hận không thể lao ra xé xác bọn chúng! Uống máu ăn thịt lũ cầm thú kia! 

Thân thể cô bị từng gã đàn ông chà đạp, xâu xé, tan nát từ trong ra ngoài ngay trước mặt người mà cô yêu. Hiểu Ninh bị chúng đánh đập, bị cưỡng bức rồi bị chúng nhục mạ. Thân thể trắng trẻo đầy ắp những vết bầm tím, vết siết bóp cổ, bên dưới còn chảy rất nhiều máu. Hơi thở yếu ớt dần cạn kiệt, cơ thể co quắp như một đóa hoa héo úa, phần bụng dưới đau đớn quằn quại. 

Hiểu Ninh nghĩ rằng mình đã tới nơi địa ngục tăm tối nhất, chỉ muốn chết đi. Ngay khi cô định nhắm mắt buông tay thì đột nhiên nghe thấy tiếng chân rầm rộ xông vào nhà kho. Đình Tư và Vương Bân mang người tới muộn. 

Một cuộc hỗn chiến tanh máu diễn ra suốt gần nửa tiếng đồng hồ. 

Thời điểm Hiểu Ninh tỉnh lại trong bệnh viện thì đã là ngày thứ ba, tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi. Người vẫn luôn túc trực bên cạnh giường chờ đợi cô tỉnh lại là 

Giản Liêm Thuần nhưng giờ đây Hiểu Ninh chỉ cảm giác nhục nhã, ti tiện không dám đối mặt với hắn. 

Sau đó cô vô tình nghe được cuộc hội thoại giữa hắn với bác sĩ ngoài hành lang. Hiểu Ninh đã mang thai ba tuần nhưng vì lũ súc sinh ấy mà đứa bé trong bụng cô đã không còn. Người phụ nữ cũng không còn khả năng mang thai nữa. 

Chu Hiểu nhốt mình trong phòng, ầm thầm thống khổ, đau đớn khóc lóc trong nỗi tuyệt vọng, không dám nói với hắn. Mỗi khi đêm xuống cô lại mơ tới khung cảnh kinh hoàng ấy, không có cách nào dám đối mặt. 

Giản Liêm Thuấn nhìn thấy bộ dạng của cô lúc thì thất thần, lúc thì mơ thấy ác mộng gào khóc nức nở, trái tim như bị hàng vạn mũi dao xuyên qua. Mỗi lần chứng kiến Hiểu Ninh bị dày vò bởi cơn ác mộng, hắn đều lao tới dùng hết mọi khả năng mà khảm cô vào lòng, dỗ dành trấn an. 

Hắn cảm thấy bản thân thật vô năng. Ước gì bản thân có thể gánh vác hết những đau khổ mà cô đã chịu đựng, hận không thể hành hạ bọn súc sinh kia thêm lâu hơn. Chỉ chặt tay chân, mổ nội tạng của bọn chúng ra thì còn quá nhẹ nhàng. 

Mỗi lần được hắn ôm vào lòng như vậy, tâm trí Hiểu Ninh chỉ toàn bị bao trùm bởi cảm giác tội lỗi, dơ bẩn. Cảm thấy bản thân không còn xứng với hắn. 

Bạn gái của mình bị mấy chục tên đàn ông chà đạp, một kẻ vừa bá đạo vừa có lòng tự tôn cao ngất như Giản Liêm Thuấn làm sao có thể chịu nổi. 

Dù Liêm Thuấn còn yêu thương dịu dàng với cô hơn cả trước kia nhưng suy nghĩ này cứ mãi lẩn quẩn trong đầu người phụ nữ không thể dứt ra được. Giống như một bóng ma lởn vởn xung quanh ám ảnh tâm lý cô, không bao giờ biến mất. 

Chu Hiểu Ninh đã tự mình bỏ trốn đến nơi thật xa. Còn Liêm Thuấn sau khi phát hiện đã phát điên lần nữa, cuống cuồng lái xe đi tìm cô. Trong lúc hắn không tỉnh táo đã không may gặp phải tai nạn giao thông nghiêm trọng. 

Lúc cô biết tin, sốt ruột cấp bách chạy vào bệnh viện, khi ấy Liêm Thuấn vẫn còn hôn mê nằm trong phòng bệnh. Thái Vũ Văn vẫn luôn ở đó hai ngày nay, vừa nhìn thấy cô đã ngập tràn phẫn nộ. 

"Sao cô còn dám tới đây?" 

Nếu không có Hiểu Ninh chen chân vào, Thái Vũ Văn đã sớm trở thành vị hôn thê được chỉ định cho hắn. Vốn dĩ bình thường cô ta cũng là người có tính khí hoà nhã nhưng trong lòng vẫn luôn ghen tuông với Hiểu Ninh. Giờ đây lại thấy hắn gặp phải chuyện không may này, cô ta làm sao mà không nổi giận được. 

"Nếu không phải tại cô, Liêm Thuấn đã không gặp phải tai nạn... Nếu không phải vì cô thì những chuyện xấu xa này đã không tới với anh ấy... Cô hại anh ấy còn chưa đủ ư?" - Cô 

ta vừa khóc thổn thức vừa chỉ trích cô xả giận. 

Hiểu Ninh câm lặng, không thể nói được gì cả. 

Phải rồi, là vì cô Giản Liêm Thuấn mới rút khỏi giới xã hội đen, khiến bản thân hắn gặp nguy hiểm. Là vì cô đòi đi dã ngoại riêng tư chỉ có hai người, không cho mang vệ sĩ theo nên hai người mới bị bắt cóc. Là chính cô đã chạy trốn khỏi hắn nên người đàn ông mới gặp phải tai nạn. 

Tất cả đều tại cô. 

Hiểu Ninh nhìn bộ dạng trầy trụa của người đàn ông nằm trên giường, lồng ngực đau tức thắt chặt không thở nổi. 

Vào một ngày nắng ấm, Giản Liêm Thuấn cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Khi ấy cô vừa rời đi sau nhiều ngày túc trực lại bệnh viện, chỉ có mình Thái Vũ Văn và Vương Bân ở đó. 

Bác sĩ được gọi tới khám cho hắn chẩn đoán rằng, Giản Liêm Thuấn vì bị chấn thương và cú sốc tâm lý vừa qua quá lớn nên đã mất đi một phần ký ức. Không hề nhớ được ký ức trong vài năm trở lại gần đây. Có nhớ cũng nhớ rất mơ hồ. 

Sau khi Vương Bân hỏi han một hồi, mới nhận ra lão đại vẫn còn nhớ bọn họ và băng đảng Nhất Ưng, cũng nhớ được sự kiện mẹ mình mất, chỉ là những ký ức đau khổ gần đây thì hoàn toàn không nhớ được chút gì. Giống như bộ não của hắn đã tự động xoá bỏ ký ức thống khổ nhất ấy. 

Giản Liêm Thuấn nhớ được bên cạnh mình còn có một người phụ nữ, là người làm trái tim hắn say đắm rung động. Thế nhưng mà hắn không có cách nào nhớ ra nổi dáng vẻ của cô. 

Khi Chu Hiểu Ninh nhận được cuộc điện thoại từ Vương Bân thông báo rằng lão đại đã tỉnh, còn kể rõ tình hình mất trí nhớ của hắn cho cô biết. Hiểu Ninh đã rất lo lắng, muốn chạy ngay tới bệnh viện gặp Liêm Thuần nhưng bước chân còn chưa qua khỏi cửa nhà đã khựng lại. 

Phải chăng nếu Giản Liêm Thuấn quên đi cô thì đó mới là điều tốt nhất? Hắn sẽ không còn nhớ đến cảnh tượng người con gái mình yêu bị một lũ đàn ông xâu xé, hãm hiếp. Hắn sẽ không còn đau khổ dằn vặt vì cô nữa. 

Thì ra ông trời đã muốn sắp đặt như thế để giải thoát cho hắn. 

Vậy nên dù đau đớn tới mức nào cô cũng nên thành toàn cho Giản Liêm Thuấn. 

Trong một thời gian ngắn, Chu Hiểu Ninh đã tự mình thu xếp tất cả mọi thứ xung quanh mối quan hệ của hai người. Cô dọn ra khỏi căn biệt thự Bảo Điền của hắn, nhờ Ngô Thanh đem đốt hết tất cả những gì còn xót lại của bản thân. Cô còn hẹn gặp cả Thái Vũ Văn. Kể lại những thói quen sinh hoạt của hắn thường ngày, còn cúi đầu gửi gắm cô ta. 

"Mong cô hãy thay tôi chăm sóc Liêm Thuấn, hãy đem tới cho anh ấy thật nhiều hạnh phúc. Tôi mong từ giờ, hình bóng tốt đẹp của cô bạn gái còn xót lại trong ký ức mơ hồ của anh ấy sẽ là cô" 

eyJpdiI6ImtPS0dQbDJVQjBKbksrbFBcL0VYdEhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitLY0lmbkZvQ2hmZ0JucSs3MTlPckNvS2V4MlNqWkxcL0J3WXp1ZW05UE11T0lUZ001ckJDSk85aklDUlVwM1ArT3U2V1hpeFZYZFFwUWpMbEhBbzRWTW52M3Awb1M5dzU3XC9EZlJBTEhHSVRXb0lBVUl4T1lKTDRSZUpZRG1GaXBuYlBJSkNFQ1htam1cL3RiTDlzSjJhYVFkcVNEVWNZS29KUStBZlhcL09tNWZjZE9oK0Eya2FFRVZscEFJXC9ibmkyd3FtQzAxMlJCYkNqRHVaOWVEU1JuN2ZiYzVrXC9CNjY2M1wvT3YwMG5GRXpZTDVMQTY5WEZUb0FNTTlOXC9QUWV1SndXRXBvODd6bG0wMEI4cTZYeWlYTjcrbEdUSmlndnJISGNzRjE0RXV0bEJKaEtaZjMydVJSNG5TYjU5akJubWt4Y1RZeHBMdWRlR0MxZGRQYjF5alNHbjJVclFcL1Fja0lNcW1zMGZKZmRuYUJLUkl4aVlPVkduWEZsNktTTDVTVlREY3o2U3E4RGVkWWJ0Zlc1MFRDc0QrTDNmYjhmS0QraWFPQmVycDdTNnFUTUdLdVIwVWtDd2l1NEdXcXArNUV4XC82Z1Mwb2ZXU1I3aExIbnNJWFAwd2pIUTNMSlRBQWxaZm5NSDZzV1ZVSVdKNTdTSEJWUGpadTdnbGdHYnE3K2Zna2VXdlNBQjhEWWh1KzJKT0o5WWdGWDN5eVNXS2JiOFlSeUpnN0ZmNWRSR1ZmNzRGY204a05xcVVSZk1FdHkyZnNTZVJOWnFDdzY5a3NDQmRNajFFalQzXC9tQVhNcEtERlN2VDVmK0NrUG16WHVRZytseEJmanAyNjBTbWdydnAzc1RCOGE5NFgzd0NYQ3prZHJhTk95c0NteEhyMVJMd0xLMTZ5Q1wvSWNJPSIsIm1hYyI6IjhmYjEzOGZiNWIwMTIyZTM4YzdmM2IxZWQ1OTkwOTNiNzdiOGNiN2Y4YjAxMDg0ZDBkNmQ0NDYxNzE3MzRjZTUifQ==
eyJpdiI6InFCUEFPYWhHSUhoTFczcE14K293bGc9PSIsInZhbHVlIjoiemlDNGVDNEdwTGZQSGNuZkJQdnVrdTdjcVlUaHhpQjRNcFBaM1ZJNlwvTE9aUVJwRWhZMG9CQ1FjZGpOS29TXC9lOEV0RlB2bEd4NEZOdjZyNTVjUk5kb0N1RnF2MFFOeEpZM2R5czNQS1l0Tmg0MEQzZHZ1NnhYbDBYXC9KNldPYlBDN2lxejkrVUFJXC9yK3hzTlhTOTRxRVlpTGVUTUZNMGpQcms1eFUybm1xdXR1ZlZPR3Bab3laQzlBc0VlYkptZ1RBOEtYbFltS0JaUEM5RTdoS2c2K2J0WVZYeWxEQVVCSnl6UHZrOW1KQklCYWtvNzFhaHEycFVTRFJyZDM4TmZpbjNicEVuaHZ2ZERndTRNNFUyMzNMbWxVZnFMUzVURU1jQU5lcEVEZ1VndVdReGZWczZScXlJXC84Vno0SThGTDVwbVBqdDFFeml5Z1c0TnlDMWtpWGpOZHFtVHRDdnVTUkxRVmRzaVgwSFpHNExWQUtldER0eDNDbE02V0pGSyt6eGM1dURxazJKOFI1d1kxczZwNmpkYWdrUjhtaEtSWXVCM0FMZUhJa3Y5WnZydW9uTkxOSnREWTIyM0tFOFd2NUpQbWQxc0s0K3RXbHVWTE92aGV0YXZNc0Rad0JoQjgza2hZK1FoQTNCdHhBeHlqRTRcL1lCT0xBb085b0FSZHFEaXEyazNPK3Z2ekprWmVzTFRuaFFpTVdIQlU2dE4wUEJZZHJrcFdEUENxbjV6bXlIc2xcLzl6eExwZzBzYUhvVmpPOURcLzJaN1RyZVlSUXp2NEZFeWRcL2JkS2J2ZDZvdlZWalVacHpjM3FhZmR2WG9PckFGUkR6ekpUeWlRZUIxNyIsIm1hYyI6Ijg4N2JjNGExZWI0N2E1MzVkNWUyNTE3MDdmYzlmMThiYTAzYzU1YTNmYTBkNTFmMWNjNzhmNDI4N2M5MGQ4ZmMifQ==

Hai người yêu đương thân mật, tình cảm ngày càng tốt đẹp, tính tới cả chuyện kết hôn. Nhưng thật không may, qua hai năm, chỉ còn cách mấy ngày trước khi hôn lễ diễn ra, Thái Vũ Văn đã gặp phải tai nạn giao thông trên núi, thiệt mạng cùng với bạn bè khi chiếc xe rơi xuống vực sâu.

Ads
';
Advertisement
x