Chương 21
"Sao cô và lão đại lại day dưa thành ra thế này?"
Sau khi nghe cô kể vài điều, Vương Bân ngồi đối diện không hiểu nổi hỏi.
"Vì tôi nhớ anh ấy." - Người phụ nữ đau thương trần tình.
"Thế nên khi được gặp lại Liêm Thuấn, tôi đã không kiềm chế được lòng mình mà muốn trở lại bên cạnh anh ấy. Đồng ý lời đề nghị của Liêm Thuấn" - Hiểu Ninh khó khăn kể lại. Nếu không phải hắn chủ động tiến tới, tiếp cận cô thì có lẽ người phụ nữ đã có thể giữ vững lập trường mà tiếp tục trốn tránh hắn.
Vương Bân vẻ mặt nghiêm trọng nhắc lại - "Không phải ngay từ đầu chính cô đã nói muốn lão đại quên hết tất cả, bao gồm ký ức đau khổ ấy sao? Người dứt khoát cắt đứt tất cả rồi bỏ đi là cô kia mà. Vậy thì tại sao hiện tại lại tới bên cạnh lão đại? Chẳng lẽ cô muốn anh ấy nhớ lại ký ức nhục nhã khổ sở đó sao?"
"Đừng nói nữa! Hiểu Ninh là người đau khổ nhất trong chuyện này, cô ấy là nạn nhân kia mà. Sao cậu lại nói thêm mấy lời xát muối vào trái tim cô ấy?" - Đình Tư không hài lòng cắt ngang. Không đành lòng nhìn Hiểu Ninh đáng thương như vậy.
Bị người bên cạnh mắng Vương Bân mới miễn cưỡng mím môi im lặng.
Anh biết Vương Bân đã theo lão đại từ rất lâu, không chỉ vì có ơn cứu giúp mà Vương Bân còn ngưỡng mộ kính trọng hắn nên luôn mong muốn điều tốt nhất cho người anh của mình. Đôi khi còn hơi quá khích.
Đình Tư nhìn qua cô, nhẹ giọng giải thích - "Cô hãy thông cảm cho Vương Bân. Cậu ấy chỉ vì nghĩ cho lão đại thôi"
"Không sao" - Hiểu Ninh hiểu vì sao anh ta gắt gỏng như thế.
Cô dừng vài giây, rũ mắt mệt mỏi, trong giọng nói có chút nghẹn lại - "Là lỗi của tôi. Toàn bộ đều là lỗi của tôi. Tôi vốn nghĩ rằng nhân lúc Liêm Thuấn không nhớ được gì, chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy một chút. Chỉ một thời gian ngắn thôi rồi tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh ấy như bọt biển. Đáng lẽ tôi không nên yếu đuối như vậy. Tôi không được cho phép mình quay về bên cạnh Liêm Thuấn mới đúng."
Hiểu Ninh hối hận rồi.
"Hai người yên tâm đi. Tôi sẽ sớm rời đi, sẽ không để anh ấy nhớ ra bất kỳ điều gì đâu." - Giọng nói yếu ớt ảm đạm lại ra dáng quyết tâm nói với hai người đàn ông.
Trái tim của cô cũng đã quá mệt, quá rệu rã rồi không thể chạy theo Giản Liêm Thuấn nổi nữa.
Vương Bân đã bình tĩnh lại, hạ giọng xuống - "Xin lỗi, khi nãy tôi đã hơi quá lời. Nhưng thực sự cả hai người đã không thể quay về quá khứ nữa. Bốn năm nay, lão đại đã sống cuộc đời của riêng mình rất vui vẻ, anh ấy còn có tình yêu của riêng mình nữa. Nên vì vậy cô cũng hãy bước tiếp con đường riêng của mình đi. Như vậy sẽ tốt cho cả hai."
"Tôi hiểu."
Thà rằng đừng luyến tiếc, thà rằng đừng quay đầu lại, ít nhất cô vẫn có thể giữ gìn nguyên vẹn sáu năm tươi đẹp say đắm ấy. Giản Liêm Thuấn bây giờ không còn là Giản Liêm Thuấn mà cô đã từng yêu nữa rồi.
Giản Liêm Thuấn của năm ấy dù cường quyền bá đạo thế nào thì vẫn không bao giờ làm tổn thương cô, khinh miệt cô. Trong mắt của hắn chỉ có một mình Chu Hiểu Ninh.
Sau khi hai người họ đi rồi, Chu Hiểu Ninh ngồi trong quán cà phê rất lâu. Bên ngoài mưa rơi lất phất dường như đang khóc thay phần cô.
Cô nhớ lại sáu năm trước, khi mình chỉ mới là một tân sinh viên vừa mới tới Thịnh Hoa nhập học. Dáng vẻ ngây ngô non nớt, đối với tất cả mọi thứ ở thành phố hoa lệ này đều mới mẻ, hiếu kỳ.
Cũng vào một đêm mưa gió thế này, Hiểu Ninh đã gặp được hắn. Lúc ấy cô vừa tan ca làm thêm, cầm ô tản bộ đi tới trạm tàu. Ai ngờ đường khuya thanh vắng lại gặp phải một đám thanh niên choai choai tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ chặn đường chọc ghẹo mình.
Chu Hiểu Ninh đã cố né tránh, vòng qua chỗ bọn họ nhưng cả đám vẫn xông tới chặn đường, càng lúc càng thể hiện rõ ý đồ không tốt đẹp của mình, nhìn chằm chằm cơ thể cô. Người con gái muốn chạy, năm tên thanh niên lập tức tóm lấy cô lôi vào trong một con hẻm tối gần đó mặc cho cô kêu gào giãy dụa.
Đó cũng là khoảnh khắc Chu Hiểu Ninh nhìn thấy hắn. Người đàn ông anh tuấn, mục mi sắc sảo nhưng sáng quắc như chim ưng đứng một mình, dựa lưng vào tường trong con hẻm tối. Nhàn nhã hút một điếu thuốc, làn khói trắng toả ra mờ mịt che lấp cả gương mặt hắn. Nhưng nếu để ý nhìn xuống dưới, cả một vùng bụng dưới lớp sơ mi trắng đã nhuộm đầy máu tươi. Trên trán cũng dính không ít. Mưa đổ xuống làm quần áo, tóc tại của hắn ướt sũng rũ trên trán, Hiểu Ninh vừa nhìn đã sợ khiếp vía.
Sau này cô mới biết hôm ấy là tang lễ mẹ hẳn.
Đám thanh niên bên cạnh cô khó chịu bèn lên tiếng đuổi Giản Liêm Thuấn cút đi. Nhưng cuối cùng lại bị hắn tiến tới đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Sau khi đánh bọn chúng sứt đầu mẻ trán, người đàn ông lại ngã gục dưới chân cô.
Rốt cuộc Hiểu Ninh phải cấp bách đưa hắn tới bệnh viện. Người đàn ông sốt rất cao nhưng lại chẳng có vết thương nặng nào trên người. Máu dính trên áo sơ mi của hắn cũng
là của người khác.
Lần thứ hai gặp lại Giản Liêm Thuấn là trong khuôn viên trường đại học. Hắn khi ấy là phó tổng giám đốc của tập đoàn Kinh Quốc, nhà tài trợ cơ sở vật chất cho trường đại học của cô, cũng như học bổng cho các sinh viên.
Hắn cũng nhận ra người con gái đã đưa mình vào bệnh viện. Mối quan hệ của hai người cứ dần phát triển như thế cho tới khi cô nhận ra người đàn ông này càng ngày xuất hiện trước mặt mình càng nhiều, hành động cử chỉ quan tâm bá đạo quá mức. Cuối cùng lại rơi vào lưới tình lúc nào không hay.
Hiểu Ninh ở bên cạnh hắn, chứng kiến hắn từ một người đàn ông tâm cao khí ngạo, nổi loạn tới một người đàn ông chững chạc, trầm ổn, dịu dàng với cô như làn nước mát. Tất cả mọi thay đổi trên người Giản Liêm Thuấn đều in hằn dấu vết của cô.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất