Chương 20
Ngày hôm sau, cô bị chính Đô Tuyết Nguyệt mắng không ra thể thống gì vì đã bỏ cô nàng lại một mình ở bữa tiệc.
"Có phải chị cho rằng do chị là người của Liêm Thuấn đưa tới nên muốn làm thì làm, không thích làm thì thôi đúng không?"
Thân là quản lý nhưng cô lại bị chính minh tinh của mình chửi mắng không khác gì một nhân viên quèn.
Phải, là cô quên mất công việc này là do Giản Liêm Thuấn đưa tới cho mình. Không phải tự thân cô có được. Hiểu Ninh tự trách mình vô dụng, không có năng lực, chấp nhận nghe Đô Tuyết Nguyệt mắng một hồi rồi thôi. Cô nghiêm túc xin lỗi rồi tập trung vô công việc của mình.
Tối hôm đó, Giản Liêm Thuấn thực sự đã tới, hắn làm tình một cách thô bạo. Trước kia người đàn ông chỉ không chịu hôn cô nhưng lần này ngay cả những cử chỉ âu yếm vuốt ve của màn dạo đầu cũng không có.
Hiểu Ninh rất đau. Còn chảy máu.
Người đàn ông làm xong là rời đi ngay lập tức, không còn ngủ lại cùng cô, ôm ấp cô vào lòng như trước.
Đã ba ngày rồi, Giản Liêm Thuấn đều hành động như vậy. Như thể đang trút giận.
Hôm nay tự dưng hắn tới rất muộn, trên người còn nồng nặc mùi rượu. Cô không biết có chuyện gì. Vừa thấy Hiểu Ninh bước xuống cầu thang, hắn đã lảo đảo bước tới ôm lấy cô, còn hôn nữa, nụ hôn tràn đầy quyến luyến và say mê, không thô bạo như mọi khi. Mùi men say tràn vào khuôn miệng nhỏ cuống quýt.
"Ưm... Liêm Thuấn...
Bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa.
"Vũ Văn... Vũ Văn... Đừng bỏ lại anh..." - Người đàn ông vừa hôn vừa rầu rĩ van nài.
Chu Hiểu Ninh bất thình lình nghe thấy tiếng sét đánh bên ngoài rất to, chớp sáng cả một vùng trời, đánh tan cả sự mê muội của cô.
Hôm nay là ngày giỗ của Thái Vũ Văn.
Tối hôm đó vì hắn quá say nên đã không làm gì. Hiểu Ninh chỉ có thể đỡ hẳn lên phòng ngủ, ngồi bên cạnh giường nhìn người đàn ông anh tuấn ngủ say cả đêm lẩm bẩm cái
tên kia. Lẩn trốn bên dưới lớp cổ áo sơ mi nam nhân là sợi dây chuyền hình trái tim.
Dáng vẻ Hiểu Ninh thê lương mỏng manh trong bóng tối, không còn chút sức sống nào.
Sáng hôm sau, Giản Liêm Thuấn tỉnh dậy chống tay ôm lấy đầu đau như búa bổ của mình.
Lúc này người phụ nữ mở cửa bước vào phòng mang theo một ly nước trà mật ong nóng cho hắn - "Anh uống thứ này đi cho giải rượu"
"Đêm qua tôi đã chạy tới đây sao?" - Hắn không nhớ mình đã chạy tới nhà của Hiểu Ninh như thế nào.
"Phải."
Người đàn ông nhìn ly nước cô đưa tới, thuận tay cầm lấy uống hết hơn nửa ly. Trong bụng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Giản Liêm Thuấn đặt ly nước xuống tủ đầu giường, nhìn đồng hồ, khẩn trương đặt chân xuống thảm trải chỉnh trang lại quần áo trên người mình. Đêm qua vì muốn hắn thoải mái nên cô đã tháo cà vạt và thắt lưng ra.
"Sáng sớm có việc, tôi phải đi trước đây" - Liêm Thuấn lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi lướt qua người cô rời đi.
Chu Hiểu Ninh cũng không giữ lại, sau khi tiếng xe của hắn xa dần, cô vẫn lẳng lặng đứng ở đó một mình.
Thứ ba đầu tuần rất nhanh đã tới, Hiểu Ninh vẫn còn giữ lời hẹn đi ăn tối với An Vọng Kiệt. Anh ta đặt hẳn một phòng riêng VIP để tránh ánh mắt săm soi từ người khác.
Lúc cô nhìn thấy người đàn ông bước vào phòng, từ trên xuống dưới đều trùm kín mít. Làm người nổi tiếng đúng thật là khổ.
An Vọng Kiệt rất nhiệt tình hỏi về thông tin cuộc sống của cô, có cái cô trả lời thật, có cái cô chỉ trả lời qua loa. Hiểu Ninh cũng hỏi về dự định tương lai của nam diễn viên, đa phần là các dự án cậu định tham gia diễn xuất để tạo thêm chủ đề.
Trong một căn phòng VIP gần đó, Giản Liêm Thuấn ngồi dùng bữa tối cùng với Đình Tư và Vương Bân.
Từ nãy đến giờ, hai người họ quan sát lão đại nhưng thấy hắn vẫn hành xử như mọi khi không có gì bất thường. Vương Bân nhớ lại cảnh tượng tối hôm trước, cuối cùng phải lên tiếng vì hiếu kỳ.
"Lão đại hôm trước bọn em vô tình nhìn thấy anh đi cùng với một người phụ nữ lên xe ở liên hoan phim. Người đó là ai thế? Bạn gái mới của anh à?"
"Không phải." - Hắn lãnh đạm đáp.
Giản Liêm Thuấn nhìn qua cậu ta hơi cau mày - "Cậu hỏi việc đó để làm gì?"
Trước giờ Vương Bân chưa bao giờ hỏi đến chuyện phụ nữ riêng tư của lão đại nhưng không biết vì sao lần này anh ta lại tọc mạch như thế.
Vương Bân biết mình hơi lộ liễu cũng không muốn chọc hắn không vui nên vội ngậm miệng. Dù gì anh ta cũng đã suy đoán được thứ mình cần biết.
Rõ ràng lão đại vẫn không nhớ được gì.
Hiểu Ninh cũng đã sớm nhìn rõ thứ tình cảm mờ ám không thể che giấu trong đôi mắt của người đàn ông trẻ. Sau khi gọi nhân viên vào thanh toán, An Vọng Kiệt thể hiện rất rõ ý định muốn mời cô đi ăn tối lần nữa.
Nhưng Hiểu Ninh đã nghiêm túc bỏ đũa xuống, tìm cách khước từ - "Sắp tới lịch trình của Tuyết Nguyệt rất bận nên tôi phải theo sát cô ấy, chắc là không thể đi ăn cùng cậu được."
"Không sao, khi nào chị trống lịch thì hãy cho tôi biết. Tôi sẽ đợi mà." - Người đàn ông trẻ kiên định trả lời.
Cô thở một hơi dài - "Vọng Kiệt, dù sao cậu cũng là ngôi sao của một công ty khác. Tôi lại là quản lý của YS, nếu gặp mặt thường xuyên thì không hay lắm."
Vì cô đã gọi tên anh nên anh cũng đáp lại - "Hiểu Ninh, chị cũng biết rõ chuyện này không liên quan gì tới công việc."
Hiểu Ninh cảm thấy mình không thể đi đường vòng khéo léo được nữa rồi - "Vọng Kiệt, tôi nghĩ giữa chúng ta giữ mối giao thiệp bạn bè trong giới là tốt nhất rồi."
Người đàn ông tuấn mỹ chống cằm nhìn cô, khoé môi tà mị nhếch lên - "Nhưng tôi đâu có muốn làm bạn bè với chị. Tôi cũng không thích giao thiệp lung tung trong cái giới này."
"Nhưng mà...
Cô còn chưa nói xong thì nhân viên đã bước vào đưa bill để người đàn ông ký tên và trả lại thẻ.
Nhân viên vừa rời đi, An Vọng Kiệt đã thẳng thắn mở miệng - "Lần này tôi đã đãi rồi. Lần sau chị đãi. Nhớ đấy"
"Tôi về đây" - Người đàn ông cầm chìa khóa xe lên, muốn né giao tranh rời đi trước. Không để Hiểu Ninh kịp chống chế điều gì.
Chu Hiểu Ninh thở dài ngồi đó thêm một lúc lâu rồi mới cầm túi xách rời khỏi phòng VIP. Nhưng cô không ngờ rằng mình lại đụng mặt Giản Liêm Thuấn ở bên ngoài hành lang, phía sau còn có hai người đàn ông khác.
Vẻ mặt của hai người đàn ông phía sau không giấu được sự bất ngờ. Giản Liêm Thuấn đứng phía trước không hề hay biết tiến lại gần cô, trầm giọng hỏi - "Em làm gì ở đây?" "Em đi ăn với bạn." - Cô không dám nói là An Vọng Kiệt, cũng may cậu ta đã về trước rồi. Nếu biết, hắn nhất định sẽ nổi một trận tanh bành.
Người đàn ông không nói gì chỉ lãnh đạm báo cô biết - "Tối nay tôi có việc sẽ không đến. Hãy ngủ trước đi."
Rồi quay đầu nhìn hai đàn em của mình - "Đi thôi."
Chu Hiểu Ninh nhìn ba người bọn họ rời đi. Đôi mắt lưu ly xinh đẹp chỉ còn lại những mẩu ưu thương vương vãi. Cô chậm chạp đi thang máy xuống dưới tầng trệt, trong lúc đợi nhân viên lái xe ra thì bỗng dưng trông thấy Cao Đình Tư và Vương Bân tiến tới chỗ mình.
Họ vẫn chưa về ư?
Thật ra hai người chỉ tiễn lão đại ra xe chứ không đi cùng hắn vì Giản Liêm Thuấn còn có việc ở công ty.
"Được thôi.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất